Vân Tự quỳ xuống: “Hoàng thượng.”
“Rót nước.” Thanh âm hơi lạnh lẽo vang lên không mang theo chút cảm xúc nào, có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên hơi khàn.
Vân Tự cúi đầu, nhẹ nhàng đi đến trước bàn, nàng có thể cảm nhận được phía sau có một ánh mắt đang nhìn mình không chút che giấu, Vân Tự đưa lưng về phía người đó, lặng lẽ thở ra, rồi rót một chén nước.
Quay người lại, Đàm Viên Sơ vẫn bát phong bất động (1) mà ngồi im ở đó, cử trọng nhược khinh (2) chờ Vân Tự bưng chén nước đến, hắn lại đưa tay day day mi tâm, hình như có chút mệt mỏi.
Vân Tự cắn môi liếc nhìn Lư tài nhân đang ngủ say, cuối cùng không làm gì thiếu suy nghĩ.
Trong điện yên tĩnh hồi lâu, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng cầm lấy chén nước, dưới ánh sáng le lói, đầu ngón tay hai người vô tình chạm nhau, thoáng chạm rồi lại rời ra, khơi lên gợn sóng mơ hồ. Vân Tự càng cúi thấp đầu hơn, Đàm Viên Sơ ngửa đầu uống cạn một hơi, hầu kết khẽ chuyển động.
Tiếng nuốt nước không lớn không nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.
Xung quanh dường như bỗng chốc im bặt.
Vân Tự vô thức nắm chặt ống tay áo, trong điện dâng lên một bầu không khí khó tả, vừa kiều diễm vừa ái muội, lan tỏa giữa hai người.
“Tên.”
Đây là lần thứ hai Đàm Viên Sơ chủ động nói chuyện với Vân Tự, giọng hắn lạnh nhạt nhưng trầm thấp, khi hỏi đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt như mây đen giăng kín, ẩn chứa chút áp bức khiến người ta tim đập như sấm.
Hương trầm trong lư tỏa ra làn khói mỏng manh, lông mi Vân Tự khẽ run, nàng quỳ xuống, thanh âm nhỏ nhẹ như sợ kinh động đến ai đó:
“Nô tỳ tên Vân Tự.”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn Lư tài nhân, không nói gì nữa, đưa chén nước đã cạn cho nàng.
Hai người không ai nhìn ai, Vân Tự bình tĩnh nhận lấy chén, đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, bên tai là tiếng tim đập không ngừng, nàng cúi đầu cung kính đặt chén nước về chỗ cũ.
Cửa điện đóng sầm lại.
Vân Tự đứng yên ngoài điện, như người mất hồn vịn vào tường, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng mới giật mình nhận ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vân Tự ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng mờ ảo le lói soi sáng khoảng sân, phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa tĩnh lặng, nàng thả lỏng người, khẽ cụp mắt xuống.
Hôm sau, khi Tụng Nhung đến, Vân Tự bàn giao công việc rồi trở về sương phòng nghỉ ngơi.
Nàng không phải người thông minh, nhưng ở trong cung đã lâu, cũng hiểu rõ mọi việc không thể nóng vội. Edit: FB Frenalis
*****
Tại điện Hòa Nghi, Đàm Viên Sơ lạnh lùng nhìn cung nữ đến hầu hạ, không thấy bóng dáng người kia, hắn bỗng nhiên cười lạnh.
Lư tài nhân không hiểu chuyện gì, khó hiểu hỏi: "Hoàng thượng đang cười gì vậy?”
Đàm Viên Sơ qua loa đáp: “Không có gì.”
Lư tài nhân bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì, mắt nàng ta đảo một vòng, mềm giọng nói: “Hiện giờ thời tiết nóng bức, Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, cung nữ trong cung của tần thiếp rất am hiểu làm vài món ăn thanh nhiệt giải khát, đợi sau giờ ngọ, tần thiếp sẽ cho người đưa đến cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy sao?”
Đàm Viên Sơ cười nhạt, chống cằm thản nhiên liếc nhìn Tụng Nhung, giọng điệu có chút hứng thú:
“Ồ?”
Bị hắn nhìn, tim Lư tài nhân đập nhanh hơn vài phần, nhưng ý thức được Hoàng Thượng hiểu lầm, nàng ta vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải người này, là một cung nữ khác tên Vân Tự, nàng ấy trực đêm qua, hiện giờ không có ở trong điện.”
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Lư tài nhân, thầm lắc đầu.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác của Đàm Viên Sơ gần như khựng lại, một lúc sau mới thản nhiên gật đầu đồng ý.
Lư tài nhân vui mừng.
Nàng ta tiến cung cũng gần một tháng, biết Hoàng thượng không thích nữ tử hậu cung đến ngự tiền, vốn dĩ nàng ta chỉ muốn thử xem sao, không ngờ lại được Hoàng thượng cho phép.
