MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Sau khi Đàm Viên Sơ rời đi, Vân Tự cả người vô lực, xụi lơ trên giường, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Một lúc sau, nàng mới định thần lại, Hoàng Thượng vẫn chưa nói cho nàng biết, rốt cuộc là thế nào mà ngài lại đến từ chỗ Lư tài nhân, thậm chí đã lâu như vậy, Lư tài nhân cũng chưa phái người tới tìm.

Vân Tự lòng mang nghi hoặc, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, bất tri bất giác nhắm mắt thiếp đi.

Hôm sau tỉnh dậy, Vân Tự mới từ Tiểu Dung Tử biết được hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Dung Tử nói: “Hôm qua Hoàng Thượng chỉ ở điện Hòa Nghi nửa canh giờ, liền rời đi.”

Lư tài nhân đầu gối dù sao cũng lưu lại dấu vết, Hoàng Thượng không cho nàng ta thị tẩm cũng là chuyện thường tình, hơn nữa, Hoàng Thượng đã tự mình đến thăm nàng ta, cũng đủ để bịt miệng những kẻ lắm lời trong hậu cung này.

Nghe vậy, ánh mắt Vân Tự có chút né tránh.

Hôm qua Hoàng Thượng không chỉ ở điện Hòa Nghi nửa canh giờ.

Tiểu Dung Tử nói xong, bỗng nhiên im lặng một lát, Vân Tự cầm đũa mộc khựng lại, nàng hiểu ra điều gì đó.

Tiểu Dung Tử luôn cẩn thận, Hoàng Thượng có thể lừa được Lư tài nhân đang ở trong nội điện, nhưng chưa chắc đã lừa được Tiểu Dung Tử.

Nàng rũ mắt xuống: "Đệ thấy rồi?”

Tiểu Dung Tử rầu rĩ đáp lời, hắn thực sự phiền muộn, không biết tỷ tỷ cùng Hoàng Thượng là khi nào thì phát sinh chuyện, nếu không phải hắn hôm qua đi tiểu đêm, chỉ sợ vẫn không hay biết gì.

Hắn sớm biết tỷ tỷ rời điện Trung Tỉnh là có mục đích riêng, nên cũng không khó chấp nhận chuyện này.

Nhưng hắn khó hiểu: “Vậy vì sao tỷ tỷ còn muốn ở lại điện Hòa Nghi?”

Vân Tự khựng lại, lúc ấy ở Ngự Thư Phòng, khi Hoàng Thượng muốn ban cho nàng làm ngự nữ, kỳ thật Vân Tự rất do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tránh né.

Nàng không cảm thấy Hoàng Thượng đối với nàng có bao nhiêu tình cảm chân thành, chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi, nếu đã như vậy, cho dù nàng làm ngự nữ thì có thể thế nào?

Vừa đắc tội Lư tài nhân, hơn nữa, thân là cung nữ đầu tiên trong hậu cung leo lên vị trí cao hơn, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người trong hậu cung chú ý.

Quan trọng nhất là, đến lúc đó, Hoàng Thượng còn có thể nhớ đến nàng hay không?

Một ngự nữ, sau đó trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không phải kết quả mà Vân Tự mong muốn.

Lư tài nhân là chủ tử nàng đã chọn, thân phận của nàng ta đặc thù, Lư gia hiện tại đang được trọng dụng, huynh trưởng của Lư tài nhân là tân quý, bất luận như thế nào, cho dù Lư tài nhân không được sủng ái, Hoàng Thượng cũng sẽ không bỏ rơi Lư tài nhân.

Đi theo Lư tài nhân từng bước thăng chức, chờ ngày sau thời cơ chín muồi rồi thay đổi, mới là kế sách ổn thỏa.

Nàng có rất nhiều tâm tư, nhưng muốn giúp Lư tài nhân thăng vị là thật. Edit: FB Frenalis

Vân Tự úp mở trả lời: "Bởi vì kết quả khác xa so với những gì ta nghĩ.”

Tiểu Dung Tử lập tức hiểu ra, hắn nhíu mày: “Tỷ tỷ muốn ổn thỏa, nhưng làm như vậy cũng rất mạo hiểm.”

