MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Ngay sau đó, Tô quý tần thấy tiểu thái giám Tiểu Nhuận Tử vội vã chạy vào, không dám nhìn nàng, ấp úng nói:

"Chủ tử, Hoàng Thượng trên đường đến Thanh Ngọc Uyển tình cờ gặp An tài nhân, cuối cùng...... cùng An tài nhân đến Cát Vân Lâu."

An tài nhân cũng tiến cung từ đợt tuyển tú năm ngoái, chỉ là so với Tô quý tần và Lư tài nhân trước kia, nàng ta không được sủng ái lắm, nhưng có thể nói là phi tần hiếm hoi trong số các tân phi được tấn vị.

Nàng ta ở Cát Vân Lâu.

Lời vừa dứt, sắc mặt Tô quý tần lập tức tái mét.

Tiểu Nhuận Tử vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, người đến là thái giám ngự tiền, cung kính nói: "Nô tài bái kiến quý tần chủ tử, Hoàng Thượng có lệnh, bảo quý tần chủ tử nghỉ ngơi sớm."

Thái giám ngự tiền truyền lời xong, liền rời khỏi Thanh Ngọc Uyển.

Thanh Ngọc Uyển chìm vào im lặng, không còn vẻ vui mừng như một khắc trước, mọi người đều im thin thít không dám thở mạnh.

Trong điện càng yên tĩnh, Tô quý tần càng cảm thấy khó chịu, nàng ta xoay người trở về nội điện, Bạch Thược vội vàng đuổi theo. Cửa điện đóng sầm lại phát ra tiếng động lớn, dọa đám người ngoài cửa giật nảy mình.

Tiểu Nhuận Tử và các cung nhân khác nhìn nhau, đều cười khổ: đây là chuyện gì vậy?

Nếu ngay từ đầu Hoàng Thượng đã truyền lệnh đến Cát Vân Lâu, chủ tử cũng không bất ngờ, không đến mức tức giận như vậy.

Nghĩ đến Cát Vân Lâu, Tiểu Nhuận Tử nhíu mày, có chút khó chịu.

Hành vi này của An tài nhân rõ ràng là cướp sủng ái!

Hắn là người của Thanh Ngọc Uyển, sao có thể vui cho được?

Tô quý tần vừa vào điện, liền tức giận muốn ném chén trà, bị Bạch Thược sắc mặt tái nhợt ngăn lại, Bạch Thược quỳ xuống ôm lấy nàng ta: "Chủ tử! Chủ tử bình tĩnh!"

"Người mà ném chén, lỡ truyền ra ngoài sẽ bị nói là bất mãn với Hoàng Thượng đấy ạ!"   Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ. 

Chén trà bị Bạch Thược cướp mất, nhưng Tô quý tần vẫn khó mà nguôi giận, nàng ta tức đến mức mắt đỏ hoe: "Hoàng Thượng đối xử với ta như vậy, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được!"

Truyền nàng ta thị tẩm, rồi lại bị người ta cướp mất trên đường đi, lại còn là An tài nhân, người có ân sủng và vị phân đều không bằng nàng ta, ngày mai thỉnh an, người khác sẽ cười nhạo nàng ta thế nào?!

Hoàng Thượng có nghĩ cho nàng ta chút nào không?

Bạch Thược ôm chặt nàng ta, không dám để nàng ta làm chuyện dại dột, nghe vậy, không khỏi cười khổ: "Chủ tử, kia là Hoàng Thượng, ngài ấy làm gì cần phải thương lượng với ai?"

Tô quý tần đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng khi chuyện xảy ra với mình, mới cảm nhận được sự khó chịu đó.

Nàng ta nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bạch Thược đau lòng không thôi: "Nếu chủ tử thật sự không nhịn được, chúng ta tìm cơ hội dạy dỗ An tài nhân kia!"

Nhẫn nhịn là vì Hoàng Thượng, nhưng An tài nhân dám cướp sủng ái của chủ tử, đương nhiên phải trả giá đắt!

Dẫn nước về phía Đông.

Bạch Thược không biết cách này có ổn không, nhưng hiện tại nàng ta chỉ có thể nghĩ ra cách này để chủ tử nguôi giận.