Nhớ tới Dương tiệp dư hôm qua châm chọc mình, Lư tài nhân hừ lạnh trong lòng.
Đắc ý cái gì, chẳng qua là tiến cung sớm hơn nàng ta vài năm mà thôi.
Lư tài nhân tâm tình vui vẻ, đến lúc thỉnh an vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, khiến cho các phi tần lâu ngày không gặp Hoàng Thượng cảm thấy chói mắt.
Dương tiệp dư gần đây không được thị tẩm, muốn lấy lòng cũng không có cơ hội, mỗi ngày thỉnh an cũng không dám đến muộn, thấy Lư tài nhân cười tươi như vậy, nàng ta rất khó chịu, chống cằm, dùng giọng điệu hờn dỗi nói:
“Ôi, Lư tài nhân cười vui vẻ thế, nhưng đừng giống lần trước chọc Hoàng Thượng giận, rồi người lại nửa tháng không vào hậu cung nhé.”
Nụ cười trên mặt Lư tài nhân vụt tắt, nàng ta chán ghét việc Dương tiệp dư luôn đổ lỗi Hoàng Thượng không vào hậu cung lên đầu mình, nếu nàng ta không phản bác, người khác sẽ tin là thật, e là sẽ ghi hận nàng ta, Lư tài nhân nhăn mặt:
“Hoàng thượng bận rộn triều chính, có vào hậu cung hay không đâu phải tần thiếp có thể quyết định.”
Nực cười, nếu nàng ta có thể ảnh hưởng đến việc Hoàng Thượng có vào hậu cung hay không, thì làm gì có chuyện Dương tiệp dư dám nói móc nàng ta?
Dương tiệp dư “hứ” một tiếng, lười biếng nhếch môi, căn bản không nghe Lư tài nhân giải thích.
Lư tài nhân cảm thấy tức nghẹn.
Nàng không có địa vị cao như Dương tiệp dư, cũng không được sủng ái như nàng ta, lại không có gan lớn như Tô mỹ nhân, chỉ đành nuốt cơn giận vào bụng.
Chờ thỉnh an kết thúc, Lư tài nhân tức giận trở về điện Hòa Nghi, nhìn Tiểu Dung Tử: "Vân Tự vẫn chưa dậy sao?”
Tiểu Dung Tử: “Vân Tự tỷ tỷ đi Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn sáng cho chủ tử rồi ạ.”
Vân Tự đang ở trong điện hầu hạ, toàn bộ cung nhân trong điện Hòa Nghi, trừ bỏ Tụng Nhung, đều gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Tiểu Dung Tử gọi "tỷ tỷ" cũng không có gì đột ngột, ngay cả Lư tài nhân cũng không nhận ra điều gì khác lạ.
Lư tài nhân khẽ nhíu mày, bực bội nói: "Còn đứng đó làm gì, nói nàng ấy mau đến Ngự Thiện Phòng làm chút thức ăn giải nhiệt, rồi đưa đến cho Hoàng Thượng.”
Tiểu Dung Tử kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới Ngự Thiện Phòng tìm Vân Tự.
Tụng Nhung nghe thấy vậy thì nhíu chặt mày, nàng ta cảm thấy lời nói của Lư tài nhân như nghẹn lại trong cổ họng, khó chịu lên tiếng: "Chủ tử sao lại để Vân Tự đi đến ngự tiền?”
Lư tài nhân đang nghẹn một bụng khí vì chuyện ở cung Khôn Ninh, lại nghe Tụng Nhung nói năng khó nghe, không khỏi mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Được rồi, đừng ở đây nói lời thị phi, ta cũng muốn cho ngươi đi, nhưng ngươi có tìm được đường đến ngự tiền sao?!”
Tụng Nhung bị mắng một trận, sau một lúc lâu ấp úng không nói nên lời.
Lư tài nhân thấy thế, buồn bực nói: "Ngươi dù sao cũng là theo ta tiến cung, sao lại không có chút phóng khoáng nào vậy?”
Nếu để người khác biết cung nhân trong điện nàng ta bất hòa, những kẻ có ý đồ xấu kia, chẳng phải sẽ được dịp cười nhạo hay sao?
Tụng Nhung bị nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phát hiện những ánh mắt dò xét xung quanh, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tụng Nhung có chút ủy khuất, nàng ta rõ ràng là đang suy nghĩ cho chủ tử, vậy mà chủ tử không những không cảm kích, còn trách mắng nàng ta. Nhưng nàng ta vẫn cảm thấy gương mặt của Vân Tự chính là một tai họa ngầm, nên cắn răng hỏi:
“Vì sao chủ tử không tự mình đi? Ngài tự mình đi, Hoàng Thượng chẳng phải càng nhận thấy tâm ý của ngài sao?”
Lư tài nhân nhíu mày: “Hoàng Thượng không thích hậu phi đến ngự tiền, để Vân Tự đi chỉ là thử, chờ xác nhận Hoàng Thượng sẽ không bài xích, ta tự nhiên sẽ tự mình đến.”
Nói xong, Lư tài nhân bực bội thêm: "Ngươi sao cứ cái gì cũng hỏi ta, cũng nên tự động não suy nghĩ một chút đi!”
Tụng Nhung lộ rõ vẻ khó xử trên mặt.
Thu Linh thấy vậy, lặng lẽ cúi đầu che giấu ý cười nơi khóe môi.
Bên trong Ngự Thiện Phòng, Vân Tự vừa lấy được thức ăn chuẩn bị hồi cung, thì gặp Tiểu Dung Tử đang vội vã chạy tới. Vân Tự kinh ngạc: "Sao vậy? Chủ tử có việc tìm ta?”
Tiểu Dung Tử gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Vân Tự khó hiểu, Tiểu Dung Tử hít thở một hơi, mới nói ra lời phân phó của Lư tài nhân. Vân Tự không khỏi sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm, liền hỏi lại:
“Chủ tử muốn ta đi đến ngự tiền?”
Tiểu Dung Tử gật đầu, hắn ngước mắt nhìn Vân Tự. Ngự Thiện Phòng người đến người đi, thái giám cung nữ không biết bao nhiêu mà kể, tỷ tỷ cũng mặc trang phục cung nữ giống như bao người khác, chưa từng vượt quá quy củ, nhưng nàng lại nổi bật hơn người khác. Nàng xách theo hộp đồ ăn đứng giữa đám đông, nhưng Tiểu Dung Tử vẫn liếc mắt một cái là thấy ngay.
Vân Tự có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng nhớ tới chuyện xảy ra khi gác đêm hôm qua, mí mắt khẽ run rẩy.
Nàng đưa hộp đồ ăn cho Tiểu Dung Tử, rồi lại quay vào Ngự Thiện Phòng.
Điện Hòa Nghi không có phòng bếp nhỏ, chủ tử muốn làm chút thức ăn đưa cho Hoàng Thượng, chỉ có thể mượn Ngự Thiện Phòng, không chỉ phiền phức, mà còn không giấu được chuyện này.
Vân Tự còn chưa rời khỏi Ngự Thiện Phòng, tin tức Lư tài nhân muốn đưa thức ăn cho Hoàng Thượng đã truyền khắp hậu cung.
******
Cung Khôn Ninh.
Hoàng hậu đang chậm rãi xem sổ sách, nghe được tin tức, khẽ cười một tiếng: "Nàng ta bị Dương tiệp dư giáp mặt châm chọc mấy lần, trong lòng không phục cũng là chuyện bình thường.”
Bách Chi thấy Hoàng hậu không để tâm, cũng không để chuyện này trong lòng. Suy cho cùng, mỗi năm người muốn đưa đồ đến ngự tiền cũng không ít, nếu để ý hết, bọn họ chẳng phải mệt chết sao!
Nhưng Bách Chi vẫn có chút tò mò: "Nương nương, người nói Lư tài nhân có thể thành công không?”
Hoàng Hậu buông sổ sách, ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Ai biết được.”
Đúng lúc này, người của điện Trung Tỉnh đến báo tin, điện Trường Nhạc tháng này làm vỡ đồ ngọc vượt mức, hỏi có nên bổ sung cho điện Trường Nhạc hay không.
Bách Chi tức giận nhíu mày:
“Dương tiệp dư thật là càng ngày càng quá đáng.”
Hoàng Hậu cụp mắt xuống, lại cầm lấy sổ sách tiếp tục xem, không nói gì thêm với Bách Chi.
Bách Chi cũng lập tức im lặng.
Cả hai đều hiểu rõ, Dương tiệp dư dám ngang ngược như vậy là nhờ vào ai.
Bách Chi chỉ là không hiểu, rốt cuộc Hoàng Thượng coi trọng điểm nào của Dương tiệp dư?
(1) “Bát phong bất động” (八风不动) là xuất phát từ triết lý Phật giáo và Đạo giáo, dùng để miêu tả trạng thái tâm lý vững vàng, không bị dao động bởi ngoại cảnh hay những tác động từ bên ngoài. “Bát phong” ở đây ám chỉ tám loại tác động có thể gây xáo trộn tâm trí con người, bao gồm:
- Lợi ( lợi ích)
- Suy (mất mát)
- Hủy (bị phỉ báng)
- Dự (được khen ngợi)
- Xưng (được ca tụng)
- Cơ (bị chê cười)
- Khổ (khổ đau)
- Lạc (niềm vui)
(2) “Cử trọng nhược khinh” (举重若轻) có nghĩa là “nâng vật nặng mà như nhẹ”. Có thể hiểu như: thong dong trấn định trước bất cứ việc lớn gì.