Làm sao tỷ tỷ có thể đảm bảo, trong khoảng thời gian nàng chỉ là cung nữ, Hoàng Thượng sẽ không đối với nàng mất đi hứng thú?

Vân Tự ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào Tiểu Dung Tử.

Tiểu Dung Tử chợt im bặt. Là hắn nghĩ nông cạn rồi, tỷ tỷ quả thật làm rất ổn thỏa, cho dù Hoàng Thượng có đối với nàng mất đi hứng thú, nàng vẫn là người đắc lực trong tay Lư tài nhân, nô tài có địa vị cao cũng tốt hơn chủ tử có địa vị thấp.

*****

Lư tài nhân muốn thị tẩm, còn chưa tới giờ Thìn liền đứng dậy đi cung Khôn Ninh thỉnh an.

Lúc này người còn chưa hồi cung, bỗng nhiên ngoài điện vang lên tiếng động, một trận huyên náo, Vân Tự nhìn Tiểu Dung Tử, Tiểu Dung Tử nhanh chóng hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.

Đợi một lúc lâu, Tiểu Dung Tử mới trở về, hắn liếc mắt nhìn tỷ tỷ, mới thấp giọng nói: "Là Lư tài nhân được ngự tiền ban thưởng.”

Vân Tự liên tưởng đến đêm Trung Thu các nàng quỳ hồi lâu, lập tức hiểu ra, nói là Lư tài nhân được ngự tiền ban thưởng, không bằng nói là Hoàng Thượng đang bồi thường cho Lư tài nhân.

Vân Tự khó hiểu nhìn sang.

Tiểu Dung Tử nói: “Từ hôm nay trở đi, không thể gọi là tài nhân nữa, mà nên gọi là mỹ nhân.”

Vân Tự kinh ngạc, Lư tài nhân được thăng vị phân?

Không đúng, về sau nên gọi là Lư mỹ nhân.

Vân Tự chống thân mình ngồi dậy: “Mỹ nhân đã trở lại rồi sao?”

“Nhìn thời gian, chắc là sắp rồi. Sau đó, Tiểu Dung Tử còn nói: “Hôm qua trước khi Hoàng Thượng tuyên điện Hoà Nghi thị tẩm, Dương tiệp dư phái người đi thỉnh Hoàng Thượng.”

Vân Tự khựng lại, rồi thở dài, nàng cùng Tiểu Dung Tử sinh ra ý nghĩ giống nhau: Lư mỹ nhân và Dương tiệp dư hoàn toàn đối đầu nhau rồi.

Vân Tự không biết chính là, buổi thỉnh an hôm nay đặc biệt náo nhiệt.

Hôm qua cáo bệnh, hôm nay Dương tiệp dư cũng xuất hiện ở cung Khôn Ninh, nàng ta lâu ngày không gặp Hoàng Thượng, cũng không dám xin nghỉ tiếp.

Vì thế, nàng ta vừa đến, ánh mắt dò xét trong điện đều hướng về phía nàng ta, Dương tiệp dư đã lâu không chịu đựng loại đối đãi này, sắc mặt lập tức sa sầm.

Có người sợ hãi thu hồi tầm mắt, nhưng luôn có người không sợ.

Lư tài nhân vẫn chưa biết mình được thăng vị phân, nàng ta mỉm cười nhìn về phía Dương tiệp dư:

“Nghe nói hôm qua Dương tiệp dư không được khỏe, tần thiếp còn tưởng rằng hôm nay thỉnh an sẽ không gặp được Dương tiệp dư.”

Dương tiệp dư bị nàng ta cũng mỉa mai, sắc mặt tức khắc lộ ra tức giận, nhưng Lư tài nhân trước hết được Hoàng Thượng tự mình phái người đưa về cung, hôm qua lại được Hoàng Thượng đến thăm, ân sủng rõ ràng, Dương tiệp dư nhất thời cũng không dám giống như trước nữa mà đối đãi với nàng ta.

Rốt cuộc, trong hậu cung này trừ bỏ vị phân, còn có một thứ quan trọng nhất, chính là thánh sủng.

Nàng ta trước đây dám đối đầu với Dung chiêu nghi, chẳng phải là dựa vào thánh sủng đó sao?