*****

Hôm sau tỉnh dậy, Vân Tự mới biết chuyện tốt mà Đàm Viên Sơ đã làm, nàng kinh ngạc nhướng mày, không khỏi hít sâu một hơi.

Đàm Viên Sơ đã lâu không đến hậu cung, hậu cung vốn đã dậy sóng, hắn lại làm vậy, chẳng phải là chê hậu cung vẫn chưa đủ loạn sao?

Hậu cung có nhiều tranh đấu như vậy, ngoài tham vọng địa vị của mọi người, thì ít nhất năm phần là do Đàm Viên Sơ.

Qua hai ngày, Vân Tự không còn mệt mỏi như hôm qua nữa, nàng vẫn uống thuốc mà Thái Y Viện kê, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nàng cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều.

Vân Tự nhìn thời gian, Đàm Viên Sơ chắc vẫn đang lâm triều, nàng thong thả ngồi trước bàn trang điểm chọn trâm cài, tò mò hỏi:

"Sau đó thì sao? Với tính cách của Tô quý tần, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Tô quý tần là ai? Chính là người dám trực tiếp đối đầu với Dương tiệp dư lúc đó đang được sủng ái, khi mới tiến cung với vị phân mỹ nhân.

Giờ bị An tài nhân cướp mất sủng ái, nàng ta có thể nhịn được mới là lạ.

Thu Viện cười khổ: "Cô nương quên rồi sao? Buổi thỉnh an ở cung Khôn Ninh vẫn chưa kết thúc."

Cho dù Tô quý tần và An tài nhân muốn gây sự, cũng phải đợi sau khi thỉnh an kết thúc, trong cung không có bí mật, cũng phải cho thời gian để tin tức truyền đi chứ.

Nhưng Thu Viện đã nhầm, làm sao Tô quý tần có thể đợi đến khi thỉnh an kết thúc?

Hôm nay, các phi tần đến thỉnh an ở cung Khôn Ninh rất sớm, khi Tô quý tần đến, trong điện đã ngồi đầy người, ánh mắt dò xét dừng trên người nàng ta, Tô quý tần biết rõ nguyên nhân, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Năm ngoái khi mới tuyển tú, Tô quý tần đã nổi tiếng với nhan sắc xinh đẹp, hiện tại dù lạnh lùng cũng chỉ khiến nàng ta thêm phần kiều diễm.

Có người không khỏi ghen ghét, cảm thấy thật bất công, sao có thể có người xinh đẹp như vậy?

Nhưng rất nhanh cảm xúc này chuyển thành vui sướng khi người gặp hoạ, xinh đẹp thì đã sao? Không phải cũng không giữ được Hoàng Thượng ư.

Nhân vật chính còn lại của sự việc đến muộn, nàng ta mặc một bộ váy gấm màu phấn son, vòng eo thon thả, trang điểm nhẹ nhàng, không hề che giấu ân sủng đêm qua, nhìn xung quanh với vẻ mặt rạng rỡ, không khí trong điện nhất thời trở nên kỳ lạ.

Cuối cùng, Hoàng Hậu cũng bước ra từ trong nội điện.

Không ai ngờ tới, Tô quý tần lại trực tiếp quỳ xuống, ngữ khí lạnh lẽo:

"Thỉnh nương nương làm chủ cho tần thiếp, hôm qua Hoàng Thượng triệu tần thiếp thị tẩm, An tài nhân lại cố ý chắn đường Hoàng Thượng, nếu ai trong cung cũng làm vậy, thì còn ra thể thống gì nữa?"

Hoàng Hậu còn chưa kịp ngồi xuống, An tài nhân đã uất ức quỳ xuống.

Thấy vậy, Hoàng Hậu mới an vị, thuận tiện nghe An tài nhân giải thích.

An tài nhân bĩu môi, hai má ửng hồng vì phấn trang điểm, càng thêm phần đáng thương, nàng ta tỏ vẻ vô cùng uất ức: "Nương nương! Tần thiếp bị oan uổng mà, tần thiếp chỉ là tình cờ gặp Hoàng Thượng thôi, sao giống như Tô quý tần nói là trăm phương ngàn kế chứ?"

