MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Đàm Viên Sơ nhíu mày không rõ. Khi nàng chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, hắn lên tiếng gọi: “Lại đây.”

Sắc mặt Tô quý tần nhạt đi rất nhiều, không còn vẻ tươi cười như trước, mà trở nên lạnh nhạt như thường ngày.

Đàm Viên Sơ dường như không nhận ra sự khác thường của nàng ta, hướng Vân Tự vẫy tay. Vân Tự nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn Tô quý tần, có chút do dự, một lúc sau mới chậm rãi bước tới.

Khi nàng đến gần, Đàm Viên Sơ đưa tay khẽ chạm vào trán nàng, cảm nhận được chút lạnh lẽo, hắn lạnh mặt nói: “Vừa khỏi bệnh đã ra ngoài hứng gió lạnh, muốn nằm liệt giường thêm nửa tháng nữa sao?”

Nghe như trách cứ, nhưng ai cũng nghe ra được ý quan tâm thật lòng trong lời nói của hắn.

Vân Tự nắm chặt cành mai, khẽ mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ủ rũ cụp mắt xuống: “Nô tỳ không sao.”

Tô quý tần thấy sau khi Vân Tự xuất hiện, Hoàng Thượng liền dồn hết sự chú ý lên người nàng, trong lòng có chút bực bội. Vân Tự thì có thể có chuyện gì chứ?

Hứng gió lạnh? Tô quý tần liếc nhìn áo choàng trên người Vân Tự.

Năm ngoái Nam Hào có cống nạp một ít da lông chồn, Hoàng Thượng sai người đưa đến cung Từ Ninh một ít, số còn lại đều ở trong kho riêng của Hoàng Thượng. Tô quý tần không ngờ lại thấy nó trên người Vân Tự. Nàng ta được Hoàng Thượng coi trọng, nhưng cũng chưa từng được ban thưởng như vậy.

Nhìn xem, Vân Tự được nuông chiều đến mức chẳng ra dáng một nô tài!

Tô quý tần thầm mắng không thôi, nàng ta siết chặt khăn tay. Khoảng thời gian ở trong hậu cung cũng khiến nàng ta khôn ra được một chút. Không tỏ ra khó chịu, nàng ta ngẩng lên nhàn nhạt nói: “Mấy hôm nay không thấy Vân Tự cô nương, ta còn đang tò mò, thì ra là bị bệnh. Giờ đã khỏi hẳn rồi sao?”

Vân Tự hướng Tô quý tần hành lễ: “Làm Tô quý tần phải nhớ đến, nô tỳ đã khỏe rồi.”

Tô quý tần nghẹn lời. Thật biết cách làm mình nổi bật! Ai thèm nhớ đến nàng chứ?

Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự, thấy nàng cung kính như vậy, trong lòng hiểu rõ nàng đang không vui.

Nhưng nàng không vui vì cái gì? Vì hắn cùng Tô quý tần thưởng mai?

Đàm Viên Sơ thầm cười lạnh, không khỏi nhớ đến chuyện tháng trước…

Lúc đó Vân Tự mới bị bệnh một hai ngày, phong hàn đến dữ dội, nàng ngủ cũng không yên giấc, gương mặt đỏ bừng vì sốt, cả người nóng ran nằm trên giường khó chịu rên hừ hừ.

Thái y kê thuốc, nhưng mãi không thấy hiệu quả.

Đàm Viên Sơ đến thăm nàng. Nàng nằm trong lòng hắn, nắm chặt tay áo hắn, nước mắt lã chã rơi, thỉnh thoảng lại gọi tên hắn.

Nàng vốn hay khóc, nhưng thường chỉ khóc trên giường, trong đó ba phần là thật, bảy phần là giả vờ. Duy chỉ có lần này, Đàm Viên Sơ nhận ra nàng thật sự khó chịu, bệnh đến mức thần trí không rõ ràng.