Dương tiệp dư không giữ được vẻ tức giận trên mặt, hừ lạnh một tiếng:

“Dù thân thể không khỏe, ta cũng không dám chậm trễ việc thỉnh an nương nương.”

Lư tài nhân thầm cười lạnh, ngày đầu tiên nàng ta tiến cung, Dương tiệp dư liền đến thỉnh an muộn, lúc này nói những lời cung kính này, bất quá chỉ là làm bộ làm tịch.

Vì thế Lư tài nhân cũng tiếp lời:

“Dương tiệp dư nói đúng, nương nương tôn quý vô cùng, phong hoa tuyệt đại, chúng tỷ muội trong hậu cung đều hết lòng kính trọng nương nương.”

Hoàng Hậu nương nương đúng lúc này bước ra, nàng ta đã được tin Lư tài nhân thăng vị, nhẹ nhàng liếc nhìn Lư tài nhân, che miệng cười nói:

“Hôm nay Lư tài nhân đến thỉnh an sớm, chẳng lẽ là được ăn mật sao?”

Lư tài nhân đỏ mặt, ra vẻ e lệ.

Hoàng Hậu ngồi xuống, bị nàng ta chọc cười, trong điện cũng vang lên một tràng cười phụ họa, chỉ có Dương tiệp dư là cảm thấy chướng tai gai mắt.

Ai ngờ, Hoàng Hậu vừa ngồi xuống, lại đưa tay đỡ trán nói:

“Nhìn bổn cung này, vừa rồi lỡ lời rồi.”

Mọi người khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.

Hoàng Hậu nhìn về phía Lư tài nhân, trong mắt đầy ý cười, thấy vậy, Dương tiệp dư trong lòng dâng lên một cỗ bất an, ngay sau đó liền nghe hoàng hậu nói:

“Không nên gọi là Lư tài nhân nữa, vừa rồi Hoàng Thượng phái người truyền chỉ, thăng vị phân cho Lư tài nhân, hiện giờ nên gọi là Lư mỹ nhân.”

Lư mỹ nhân mở to hai mắt, có chút không dám tin mà ngây người, nhưng nàng ta rất nhanh đã phản ứng lại, đứng dậy cười nói:

“Tần thiếp cảm tạ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương ân điển.”

Khác với Lư mỹ nhân, sắc mặt những phi tần còn lại trong điện không được tốt lắm, đặc biệt là Dương tiệp dư, sắc mặt lập tức sa sầm, so với nàng ta, những người khác còn đỡ hơn một chút.

Suy nghĩ lại, ai cũng có thể nhận ra Lư mỹ nhân có được vị phân này là nhờ vào chuyện gì.

Dung chiêu nghi châm chọc nhìn Dương tiệp dư, đúng là tự làm tự chịu.

Lư mỹ nhân hồi cung, lập tức ban thưởng cho cung nhân, trong đó Vân Tự được ban thưởng đặc biệt, Thu Linh bưng hộp gấm đưa cho Vân Tự, không nhịn được mà hâm mộ:

“Chủ tử thật sự coi trọng tỷ tỷ.”

Vân Tự khẽ cười, vô ý kéo đến vết thương ở khóe miệng, nàng hít vào một hơi.

Thu Linh nhìn về phía vai nàng, vẻ hâm mộ trong mắt lập tức giảm đi không ít, tuy Vân Tự được chủ tử coi trọng, nhưng cũng phải chịu không ít đau khổ, nhìn như vậy, phần thưởng này cũng là xứng đáng.

Thu Linh nhớ tới Tụng Nhung gần đây đắc ý, không nhịn được bĩu môi:

“Tỷ tỷ mau chóng dưỡng thương cho tốt đi, tỷ không biết đâu, gần đây Tụng Nhung đắc ý lắm, nhìn mà chướng mắt.”

Vân Tự coi như không nghe thấy: “Mau trở về đi, bên cạnh chủ tử không thể thiếu người hầu hạ.”

Thu Linh cũng nghĩ đến điều này, cho dù không được chủ tử coi trọng, ở lại trong điện để đối phó với Tụng Nhung cũng tốt, nàng ta nhanh chóng xoay người rời đi.