Nàng ta nhíu mày, vẻ mặt ai oán như thể thật sự bị oan ức vậy.

Mắt các phi tần khác sáng lên, hôm nay họ đến sớm như vậy chẳng phải là muốn xem kịch hay sao? Có người thong thả bưng chén trà lên nhấp một ngụm, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến họ, họ bàng quan ngồi xem náo nhiệt là được.

Tô quý tần bị An tài nhân chọc tức đến mức không chịu được, nàng ta lạnh giọng châm chọc:

"Tình cờ gặp? Ngươi chặn đường Hoàng Thượng, đưa Hoàng Thượng về Cát Vân Lâu là sự thật, ta không hề oan uổng ngươi."

An tài nhân mở to mắt, biện minh cho mình: "Tô quý tần nói chuyện thật vô lý, Hoàng Thượng muốn đến cung của tần thiếp, chẳng lẽ tần thiếp lại cự tuyệt Hoàng Thượng sao?"

Nói xong, An tài nhân không nhìn Tô quý tần nữa, mà quay sang Hoàng Hậu:

"Nương nương, người đã nói tần thiếp phải thay Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, nào có đạo lý tần thiếp kháng chỉ bất tuân?"

Hoàng Hậu nhướng mày, lời này của An tài nhân thật khiến người ta khó tiếp lời.

Nàng ta nói sai sao? Đương nhiên là không, Hoàng Thượng muốn làm gì, nàng ta không thể kháng chỉ.

Chỉ là, ai mà không nhìn ra nàng ta cố tình chặn đường thánh giá?

Vẻ mặt An tài nhân tuy uất ức nhưng không hề hoảng sợ, khiến mọi người nhất thời cảm thấy chén trà trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo, sắc mặt khó coi nhất đương nhiên là Tô quý tần.

Nàng ta tức giận đến mức môi run lên, không ngờ An tài nhân nho nhỏ lại khó đối phó như vậy.

Cuối cùng, Tô quý tần chỉ có thể nhìn về phía Hoàng Hậu: "Nương nương cảm thấy như thế nào?"

Hoàng Hậu day trán, vẻ mặt đau đầu. Nàng ấy không thể nói Đàm Viên Sơ sai, nên chỉ có thể khiến Tô quý tần chịu chút uỷ khuất:

"An tài nhân nói không sai, Hoàng Thượng muốn làm gì, nàng ta không thể cự tuyệt."

Sắc mặt Tô quý tần thay đổi, nhưng ngay sau đó, Hoàng Hậu lại nói tiếp: "Nhưng tối qua Tô quý tần đúng là chịu thiệt thòi, Hoàng Thượng mới ban thưởng gấm vân đoạn, rất hợp với Tô quý tần, sau khi thỉnh an xong, bổn cung sẽ cho Bách Chi đưa đến cho ngươi."

Tô quý tần tức giận, ai thèm mấy thước vải chứ?

Nhưng đây là ban thưởng của Hoàng Hậu, nàng ta không thể từ chối, hơn nữa, Hoàng Hậu đã cho nàng ta một bậc thang để xuống, chẳng lẽ nàng ta còn muốn chống đối Hoàng Hậu sao?

Tô quý tần cắn môi, ngồi xuống.

An tài nhân đắc ý nhếch môi, Hoàng Hậu nương nương luôn nghe theo Hoàng Thượng, sao có thể phạt nàng ta? Cũng vì vậy nên nàng ta mới dám đối đầu với Tô quý tần ở cung Khôn Ninh.

An tài nhân năm ngoái mới cập kê, tuổi còn trẻ nên không giấu được cảm xúc, Hoàng Hậu liếc mắt một cái đã nhìn ra An tài nhân đang nghĩ gì, sắc mặt nàng ấy không chút thay đổi.

Hoàng Hậu không thích cả Tô quý tần lẫn An tài nhân, nhưng so với Tô quý tần, nàng ấy càng không thích An tài nhân.