Đàm Viên Sơ ôm người trong lòng, sắc mặt âm trầm rõ rệt. Ai cũng biết phong hàn có thể lấy mạng người. Hắn lạnh lùng nhìn các thái y đang toát mồ hôi lạnh: “Một cơn phong hàn mà cũng không trị được, trẫm nuôi các ngươi để làm gì?”

Giọng hắn tuy không bén nhọn, nhưng lại càng khiến các thái y sợ hãi.

Có lẽ vì ngày thường nàng hay nói bóng gió, nên Đàm Viên Sơ cũng nảy ra một ý nghĩ, hay là bọn họ thấy nàng không có danh phận nên xem nhẹ nàng, khám bệnh qua loa?

Trong lòng Đàm Viên Sơ hiểu rõ ý nghĩ này không có căn cứ, nhưng hắn khó mà không nghĩ như vậy.

Hắn thay đổi mấy thái y cho nàng, cho đến khi có một thái y nói: “Sương phòng này quá lạnh, bệnh tình của cô nương mới cứ tái đi tái lại.”

Trong sương phòng tối tăm, Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn nàng. Nàng yên tĩnh nằm trong lòng hắn, hơi thở nóng rực. Rõ ràng được hắn nuôi dưỡng bên người, cung phụng cẩm y ngọc thực, nhưng lại dường như gầy đi rất nhiều, mỏng manh như tờ giấy.

Đàm Viên Sơ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Đi thu dọn phòng ấm.”

Hứa Thuận Phúc biết rõ tâm trạng Hoàng thượng những ngày qua tệ đến mức nào, hắn không dám khuyên can, vội vàng sai người dọn dẹp phòng ấm. Đàm Viên Sơ tự mình đưa nàng sang phòng ấm, đắp thêm áo choàng cho nàng, dùng vành nón che kín gương mặt nàng, cố gắng không để nàng bị nhiễm chút gió lạnh nào. Phòng ấm có địa long, khắp phòng đều ấm áp lạ thường.

Sau một phen vất vả, bệnh tình của nàng mới thuyên giảm.

Kết quả, người này vừa tỉnh táo lại liền trở mặt không nhận người.

Đúng ngày mùng một, hắn lại đến thăm nàng, phòng ấm lại đóng chặt cửa không cho hắn vào. Đàm Viên Sơ tức đến bật cười. Hứa Thuận Phúc vội vàng thay nàng giải thích: “Cô nương là sợ lây bệnh cho Hoàng Thượng.”

Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cười lạnh.

Lúc nàng bệnh nặng níu kéo hắn không buông, sao không nói sợ lây bệnh cho hắn?

Cửa phòng đóng chặt, nàng còn ở trong phòng nói vọng ra: “Hôm nay là mùng một, Hoàng thượng nên đến Khôn Ninh cung.”

Không mở cửa, lại còn muốn đuổi hắn đi.

Ánh mắt Đàm Viên Sơ lạnh lẽo, châm chọc nói: "Nếu phi tần trong hậu cung đều biết điều như nàng, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Dứt lời, không đợi Vân Tự tiếp tục đuổi người, Đàm Viên Sơ xoay người rời đi.

Hắn chưa từng ghét bỏ nàng lúc bệnh nặng, vậy mà nàng vừa khỏi bệnh liền tỏ vẻ xa cách. Rốt cuộc là lo lắng hắn bị lây bệnh, hay là đang lo cho bản thân, sợ người khác lấy cớ này công kích nàng, trong lòng nàng tự rõ ràng.

Đàm Viên Sơ tức giận, mấy ngày liền không đến thăm nàng.

Gặp lại, chính là cảnh tượng hôm nay.

Mọi thứ đều theo ý nàng, vậy mà giờ nàng lại tỏ vẻ không vui?

Nghĩ đến đây, Đàm Viên Sơ thu tay đang đặt trên trán nàng lại, thần sắc lạnh nhạt. Tô quý tần thấy Vân Tự đang cầm cành mai, liền nhìn về phía Đàm Viên Sơ: "Hoàng thượng để Vân Tự cô nương đến bẻ hoa mai, là muốn làm gì vậy?”

Tô quý tần hỏi như chỉ là tò mò, nhưng ai cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của nàng ta. Nô tài trong cung không có tư cách tùy tiện hái hoa, dù có thích đến mấy cũng chỉ có thể nhặt hoa rụng khi hoa tàn.

Tô quý tần không tin Hoàng thượng sẽ cố ý sai Vân Tự đến đây hái hoa, chắc chắn là Vân Tự tự ý làm càn.

Nói cách khác, ý của Tô quý tần chính là đang chỉ trích Vân Tự không tuân thủ quy củ. 

Vân Tự nắm chặt cành mai. Chưa kịp để nàng ta lên tiếng, Đàm Viên Sơ đã nhàn nhạt ngước mắt nhìn Tô quý tần, đột ngột hỏi: "Nàng rất tò mò?"

Tô quý tần nhíu mày, dè dặt nhìn Hoàng Thượng, không đoán ra được ý tứ của hắn. Chẳng lẽ hắn không vui?

Đàm Viên Sơ bỗng nhiên đưa tay hất hồng mai Tô quý tần vừa cài lên tóc xuống. Hồng mai phiêu nhiên rơi xuống, Tô quý tần cứng đờ người. Đàm Viên Sơ tựa hồ không nhận ra sự khác thường của nàng ta, hờ hững nói: "Sau này đừng cài hồng mai nữa, hồng mai không hợp với nàng."

Một câu nói đơn giản không hề có chút cảm xúc nào, như chỉ đang trả lời câu hỏi ban nãy của nàng ta. Hồng mai rơi xuống đất, sắc mặt Tô quý tần nháy mắt trắng bệch, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống vì lời nói không chút lưu tình của hắn.

Hứa Thuận Phúc cúi đầu.

Không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Đàm Viên Sơ không nhìn Tô quý tần nữa, mà quay sang hỏi Vân Tự: “Hái đủ chưa?”

Vân Tự do dự lắc đầu. Đàm Viên Sơ nhận lấy cành mai trong tay nàng, vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng, lạnh lẽo không chút ấm áp. Đàm Viên Sơ không nói gì, chỉ lạnh nhạt hơn một chút. Hắn ném cành mai cho Hứa Thuận Phúc: “Sau này những việc này cứ để nô tài làm.”

Hứa Thuận Phúc rất biết ý hỏi yêu cầu của Vân Tự, rồi sai mấy cung nhân đi hái hoa mai thay nàng.

Tô quý tần đứng một bên, nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt vô cảm, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng.

Nàng ta chỉ trích Vân Tự tự ý hái hồng mai là không đúng quy củ, Hoàng Thượng liền sai người giúp nàng hái. Nhất cử nhất động của Hoàng Thượng, rõ ràng là đang tát vào mặt nàng ta để bênh vực Vân Tự!

Đợi đến khi các cung nhân hái đầy hồng mai, Đàm Viên Sơ liền dẫn Vân Tự về Dưỡng Tâm điện, hoàn toàn quên mất mình đến đây cùng ai.

Có lẽ hắn nhớ, nhưng hắn không quan tâm.

Trên đường về Dưỡng Tâm điện, Hứa Thuận Phúc nhìn Hoàng thượng, rồi lại nhìn Vân Tự cô nương. Hai người không ai nhìn ai, cũng không ai để ý đến ai, bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.

Hứa Thuận Phúc thầm than, hai vị tổ tông này lại đang giận dỗi gì đây?

Khi bệnh sắp khỏi, Vân Tự đã dọn về sương phòng của mình. Nàng và Đàm Viên Sơ không cùng đường, nên khi vào Dưỡng Tâm điện, nàng nhận lấy hoa mai từ cung nhân, liền xoay người về sương phòng.

Sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh lùng.

Vân Tự không nhìn hắn. Nàng vừa khỏi bệnh, mặc rất nhiều quần áo lại còn khoác thêm áo choàng, trông như một quả cầu. Nàng ôm hoa mai, cảm giác như sắp bị đè bẹp dưới sức nặng của chúng.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn Hứa Thuận Phúc. Hứa Thuận Phúc vội vàng chạy đến chỗ Vân Tự: "Cô nương, để nô tài giúp cô.”

Vân Tự nói không cần, nàng tự mình ôm hoa mai rời đi.

Trong sương phòng, Vân Tự ôm hoa mai trở về, thở nhẹ một hơi. Hai tay nàng lạnh cóng, phải lấy thuốc mỡ ra bôi, rồi mới nhìn đống hoa mai kia.

Nàng khẽ nhếch môi, cảm thấy mình đang tự chuốc lấy khổ cực.

Thu Viện đến một canh giờ sau đó. Nàng ấy đẩy cửa bước vào, liền thấy cô nương đang tỉ mỉ lựa chọn từng hồng mai, bỏ ra một đống hoa bị dập nát. Thu Viện xách váy ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng lựa hoa.

Trong phòng yên tĩnh, hồi lâu sau, Thu Viện mới hỏi: “Hái cho Hoàng Thượng sao?”

Cô nương có lúc rất biết giữ quy củ, trừ phi chắc chắn việc mình hái hồng mai sẽ không gây ra chuyện gì, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không động vào chúng.

Vân Tự không giấu diếm, gật đầu.

Thu Viện không hỏi thêm về chuyện này nữa, mà bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng rất tức giận, Hứa công công trong một canh giờ bị mắng hai lần.”

Vân Tự chống cằm, thờ ơ nói: “Liên quan gì đến ta.”

Thu Viện nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận thời gian: “Nô tỳ đoán, không quá một khắc nữa, Hứa công công sẽ đến tìm cô nương.”

Suy cho cùng, muốn tháo chuông cũng phải tìm người buộc chuông, Hứa công công không ngốc, hắn nhất định sẽ tìm đến cô nương.

Hồng mai được chọn ra đều được ngâm trong nước, rửa sạch sẽ rồi mới vớt ra. Nước rất lạnh, là vừa mới lấy từ trong giếng lên. Sau khi vớt hồng mai ra, Vân Tự không rút tay lại, cứ để tay ngâm trong nước.

Đôi tay lạnh đến run rẩy, đầu ngón tay đỏ ửng, môi nàng cũng trắng bệch vì lạnh, đến cả chiếc áo choàng màu khói cũng không thể khiến nàng thêm chút sức sống.

Thu Viện nhìn mà nhíu mày, không ngăn cản Vân Tự, nhưng vẫn nhịn không được mà nói: “Vất vả lắm mới dưỡng bệnh xong, người đừng để bị bệnh lại.”

Nàng có lúc cảm thấy cô nương thật mâu thuẫn, rõ ràng rất coi trọng bản thân, nhưng khi tự hành hạ mình lại chẳng hề thương tiếc.

Thu Viện đoán không sai, một khắc sau, cửa sương phòng bị gõ vang. Hứa Thuận Phúc xuất hiện với vẻ mặt đưa đám: “Cô nương, xin cô thương xót, giúp nô tài một chút.”

Vân Tự vốn là nô tài ở Dưỡng Tâm điện, Hứa Thuận Phúc đã đến tìm nàng, nàng đương nhiên không thể từ chối, nàng khẽ liếc nhìn gương đồng, gương mặt nữ tử trong gương thoáng chút trắng bệch, nhưng nét mày vẫn thanh tú, một sợi tóc mai rơi xuống cần cổ, rồi lại bị áo choàng che khuất, càng thêm phong tình, chỉ là người trong gương gầy yếu quá mức, tựa hồ như một cơn gió thoảng cũng có thể thổi bay.

Hứa Thuận Phúc muốn nàng vào điện thay nước trà, đây là một việc đơn giản, Vân Tự không hề cự tuyệt.

Trong điện không còn ai khác, chỉ có Đàm Viên Sơ ngồi dựa vào ngự án xử lý chính sự, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn nhíu mày có chút không kiên nhẫn, lộ ra vẻ tức giận chưa tan.

Đàm Viên Sơ hơi bực bội ngẩng lên, vừa nhìn thấy nữ tử, hắn nhíu mày: "Ai cho phép nàng tới?”

Vân Tự không để ý đến hắn, nhẹ nhàng bước lên bậc thang, thay nước trà trên ngự án xong mới nói: “Hoàng Thượng không cho phép nô tỳ vào điện hầu hạ sao?”

Đàm Viên Sơ cứng họng.

Vân Tự xoay người bước xuống, Đàm Viên Sơ tưởng nàng muốn rời đi, sắc mặt lạnh xuống.

Nhưng nàng chỉ lấy huân hương thêm vào lư hương đang sắp cháy hết, làn khói trắng lượn lờ bay lên, hương tuyết trúc thanh đạm lan tỏa trong điện, mùi hương này tuy có chút quạnh quẽ nhưng lại khiến lòng người bình yên, xua tan đi phần nào nóng nảy không rõ.

Nàng muốn làm việc này, chỉ có thể vén tay áo lên một chút, Đàm Viên Sơ nhìn thấy đầu ngón tay nàng, không giống với sự trắng nõn tinh tế của cổ tay, đầu ngón tay nàng có chút ửng hồng.

Nhất cử nhất động của nàng đều phá lệ an tĩnh, nhưng không khí ngột ngạt trong điện lại dần tan đi theo sự xuất hiện của nàng, Đàm Viên Sơ thấy nàng còn muốn vội vàng làm việc, bèn nói:

“Những người khác đều đã chết hết sao? Chuyện gì cũng phải để nàng làm?”

Vân Tự cúi đầu không nói.

Đàm Viên Sơ không nhìn được nàng như vậy, tựa hồ đang chịu biết bao ủy khuất, hắn trầm giọng gọi: “Nàng lại đây.”

Nàng không nhúc nhích: "Hoàng Thượng đang giận nô tỳ, nô tỳ không dám qua.”

Đàm Viên Sơ nghẹn lời, hồi lâu hắn mới dịu giọng: “Muốn trẫm phải đi mời nàng sao?” 

Nàng rốt cuộc cũng cử động, chậm chạp tiến đến trước mặt hắn.

Đàm Viên Sơ suýt nữa bị nàng chọc cười, nhìn tình cảnh trong điện này, rốt cuộc là ai đang giận dỗi ai?

Hắn nắm lấy tay nàng, quả nhiên, lạnh lẽo không chút hơi ấm, nhưng Đàm Viên Sơ không buông ra, dùng tay mình ủ ấm cho nàng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt:

“Nàng đang giận cái gì?”

Vân Tự không thừa nhận: “Nô tỳ không giận.”

Đàm Viên Sơ không tin nàng, lại hỏi: "Không vui vì trẫm đi cùng nàng ta thưởng mai?”

Nàng tựa hồ bị hỏi đến phiền phức: “Người là Hoàng Thượng, cùng các chủ tử nương nương trong hậu cung đi dạo là chuyện nên làm, nếu nô tỳ mà giận chuyện này, vậy thì chẳng ngày nào nô tỳ vui vẻ được.”

Tính tình nàng cũng thật lớn, Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi:

“Nàng đúng là không biết nhẫn nhịn.”

Vân Tự mím chặt môi, không nói gì.

Đàm Viên Sơ lạnh giọng gọi tên nàng: “Vân Tự.”