Vân Tự cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc trong hộp gấm, chất ngọc trắng noãn, ánh sáng trong suốt tinh tế, rất đẹp, nàng từng thấy Lư mỹ nhân đeo nó, không ngờ lại được Lư mỹ nhân ban thưởng cho mình.

Vân Tự nhìn một lát, liền đóng hộp gấm lại, đặt lên bàn trang điểm, không có chút ý định đeo lên.

*****

Sau khi Lư mỹ nhân thăng vị, Tô mỹ nhân lại được sủng hạnh hai ngày, tiếp đó lục tục có những tân phi khác được thị tẩm, nhất thời mọi người trong cung không nhìn ra được tình thế giữa các tân phi này.

Nhưng rất nhanh, mọi người đã không còn tâm trí nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì Hoàng Thượng lại tuyên Dung chiêu nghi thị tẩm, liên tiếp mấy ngày, khiến Dung chiêu nghi trở thành người nổi bật nhất hậu cung.

Nhân lúc này, Vân Tự cũng đã dưỡng thương xong, nàng đưa lưng về phía gương đồng cẩn thận kiểm tra, xác nhận không còn lưu lại dấu vết gì, những vết bầm tím kia đã hoàn toàn biến mất, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày trước, nàng đã bắt đầu trở lại hầu hạ trong điện, lúc nhìn thấy nàng, sắc mặt Tụng Nhung có chút sa sầm.

Gần đây chủ tử được thăng vị, trong cung cũng coi như là nổi bật, nàng ta thường xuyên đi theo hầu hạ, mọi người trong hậu cung cũng dần dần quen mặt nàng ta, ra ngoài lấy đồ ăn, đều được người ở Ngự Thiện Phòng gọi một tiếng "Tụng Nhung tỷ tỷ", thật là đắc ý.

Nhưng hiện tại Vân Tự đã khỏi hẳn, trong điện Hòa Nghi nàng ta lại bị lấn át.

Tụng Nhung không nhịn được nói: "Thương thế của ngươi thật sự đã khỏi hẳn rồi sao?”

Vân Tự cong mắt cười: “Nhờ chủ tử quan tâm, cho ta tĩnh dưỡng lâu như vậy, ta nào dám quên bổn phận, sẽ không chậm trễ việc nên làm.”

Lư mỹ nhân đang ở phía sau tấm rèm, nàng biết Lư mỹ nhân nghe thấy, quả nhiên, Lư mỹ nhân rất nhanh đã lên tiếng:

“Là Vân Tự sao? Mau vào đây.”

Vân Tự mỉm cười với Tụng Nhung, xoay người vén rèm bước vào, Tụng Nhung đi theo phía sau, ủ rũ cúi đầu.

Lư mỹ nhân đang thêu thứ gì đó, vẫy tay với nàng: "Vân Tự mau tới đây, nhìn xem ta thêu chiếc đai lưng này thế nào? Hoa văn và màu sắc có hợp nhau không?”

Một tấm gấm màu vàng sáng, thêu hoa văn mây trắng và rồng vàng, Vân Tự che miệng: “Là muốn tặng cho Hoàng Thượng sao?”

Nàng rất tự nhiên, không hề có chút gượng gạo nào sau một thời gian dài không hầu hạ trong điện.

Lư mỹ nhân khẽ hừ một tiếng:

“Mười ba tháng chín chính là sinh thần Hoàng Thượng, ta nghĩ Hoàng Thượng cũng không thiếu vàng bạc châu báu, chắc cũng đã nhìn quen những thứ tốt rồi, nên muốn tự tay làm chút gì đó, nhưng nữ công của ta vốn không tốt lắm, chỉ có thể thêu một chiếc đai lưng.”

Muốn may y phục gì đó, thật sự là làm khó nàng ta.

Vân Tự gật đầu, tỏ vẻ ý tưởng của nàng ta không tệ, nhìn kỹ chiếc đai lưng, tuy không phải xuất sắc nhưng cũng không tìm ra lỗi, chủ yếu là ở tấm lòng.

Vân Tự thuận theo nàng ta mà nói: "Chủ tử thật chu đáo.”

Chỉ là không ai phát hiện, Vân Tự khẽ nhíu mày, nếu hôm nay không đến đây, nàng sợ là đã quên sinh thần Hoàng Thượng sắp đến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc