MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Việc Đàm Viên Sơ muốn ban danh phận cho Vân Tự, người đầu tiên trong hậu cung biết được chính là Hoàng Hậu.

Người muốn vào hậu cung, đương nhiên phải đến trước mặt Hoàng Hậu để thông báo, tin tức được người của Ngự Tiền đưa đến Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu mỉm cười gật đầu đồng ý.

Chờ người của Ngự Tiền rời đi, Bách Chi mới biến sắc:

“Quý tần? Sao Hoàng Thượng lại cho nàng ta danh phận cao như vậy?!”

Vân Tự sẽ có danh phận, chuyện này cả hậu cung đều đoán trước được, nhưng Bách Chi không ngờ Hoàng Thượng lại trực tiếp ban cho nàng là quý tần!

Quý tần hàng Tứ phẩm, chỉ kém một bậc là đến hàng Tam phẩm, ngang với vị trí chủ vị một cung.

Hoàng Hậu lấy bản đồ hậu cung ra, nhìn vị trí cung điện mà Đàm Viên Sơ chỉ định hồi lâu, nghe vậy liền cười nhạt: “Cao sao?”

Bách Chi nghẹn lời, trừng lớn mắt, không hiểu ý nương nương, như vậy mà còn không cao sao?

Tô tiệp dư xuất thân từ Tô phủ, tổ phụ là quan lớn nhất phẩm, khi tiến cung cũng chỉ là mỹ nhân, hơn một năm sau mới lên được quý tần, hiện giờ vị trí tiệp dư là nhờ mang long tự mới có được.

Vân Tự chẳng có gì cả, vô quyền vô thế, dựa vào đâu mà nhảy thẳng lên quý tần?

Nói trắng ra, lần này nàng trực tiếp thăng bảy bậc!

Hoàng Hậu gọi cung nhân đến, sai bọn họ đến điện Trung Tỉnh truyền chỉ, lập tức đi thu dọn cung điện để có thể dọn vào ở, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Bách Chi, nàng ấy lắc đầu:

“Ngươi tin hay không, nếu hôm nay Tô tiệp dư là chiêu nghi, thì danh phận của Vân Tự tuyệt đối không chỉ dừng lại ở quý tần.”

Bách Chi á khẩu không trả lời được, nàng ta không biết nói gì, nói đúng hơn là không muốn tin.

Hoàng Hậu bình tĩnh nói: “Tô tiệp dư là nhờ mang long tự mới lên được tiệp dư, Vân Tự tuy hầu hạ Hoàng Thượng hai năm, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng khoảng cách Tô tiệp dư thăng vị quá gần, nếu danh phận của nàng ta vượt qua Tô tiệp dư, e là sẽ gây ra nhiều lời bàn tán, việc bị người khác chú ý trong hậu cung chưa bao giờ là chuyện tốt, đây đã là danh phận cao nhất mà Hoàng Thượng có thể ban cho Vân Tự rồi.”

Trong điện bỗng chốc im lặng.

Bách Chi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Sao Hoàng Thượng lại sủng ái Vân Tự như vậy.”

Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn nàng ta, bỗng nhiên cong môi: “Ngươi cho rằng đây là sủng ái sao?”

Danh phận, tiền tài, hay những bộ y phục mà Bách Chi thường than thở Vân Tự mặc, tất cả đều là những thứ Hoàng Thượng có thể tùy ý ban thưởng, xem những thứ này là sủng ái, yêu cầu cũng quá thấp.

Nhưng cố tình lại có quá nhiều người bị những thứ này che mắt.

Trước đây là Dương tiệp dư, hiện giờ là Dung chiêu nghi, chỉ không biết Vân Tự có giống vậy hay không.

Bách Chi giật mình, ấp úng nói: “Nhưng nô tỳ thấy thái độ của Hoàng Thượng đối với Vân Tự cũng không bình thường.”

Hoàng Hậu không trả lời Bách Chi nữa, nàng ấy nhìn cành đào ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, chẳng lẽ được Hoàng Thượng dành chút tình cảm thật lòng là chuyện tốt sao?

Ngài ấy là Hoàng Thượng, ngài ấy luôn phải cân nhắc thiệt hơn.

Trong đó, ngài ấy càng cảm thấy tình cảm của mình trân quý, thì càng khiến người được nhận phần tình cảm đó phải chịu ấm ức.

Một lúc lâu sau, Hoàng Hậu thản nhiên nói: "Vẫn chưa đến tam phẩm, ngươi gấp cái gì.”

Bách Chi ngạc nhiên.

Tam phẩm? Trong cung chỉ có vài vị nương nương tam phẩm thôi.

Nàng ta buột miệng: “Nương nương cho rằng cuối cùng nàng ta có thể lên đến tam phẩm sao?”

Hoàng Hậu trầm mặc hồi lâu, nàng ấy nhìn tên cung điện mà Đàm Viên Sơ đã chỉ định, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:

“Sẽ.”

Bách Chi khẽ hít vào một hơi.

*****

Trường Xuân cung.

Dung chiêu nghi ngẩng phắt đầu nhìn Đồng Vân:

“Ngươi nói gì?!”

Đồng Vân cúi đầu: “Hoàng Thượng ban danh phận cho Vân Tự.”

Việc để Vân Tự sớm vào hậu cung là đúng theo Dung chiêu nghi mong muốn, tuyệt đối không phải là chuyện khiến nàng ta biến sắc.

Đồng Vân nuốt nước bọt, lắp bắp nói:

“Nô tỳ nghe nói, Trung Tỉnh điện đã phái người đến thu dọn Mộng Sư điện.”

Mộng Sư điện, nằm ở phía đông Chử Án cung.

Người ngoài khó mà hiểu được sự đặc biệt của cung điện này, nhưng nếu nói cách khác thì có thể hiểu: Chử Án cung từng là nơi ở của Thái Hậu nương nương.

Mà khi mới vào cung, Thái Hậu nương nương đã ở Mộng Sư điện.

Sau khi Đàm Viên Sơ đăng cơ, Chử Án cung vẫn luôn được bảo trì cẩn thận, nhưng chưa từng có phi tần nào được ở.

Bây giờ lại là ngoại lệ.

Dung chiêu nghi thất thanh hô lên: “Không thể nào!”

Để Vân Tự vào ở Chử Án cung, chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết điều này có ý nghĩa gì sao?!

Đồng Vân quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh, cả điện im phăng phắc.

Dung chiêu nghi thậm chí còn chưa hỏi đến Vân Tự được phong vị phân gì, nàng ta chỉ nghĩ đến ba chữ Chử Án cung". Lúc trước, khi Hoàng Thượng mới đăng cơ, nàng ta ỷ vào việc đang mang thai và được sủng ái, nên từng bóng gió muốn được vào ở trong Chử Án cung.

Nhưng Dung chiêu nghi vẫn nhớ rõ lúc ấy Hoàng Thượng chỉ khẽ liếc nhìn nàng ta, ánh mắt gần như lãnh đạm khiến nàng ta rùng mình. Nàng ta mơ hồ ý thức được nếu tiếp tục đề tài này, rất có thể sẽ chọc giận Hoàng Thượng, nên cuối cùng đành cười gượng chuyển sang chuyện khác, và cũng không bao giờ nhắc đến ba chữ " Chử Án cung" trước mặt Hoàng Thượng nữa.

Sau này, Chử Án cung vẫn bỏ trống, Dung chiêu nghi mới dần dần nguôi ngoai chuyện này.

Vậy mà bây giờ lại nghe nói Hoàng Thượng cho Vân Tự dọn vào?!

Ai cũng nói nàng ta được sủng ái nhất hậu cung, nhưng mấy ai nhớ rõ, khi tiến cung nàng ta chỉ là một tiệp dư. Sau khi sinh hạ tiểu công chúa mới được thăng lên chiêu nghi, đến nay đã gần bốn năm, đừng nói đến tứ phi, ngay cả một vị phi tầm thường Hoàng Thượng cũng chưa từng nhắc đến trước mặt nàng ta.

Dung chiêu nghi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:

"Hoàng Thượng đâu?"

Đồng Vân thầm kêu khổ trong lòng, nương nương sao lại hỏi lúc này chứ.

Nhưng nàng ta chỉ đành đáp: "Hoàng Thượng hiện giờ chắc vẫn còn ở Trích Nguyệt lâu."

Dung chiêu nghi nhíu mày, Đồng Vân ấp úng nói:

"Hôm nay là sinh thần Vân Tự, Hoàng Thượng ở Trích Nguyệt lâu tổ chức sinh nhật cho nàng ta." 

Tuy không giống những người khác tổ chức yến tiệc linh đình, nhưng Vân Tự có Hoàng Thượng đích thân tổ chức sinh thần là đã hơn hẳn những người khác rồi.

Đồng Vân thấy sắc mặt nương nương càng lúc càng lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Dung chiêu nghi nghiến răng hỏi: "Chẳng lẽ những người khác không có ý kiến gì về chuyện này sao?"

Hoàng Hậu và Đức phi đang làm gì vậy?!

Chẳng lẽ chỉ có mình nàng ta để ý đến ý nghĩa của Chử Án cung?!

Đồng Vân nuốt nước miếng: "Nô tỳ nghe nói, Trung Tỉnh điện sai người đến Mộng Sư điện quét dọn, là do Hoàng Hậu nương nương hạ lệnh."

Đế Hậu đều không có ý kiến, những người khác có dị nghị cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, ai dám nói gì chứ?

Dung chiêu nghi đột nhiên hít sâu một hơi, nàng ta kìm nén giọng nói:

"Hoàng Hậu chuyện gì cũng nghe theo Hoàng Thượng thì cũng thôi đi, chuyện này mà cũng nghe theo sao? Nàng ta không sợ Vân Tự sẽ uy hiếp đến địa vị của mình hay sao?!"

Dung chiêu nghi hiếm khi thấy Hoàng Thượng đối xử đặc biệt với ai như vậy, không phải đơn thuần là yêu thích hay chiều chuộng, mà là Hoàng Thượng dành quá nhiều sự quan tâm cho Vân Tự, điều này khiến Dung chiêu nghi luôn dè chừng Vân Tự.

Nàng ta không hiểu, Hoàng hậu dựa vào cái gì mà có thể bình tĩnh như vậy?

Trong điện không ai có thể trả lời Dung chiêu nghi, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cho đến khi ngoài điện vang lên tiếng bước chân, ma ma bế tiểu công chúa bước vào, quỳ xuống:

"Tiểu công chúa đến thỉnh an nương nương."

Thanh âm phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong điện, Dung chiêu nghi cũng đột nhiên chuyển ánh mắt sang tiểu công chúa. Tiểu công chúa thấy mẫu phi nhìn mình, hai mắt sáng lên, vươn tay về phía mẫu phi, liên tục nói: "Ôm, mẫu phi, ôm!"

Năm nay tiểu công chúa đã 4 tuổi, biết đi từ lâu, nhưng vì được mọi người trong cung nuông chiều, không muốn tự mình đi lại, nên quen được bế đi khắp nơi.

Dung chiêu nghi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiểu công chúa, nàng ta khẽ cắn môi, đột nhiên đưa ra một quyết định. Nàng ta bế tiểu công chúa lên, rồi lạnh lùng nói:

"Đi thỉnh Hoàng Thượng."

Không đợi Đồng Vân lên tiếng, Dung chiêu nghi nhìn thẳng vào tiểu công chúa, bình tĩnh nói: "Cứ nói tiểu công chúa đột nhiên không khỏe, thỉnh Hoàng Thượng đến đây."

Cung nhân trong điện lập tức quỳ xuống, chỉ hận không thể biến thành người điếc hoặc biến mất ngay tại chỗ.

Đồng Vân cũng kinh ngạc, nàng ta can ngăn: "Nương nương, tiểu công chúa không sao cả, Hoàng Thượng đến mà biết được, e là sẽ nổi giận với nương nương."

Đồng Vân có chút sợ hãi, tuy nương nương cũng từng mượn tiểu công chúa để tranh sủng, nhưng nương nương luôn yêu thương tiểu công chúa, chưa bao giờ lấy cớ tiểu công chúa bị bệnh. Nàng ta lo lắng làm vậy sẽ mang đến xui xẻo cho tiểu công chúa.

Nhưng hôm nay nương nương rõ ràng không hề cố kỵ điều này.

Đồng Vân thấy nương nương nhìn thẳng vào mình, ngữ khí lạnh lùng khác thường: "Ai nói tiểu công chúa không sao?"

Đồng Vân ngẩn người, khi hiểu được ý tứ trong lời nói của nương nương, đáy lòng chợt nặng trĩu.

Đồng Vân rời đi, Dung chiêu nghi nhìn về phía cung nhân khác trong điện:

"Ngươi đi một chuyến đến Trung Tỉnh điện."

Nếu Vân Tự vào ở Chử Án cung là chuyện đã định, không thể thay đổi, nàng ta cũng không thể để Vân Tự yên ổn mà ở đó được.

*****

Trích Nguyệt lâu, trên sân khấu có vũ cơ đang múa hát, Đồng Vân đến đúng lúc không khí đang náo nhiệt. Vân Tự tò mò nếm thử rượu trái cây, lập tức bị sặc đến mặt đỏ bừng. Đàm Viên Sơ vỗ nhẹ lưng cho nàng, nghe Hứa Thuận Phúc thông truyền, Vân Tự đang tựa trong lòng Viên Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh chậm rãi liếc nhìn hắn.

Cách đây không lâu, Đàm Viên Sơ vừa nói, dù Dung chiêu nghi đích thân đến, hắn cũng sẽ không gặp.

Hiện giờ Dung chiêu nghi thật sự sai người đến, xem ra là đến để kiểm chứng lời nói của hắn.

Nàng vừa uống rượu nên trên người thoang thoảng mùi rượu, ánh mắt lưu chuyển đầy vẻ quyến rũ. Bị nàng nhìn như vậy, Đàm Viên Sơ thẳng thừng nói:

"Không gặp."

Hôm nay là sinh thần của nàng, hắn sẽ không đi gặp người khác.

Ngay sau đó, Vân Tự và Đàm Viên Sơ đều thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hứa Thuận Phúc. Hắn không quay người rời đi, Vân Tự khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ nhận ra lần này Đồng Vân đến không chỉ đơn giản là Dung chiêu nghi cầu kiến Đàm Viên Sơ.

Quả nhiên, Hứa Thuận Phúc lén nhìn nàng rồi khó xử nói:

"Hoàng Thượng, Đồng Vân đến báo, tiểu công chúa không khỏe, thỉnh người đến đó một chuyến."

Trong điện bỗng im lặng, vũ cơ trên sân khấu cũng ngừng hát. Vân Tự mím chặt môi, trong lòng dâng lên một chút bực bội.

Tiểu công chúa, tiểu công chúa!

Dung chiêu nghi có tiểu công chúa, đó là sự thật không thể thay đổi. Nàng bực bội chính là thái độ của Đàm Viên Sơ, chỉ cần Dung chiêu nghi mượn danh nghĩa tiểu công chúa, vĩnh viễn sẽ ở vào thế bất bại.

Nàng còn tranh giành gì nữa?

Vân Tự tuy bực bội trong lòng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Nàng rời khỏi lòng Đàm Viên Sơ, nhẹ giọng nói:

"Buổi trưa nay còn chưa nghe nói Trường Xuân cung truyền đến tin tức gì, tiểu công chúa đột nhiên bị bệnh, thật đúng lúc."

Nàng cố nén cảm xúc, rốt cuộc cũng để lộ ra một chút.

Vân Tự không muốn nhìn Đàm Viên Sơ, dù sao nghe tin tiểu công chúa không khỏe hắn cũng phải đi. Lúc này mà ngăn cản Đàm Viên Sơ, vạn nhất tiểu công chúa thật sự có chuyện, trong lòng Đàm Viên Sơ khó tránh khỏi áy náy.

Vân Tự rũ mắt, nhẹ giọng nói:

"Hoàng Thượng cứ đi đi, nô tỳ ở đây chờ một lát cũng được."

Để nàng một mình ở đây?

Đàm Viên Sơ ngẩng lên, thấy nàng quên mất việc mình vốn không biết uống rượu mà bưng chung rượu lên uống cạn một hơi. Gương mặt nàng đỏ ửng nhưng lại cố gắng chịu đựng, không phát ra một tiếng ho khan nào, nàng cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ thần sắc.

Trong lâu im lặng một lát, Đàm Viên Sơ nhìn về phía Hứa Thuận Phúc:

"Truyền thái y đến Trường Xuân cung khám cho tiểu công chúa."

Thanh âm vừa dứt, Hứa Thuận Phúc và Vân Tự đều ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt hai người đều là kinh ngạc. Hứa Thuận Phúc nhìn Vân Tự, rồi lại nhìn Hoàng Thượng, trong lòng hiểu rõ, không dám chần chừ xoay người rời khỏi điện.

Vân Tự ngơ ngác nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh vì bị rượu làm sặc mà ửng đỏ:

"...... Người không đến Trường Xuân cung sao?"

Đàm Viên Sơ vẫy tay với nàng, nàng nép vào lòng hắn, hắn mới thản nhiên nói: "Không đi."

Nàng nói cũng có phần đúng, tiểu công chúa trước giờ vốn chẳng có chuyện gì, cố tình lúc này lại truyền ra tin tức thân thể không khỏe, mục đích của Dung chiêu nghi không cần nói cũng biết.

Sau hôm nay nàng tiến hậu cung, xem như hoàn toàn có vị phân, nhưng lại không bằng vị phân của Dung chiêu nghi, hơn nữa lại mất đi Dưỡng Tâm điện làm chỗ dựa, nếu hôm nay hắn bỏ mặc nàng, Đàm Viên Sơ có thể tưởng tượng ra tình cảnh của nàng ở hậu cung sẽ vô cùng gian nan.

Vân Tự chậm nửa nhịp mới ý thức được có điều không ổn, nàng chưa từng uống rượu, nào biết uống rượu vào lại khiến đầu óc choáng váng như vậy.

Nàng còn định giả vờ thêm chút nữa, kết quả toàn bộ bị biến cố này đánh gãy, nàng lắc lắc đầu muốn xua đi cơn choáng váng.

Kết quả chẳng những không thấy tỉnh táo hơn, ngược lại còn đập đầu vào ngực Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ bị đâm cho ngây người, cúi đầu nhìn nàng, rốt cuộc phát hiện có gì đó không đúng, không còn nghĩ đến chuyện Trường Xuân cung nữa, hắn nâng cằm nàng lên, quả nhiên thấy đôi mắt hạnh long lanh mơ màng, Đàm Viên Sơ liếc nhìn chung rượu nàng vừa cầm.

Chỉ là chung rượu nhỏ bằng ngón tay cái.

Nàng vậy mà say rồi?

Đàm Viên Sơ nhất thời không còn cảm xúc nào khác, nữ tử trong lòng ngực hắn lầm bầm: "Người đừng lắc... lắc đến nô tỳ đau đầu..."

Vân Tự thật sự thấy đầu đau như búa bổ, nàng không phân biệt rõ là do mình hay do Đàm Viên Sơ, trước mắt Đàm Viên Sơ cứ lắc lư khiến nàng buồn nôn.

Nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ một điều, hắn là Hoàng thượng, không thể thất lễ trước mặt hắn.

Nàng cố chịu đựng, không dám nôn ra.

Nàng trong tình trạng này, màn kịch tự nhiên không diễn tiếp được nữa, Đàm Viên Sơ có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Thuận Phúc một cái, hí khúc trên sân khấu lập tức dừng lại.

Đàm Viên Sơ phân phó Hứa Thuận Phúc:

"Truyền Ngự Thiện Phòng đưa canh giải rượu đến Dưỡng Tâm điện."

Nghe hắn nói vậy, nữ tử trong lòng ngực gian nan ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh sóng nước, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nô tỳ... say sao?"

Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười.

Lúc này nàng vẫn còn nhớ rõ quy củ, còn nhớ xưng hô "nô tỳ".

Đàm Viên Sơ vốn không có ý đó, nhưng bị nàng nhìn thẳng đến nỗi sinh ra chút hứng thú, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, hỏi: "Đau đầu không?"

Vân Tự bị hôn đến ngây người.

Nàng không nghe rõ hắn nói gì, vùi vào lòng hắn hít hít mũi, đầu óc nàng rối bời, mơ hồ cảm giác được mình bị người ta đỡ dậy, có người hỏi nàng:

"Có thể đi được không?"

Câu này Vân Tự nghe rõ, nàng gật đầu, nhưng lại cảm thấy không thoải mái nên lắc đầu.

Vừa lắc đầu, nàng vừa cố gắng đứng dậy, nhưng nàng không thấy được dáng vẻ loạng choạng của mình, Đàm Viên Sơ đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xác định tạm thời không thể nói chuyện được với nàng, liền bế thốc nàng lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng hắn vừa chạm vào nàng, nàng liền bắt đầu giãy giụa, cánh tay và khuỷu tay đều dùng sức:

"Đừng động vào ta..."

Giọng Vân Tự gần như sắp khóc.

Đàm Viên Sơ suýt nữa không giữ được nàng, hai người đang đứng trên bậc thang, vừa rồi nếu hắn buông tay thì nàng sẽ ngã xuống, nhẹ nhất cũng phải bị thương.

Đàm Viên Sơ không dấu vết mà rũ mắt xuống, đáy mắt có chút u ám.

Hắn luôn biết những lời ngon tiếng ngọt mà nàng dành cho hắn ngày thường có ba phần thật đã là tốt lắm rồi, nhưng Đàm Viên Sơ chưa từng nghĩ tới, sau khi nàng say rượu sẽ bài xích hắn như vậy.

Người ta thường nói, rượu vào lời ra.

Hành động không tỉnh táo sau khi say rượu lại càng làm nổi bật suy nghĩ thật sự trong lòng nàng.

Đàm Viên Sơ thản nhiên nhìn nàng hồi lâu, chút hứng thú ban nãy sớm biến mất không thấy, xung quanh có chút tĩnh lặng.

Hắn ôm nàng xuống bậc thang, nàng lại muốn giãy giụa, tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng, khi sắp ra khỏi Trích Nguyệt lâu, nàng thậm chí còn cắn lên vai hắn.

Đàm Viên Sơ tức muốn chết, nhíu mày: "Nàng có tin trẫm thật sự ném nàng xuống không?"

Vân Tự không nhịn được nữa.

Nàng ra sức đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không buông tay.

......nàng thật sự đã đến cực hạn.

Sau khi Đàm Viên Sơ nói xong câu đó, nàng không đẩy hắn nữa, mà là nắm chặt vạt áo hắn, rồi "Ọe" một tiếng.

Tí tách, tí tách.....

Hứa Thuận Phúc trợn mắt há mồm, xung quanh rơi vào một mảnh tĩnh lặng.

Đàm Viên Sơ cả người cứng đờ tại chỗ, toàn thân căng cứng:

"Vân, Tự!"

Bình luận

Truyện đang đọc