Trong điện có đốt địa long không hề lạnh chút nào, nhưng tay nàng vẫn lạnh ngắt, nữ tử trước mắt bỗng nhiên quay đầu đi, nàng giãy ra khỏi tay hắn, lung tung lau mặt.

Chút bực bội trong lòng Đàm Viên Sơ khi nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ có thể tan biến.

Hắn không hỏi nàng đang giận gì nữa, ôm nàng vào lòng, thân mật chạm vào trán nàng, thấp giọng hỏi: "Lạnh không?”

Vân Tự không ngẩng đầu, đáp lại: “Không lạnh.”

Đàm Viên Sơ cũng không giận, bình tĩnh nói: “Trẫm lạnh, ở bên cạnh trẫm một lát.”

Nàng rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn.

Đàm Viên Sơ khẽ cười, hai người dựa vào nhau rất gần, cả người nàng đều nằm gọn trong lòng hắn, hắn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi nàng:

“Nàng không muốn gặp trẫm, cuối cùng lại còn giận trẫm, có phải quá vô lý không?”

Vừa dứt lời, nữ tử trong lòng liền ngẩng đôi mắt hạnh lên nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: “Người biết rõ nô tỳ khó xử, cũng biết rõ nô tỳ không phải thật lòng muốn cho người đi, nhưng người lại không chịu thông cảm cho nô tỳ.”

Đàm Viên Sơ khẽ vuốt lưng nàng, muốn giúp nàng bình ổn cảm xúc.

Nàng trách hắn không chịu thông cảm cho nàng, lại không chịu nghĩ lại, lúc ấy khi nghe nàng chỉ lo cho tình cảnh của mình mà không hề quan tâm đến hắn, trong lòng hắn làm sao có thể vui vẻ được?

Nàng bị bệnh, hắn đã chăm sóc nàng lâu như vậy, không kể ngày đêm cực nhọc, không thể nghỉ ngơi yên ổn, lại còn sợ nàng lo lắng, mỗi ngày đều đến thăm nàng.

Nếu so với các phi tần trong hậu cung, có ai từng được hắn tự mình chăm sóc như vậy?

Vân Tự vẫn còn đang nói: "Hôm ấy người muốn nô tỳ làm túi thơm, nô tỳ sợ người nghĩ rằng nô tỳ không nhớ đến người, bệnh vừa khỏi đã vội đến vườn mai hái hoa, nào ngờ lại thấy cảnh tượng ấy, người bảo nô tỳ vui vẻ sao được?"

"Nô tỳ tưởng tượng lúc nô tỳ bệnh, người lại suốt ngày ở bên người khác, chẳng đoái hoài gì đến nô tỳ, lòng nô tỳ làm sao vui cho được, cứ như bị dội nước chua vậy."

"Người nói nô tỳ vô lý, nô tỳ lại thấy người mới là người không có lý."

Những lời này chẳng biết nàng đã giữ trong lòng bao lâu, giờ tuôn ra ào ạt mà vẫn mạch lạc rõ ràng, câu nào chữ nấy đều chất chứa oán trách.

Thế nhưng Đàm Viên Sơ không hề thấy giận, thật ra hắn không thích người khác khóc, luôn cảm thấy như vậy là đang bị người ta ức hiếp, chỉ trừ nàng, mỗi lần nàng khóc, đôi mắt hạnh long lanh ướt lệ, khiến Đàm Viên Sơ chẳng biết làm sao với nàng.

Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nàng lại quay mặt đi không cho hắn chạm vào. Đàm Viên Sơ đành cúi xuống nhìn nàng, nhớ đến lời nàng vừa nói, hắn khẽ hỏi:

"Hoa mai này là hái cho trẫm?"

Nàng nức nở đưa tay lau nước mắt, không chịu trả lời câu hỏi của hắn, còn nói: "Lúc ấy Tô quý tần bóng gió nói nô tỳ không hiểu quy củ, nô tỳ chỉ nghĩ, nếu người không bênh vực nô tỳ, nô tỳ sẽ không làm đồ cho người nữa."

Lời uy hiếp của nàng chẳng có chút sức nặng nào, nhưng Đàm Viên Sơ lại chợt mềm lòng, hắn gật đầu:

"Là nàng hái cho trẫm."

Người trong lòng bỗng im bặt, nàng mở to đôi mắt hạnh trừng hắn đầy giận dữ: "Nô tỳ nói nhiều như vậy, Hoàng Thượng chỉ nghe mỗi câu này thôi sao?"

Đàm Viên Sơ không phủ nhận:

"Nói nhiều lắm, trẫm đều nghe thấy, nhưng thích nhất câu này."

Vân Tự tự nhận mình mặt dày, nhưng trước mặt Đàm Viên Sơ chỉ có thể chịu thua.

Đàm Viên Sơ lại nghĩ đến điều gì đó, hắn nắm lấy tay nàng: "Sao tay lạnh thế này?"

Vân Tự oán trách: "Hoa mai chẳng lẽ không cần rửa sạch sao."

Đàm Viên Sơ trầm mặc hồi lâu, Vân Tự thấy hơi nghi hoặc, nàng ngước mắt nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt có chút u ám của hắn. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: "Những việc này sau này cứ để người khác làm."

Nàng ngẩng đôi mắt hạnh, buồn rầu nói: "Chẳng phải người muốn nô tỳ tự tay làm túi thơm cho người sao."

Đàm Viên Sơ nhất thời nghẹn lời, phi tần trong hậu cung đưa đồ ăn cho hắn, người nào cũng nói là tự tay làm, chẳng lẽ nàng thật sự tin rằng các nàng ấy tự tay làm hết sao?

Chỉ cần động vào bếp một chút, đã coi như là tự tay làm rồi.

Nhưng hắn không giải thích những chuyện quanh co này với nàng, hắn vén mái tóc đen ướt nước mắt của nàng ra sau tai, nhẹ nhàng nói: "Có một số công đoạn có thể để người khác làm."

Chưa kịp để người trong lòng hối hận, hắn đột ngột hỏi: "Khỏi bệnh rồi sao?"

Vân Tự ngẩn người.

Bệnh của nàng đương nhiên đã khỏi, thái y nói nàng khỏi bệnh từ hai ngày trước rồi, chỉ là Thu Viện không yên tâm, bắt nàng nằm trên giường thêm hai ngày nữa.

Đàm Viên Sơ không thể không biết chuyện này, vậy mà hắn lại hỏi.

Vân Tự cảm nhận được một bàn tay luồn qua áo choàng đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve theo sống lưng. Vân Tự không nhịn được cắn môi, thân mình khẽ run lên, gương mặt trắng bệch của nàng dường như cũng ửng hồng hơn. Vân Tự run rẩy nói:

"Đã khỏi lâu rồi..."

Có người cởi áo choàng cho nàng, chiếc áo choàng nặng nề rơi xuống đất, không ai nhìn đến nó, cả Đàm Viên Sơ lẫn Vân Tự.

Nàng mím chặt môi, cảm thấy Đàm Viên Sơ thật quá đáng.

Hai chân nàng mềm nhũn quỳ trên người hắn, toàn thân tê dại ngứa ngáy, không nhịn được bật khóc: "Người... Không, không thể như vậy..."

Hắn không nghe nàng nói, cúc áo lần lượt được cởi ra, theo đó mà dần đi xuống, sự ràng buộc dần dần biến mất, cuối cùng không còn cúc áo nào cả, Vân Tự gần như ngừng thở.

Tiếng ồn ào phía trên cuối cùng cũng ngừng hẳn, Vân Tự cảm thấy người mình khẽ run lên. Nàng cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng lại chỉ như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng nước, mặc cho gió cuốn đi.

Cửa sổ hé mở một khe nhỏ, làn gió lạnh len vào trong. Vân Tự không kìm được mà đưa mắt nhìn ra ngoài. Nàng sợ hãi, sợ gió thổi, sợ có người đi qua, sợ bị phát hiện ra mình đang nép trong lòng hắn, sợ gió lạnh sẽ làm nàng nhiễm bệnh.

Hắn thương tiếc nàng, nhưng rồi trong khoảnh khắc nào đó, sự thương tiếc ấy lại vụt tắt.

Hắn mạnh mẽ hơn xưa, có chút gì đó mới mẻ, thuần thục hơn lại càng thêm nhiều đa dạng. Hắn dường như chẳng cần ai dạy bảo, cứ thế mà thành thạo.

Vân Tự cắn chặt môi, vẫn không thể ngăn được những tiếng nấc nghẹn ngào. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, nàng đưa tay che đi đôi mắt.

Một lúc lâu sau, hoặc có lẽ cũng chẳng lâu lắm.

Người nọ ngồi thẳng dậy, định cúi xuống gần nàng hơn. Vân Tự bỗng nhớ ra điều gì, cả người vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nghiêng đầu sang một bên.

Nhìn thấy vẻ mặt mâu thuẫn của nàng, Đàm Viên Sơ khẽ bật cười:

“Thật không hiểu nàng là đang ghét bỏ trẫm, hay là ghét bỏ chính mình.”

Vân Tự chẳng ghét bỏ ai, cũng chẳng chê trách ai, chỉ muốn nhanh chóng bịt miệng hắn lại.

Nàng vừa cử động, y phục liền trễ xuống, vắt vẻo trên khuỷu tay trắng nõn. Hương thơm thoang thoảng lan tỏa, hòa quyện cùng mùi tuyết trúc thanh lãnh trong điện, khiến không gian như nhuốm màu kiều diễm. Người nọ cuối cùng cũng dừng lại, hắn khẽ vuốt ve gò má nàng, vén những sợi tóc ướt át ra sau tai, thanh âm trầm thấp vang lên:

“Nơi này có phải làm nàng không thoải mái không? Chúng ta vào trong nhé?”

Ngự án cứng nhắc, khiến nàng phải chống tay lên đó, cả người căng cứng khó chịu. Đàm Viên Sơ biết nàng không thích, nên rất ít khi thân mật với nàng ở nơi này.

Áo yếm mỏng manh bị sợi dây mảnh treo hờ hững trên cổ, muốn che cũng chẳng che được gì. Vân Tự cố gắng kéo vạt áo, nhưng vẫn không thể giấu nổi những dấu vết cùng màu đỏ ửng hây hây lộ ra.

Nàng xấu hổ và bối rối, những cơn run rẩy vẫn chưa dứt. Thanh âm lí nhí cất lên:

“Nô, nô tỳ… không muốn…”

Đàm Viên Sơ ngang nhiên bế nàng lên, chiếc áo choàng rơi xuống đất. Nghe nàng nói vậy, hắn ẩn ý mà hỏi:

“Có phải hơi quá mức rồi không?”

Hắn ôm nàng bước xuống bậc thềm, nhìn thấy gương mặt ửng hồng không nói nên lời của nàng, mới nhẹ nhàng bâng quơ: “Trẫm nghĩ vậy.”

Lòng Vân Tự rối bời, nàng đưa tay che mặt, đợi Đàm Viên Sơ vào nội điện, sáu tấm bình phong che chắn, không còn nguy hiểm bị người khác nhìn thấy, nàng mới dám buông tay.

Trong bóng tối hoàn toàn, Vân Tự liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, gian ngoài vẫn sáng trưng.

Chỉ có trong điện là tĩnh lặng, dường như chẳng có ai ở đó cả.

Người nọ cúi xuống, vừa thương tiếc vuốt ve nàng, vừa nhìn thấy nàng run rẩy, khẽ cười:

“Sao lần nào nàng cũng xấu hổ thế này?”

Bình luận

Truyện đang đọc