Tô quý tần muốn Hoàng Hậu chủ trì công đạo khi thỉnh an, dù sao thái độ cũng là kính trọng nàng ấy, ngược lại, An tài nhân lại có vẻ đắc ý vì cho rằng mình đã nắm thóp được Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu thổi nhẹ chén trà, lá trà trong nước lay động, nhìn thấy cảnh này, Hoàng Hậu khẽ nhếch môi, nàng ấy chưa bao giờ ngại kẻ kiêu ngạo càng thêm kiêu ngạo.

Sau khi thỉnh an kết thúc, Tô quý tần bị Hoàng Hậu giữ lại.

Tô quý tần khó hiểu nhìn Hoàng Hậu, không biết vì sao nương nương lại giữ nàng ta lại, trong lòng có chút bất mãn, dù ngồi trong cung Khôn Ninh cũng chỉ mím chặt môi.

Hoàng Hậu dường như không nhìn ra sự bất mãn của nàng ta, sai Bách Chi dâng trà bánh, rồi mới dịu dàng nói:

"Bổn cung nhớ là sắp đến sinh thần của Tô quý tần, không biết có nhớ nhầm không?"

Trong cung Khôn Ninh rất yên tĩnh, cung nhân đều cung kính cúi đầu, Tô quý tần nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Khi còn ở nhà, nàng ta từng tổ chức sinh thần, nhưng sau khi vào cung, chỉ có Bạch Thược còn nhớ rõ, không còn cách nào khác, sinh thần của nàng ta nằm giữa Trung Thu và Tiết Vạn Thọ, ai mà có thời gian để ý đến nàng ta chứ?

Nhưng Tô quý tần không ngờ Hoàng Hậu lại nhắc đến, nàng ta mím chặt môi, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan biến, nàng ta hỏi:

"Nương nương hỏi chuyện này làm gì ạ?"

Hoàng Hậu lắc đầu: "Ngươi vào cung đã hơn một năm, sinh thần lại vào lúc này, bổn cung muốn nhân dịp sinh thần của ngươi, tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Trích Nguyệt Lâu, ngươi thấy sao?"

Tô quý tần trầm mặc.

Nàng ta khó hiểu nhìn Hoàng Hậu, tại sao Hoàng Hậu lại đột nhiên đối xử tốt với nàng ta như vậy?

Tuy không biết lý do, nhưng không thể phủ nhận, Tô quý tần rất thích đề nghị này của Hoàng Hậu, trong cung chỉ có chủ tử từ tam phẩm trở lên mới có thể tổ chức tiệc mừng sinh thần, coi như là một bữa tiệc gia đình, nếu được yêu thích sẽ mời Hoàng Thượng đến dự.

Tô quý tần không biết Hoàng Thượng có thể đến dự yến tiệc của mình hay không, nhưng ít ra Hoàng Hậu đã nể mặt nàng mà tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, cũng đủ cho nàng ta thể diện rồi.

Một lúc lâu sau, Tô quý tần mới rũ mắt đáp: "Tần thiếp cảm tạ nương nương ân điển."

Vẻ bất mãn khi thỉnh an sớm đã bị nàng ta vứt ra sau đầu, trong lòng Tô quý tần giờ đây chỉ còn vui mừng vì yến tiệc sinh thần được tổ chức, nét mặt không giấu nổi ý cười, thậm chí nàng ta còn quên mất cả An tài nhân.

Chờ Tô quý tần đi rồi, Bách Chi khó hiểu nhìn Hoàng Hậu:

"Nương nương vì sao phải cho nàng ta ân điển?"

Bởi vì Tô quý tần hôm qua bị ủy khuất sao? Người khiến Tô quý tần chịu ủy khuất đâu phải nương nương.

Hơn nữa, phi tần trong cung này chịu ủy khuất còn thiếu sao?

Hoàng Hậu nghe Bách Chi hỏi vậy, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi: "Ngươi cảm thấy Tô quý tần là người thế nào?"

Bách Chi nhíu mày suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Hoàng Hậu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể nói cảm nhận của mình:

"Chẳng phải cũng giống những phi tần khác sao."

Hoàng Hoàng Hậu khẽ nhướng mày, giống sao?

Nàng ấy cảm thấy khác biệt rất nhiều.

Cung nhân bưng huân hương vào, là loại mới được đưa đến từ điện Trung Tỉnh, để Hoàng Hậu lựa chọn. Hoàng Hậu chọn một loại rồi bỏ vào lư hương đốt, trong điện Khôn Ninh lập tức thoang thoảng khói trắng, dưới nền gạch ngọc bích trông như chốn tiên cảnh.

Hoàng Hậu lau sạch bột huân hương dính trên ngón tay, rồi mới chậm rãi nói:

"Ngươi thấy Tô quý tần từng xảy ra xung đột với ai?"

Bách Chi ngẩn người, chẳng phải rõ ràng lắm sao?

"Trước đây là Dương tiệp dư."

Bách Chi lại nhỏ giọng nói thêm: "Còn có vị kia ở điện Dưỡng Tâm."

Nàng ta đang nói đến Vân Tự, lúc điện Trường Nhạc xảy ra hỏa hoạn, Tô quý tần chẳng phải ngấm ngầm phối hợp với Dung chiêu nghi nhằm vào Vân Tự sao.

Hoàng Hậu nói: "Dương tiệp dư từng có thù oán với nàng ta, còn Vân Tự mà ngươi nói, chỉ là một hai câu châm ngòi, cũng coi là xung đột sao?"

Bách Chi bĩu môi.

Phải rồi, trong số các phi tần chốn hậu cung, đấu đá bằng lời nói chỉ là chuyện thường.  

Hoàng Hậu lắc đầu: "Nàng ta là nữ nhi Tô gia, cả nhà Tô gia đều là võ tướng, chỉ có một mình nàng ta là nữ nhi, cuối cùng lại vào cung, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi tính tình có phần cương liệt, nhưng cũng không đến nỗi xấu."

Trong lòng Bách Chi thầm oán, cũng thật miễn cưỡng.

Nhưng nương nương đã coi trọng Tô quý tần, Bách Chi cũng không dám nói gì chê bai, chỉ là vẫn khó hiểu:

"Điều này thì có liên quan gì đến nương nương?"

Hoàng Hậu từ trong gương đồng liếc nhìn nàng ta.

Bách Chi vừa chạm mắt với Hoàng Hậu, lập tức im bặt, Tô quý tần có quan hệ gì với nương nương không quan trọng, quan trọng là, Tô quý tần hữu dụng là được.

Tính tình cương liệt nhưng không đến nỗi xấu, Bách Chi mơ hồ hiểu được lời đánh giá này.

Nói cách khác, dễ bị cảm xúc chi phối làm ra những việc xúc động, nói thẳng ra là ngu ngốc thôi.

Bách Chi nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên chán nản cúi đầu.

*****

Tin tức thỉnh an truyền đến điện Dưỡng Tâm, Vân Tự vừa kinh ngạc, lại vừa không kinh ngạc.

Suy cho cùng, vị Hoàng Hậu này luôn luôn như thế, ba phải, khó lường.

Thật khiến người ta không đoán được.

Nói tóm lại, nếu Vân Tự ở vào vị trí của Hoàng Hậu, nàng sẽ không hành xử như vậy, chỉ biết làm theo ý Hoàng Thượng, chẳng hề có chút công bằng nào, lâu dần, vị Hoàng Hậu này còn có uy tín gì nữa?

Vân Tự chỉ nghĩ vậy rồi thôi, dù sao người ngồi ở vị trí Hoàng Hậu cũng không phải là nàng, nàng phí tâm cái gì.

Thu Viện đưa hạt dưa cho nàng: "Ba ngày nữa là Trung Thu, cô nương định đón tết thế nào ạ?"

Vân Tự khẽ cười: "Chuyện này còn do chúng ta lựa chọn sao?"

Họ chỉ là cung nhân đi theo hầu hạ Hoàng Thượng, đương nhiên Hoàng Thượng đón tết thế nào, họ cũng chỉ có thể đi theo như vậy.

Sau chuyện của Thường Đức Nghĩa, biểu cảm của Thu Viện ngày càng phong phú, tính cách cũng dần cởi mở hơn, quen thân với Vân Tự hơn nên không quá câu nệ, bèn nhún vai:

"Đúng vậy, chỉ tiếc là nghe nói Ngự Thiện Phòng đưa đến rất nhiều cua, thời tiết này cua béo ngậy, thơm ngon nhất."

Vân Tự có chút nghi ngờ, từ bao giờ Thu Viện lại chú trọng ăn uống như vậy?

Thu Viện chạm mắt với nàng, có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ cô nương không nghe ra nàng ấy đang tiếc thay cho ai sao?

Nàng ấy không hiểu chuyện giữa cô nương và Hoàng Thượng, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy làm nô tài không bằng làm chủ tử, hơn nữa làm nô tài sao có thể tự do như làm chủ tử?

Thu Viện không nói thêm về chuyện này nữa, mà đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

"Cũng có người giống cô nương, không được hưởng lộc này."

Vân Tự khó hiểu nhìn nàng ấy, Thu Viện hạ giọng nói: "Dung chiêu nghi từng bị dị ứng khi ăn cua."

Vân Tự kinh ngạc nhướng mày, làm như không có chuyện gì mà hỏi: "Nghiêm trọng không?"

Chuyện này thì Thu Viện không biết, nàng ấy lắc đầu: "Nô tỳ đến điện Dưỡng Tâm cũng chỉ mới hai ba năm, tin tức này cũng là nghe người trong cung nhắc tới mới biết được, tình hình cụ thể thế nào, nô tỳ cũng không rõ lắm."

Biết được tin tức này là vì yến tiệc Trung Thu sẽ không có món cua, trong cung từng có lần lén lút bàn tán về nguyên nhân.

Không phải do Hoàng Thượng yêu cầu, mà là yến tiệc Trung Thu thường do Đức phi chủ trì, biết rõ Dung chiêu nghi dị ứng với cua, sao có thể cố ý đưa món này vào thực đơn?

Đó là đang tự chuốc lấy thù hận.

Đức phi mỗi năm đều cố gắng chuẩn bị yến tiệc Trung Thu thật chu đáo, tự nhiên sẽ không sơ suất chuyện này.

Năm nay cũng không biết vì sao, yến tiệc Trung Thu lại có thêm món này.

Vân Tự kinh ngạc: "Mọi người đều biết chuyện này sao?"

"Không phải, nhưng Hoàng Hậu nương nương, Đức phi nương nương đều quen biết Dung chiêu nghi từ trước, quen biết đã lâu như vậy, biết được một chút bí mật cũng là chuyện bình thường."

Nhưng loại chuyện này, Dung chiêu nghi đương nhiên sẽ không cố tình tuyên dương.

Ánh mắt Vân Tự khẽ lóe lên, nhưng nàng không hỏi thêm về chuyện này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: "Năm ngoái yến tiệc Trung Thu ta không được nhìn thấy, cũng không biết năm nay có được bắn pháo hoa không."

Thu Viện nhớ rõ chuyện này, lúc đó là Hoàng Thượng đã phân phó Hứa công công tự mình đưa cô nương và Lư tài nhân về điện Hòa Nghi.

Ý thức được điều gì đó, Thu Viện có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lúc đó cô nương và Hoàng Thượng đã lén lút qua lại với nhau rồi sao?

May mà Vân Tự không biết nàng ấy đang nghĩ gì, nếu không chỉ có thể cười trừ, khen nàng ấy thật biết dùng từ.

*****

Ngày Trung Thu, trong cung tổ chức yến tiệc tại điện Thái Hòa, tất cả quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được vào cung tham dự, Vân Tự không cầu kỳ, mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt đúng quy củ.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, có chút kinh ngạc nhướng mày.

Theo như hắn biết, các phi tần trong hậu cung đến ngày này đều tranh nhau ăn mặc lộng lẫy, hận không thể cả người càng thêm vinh dự, nàng thì ngược lại, ngay cả những bộ váy áo rườm rà thường ngày cũng cởi bỏ.

Vân Tự rũ mắt đứng đó, phảng phất như trở về ngày hôm ấy.

Đàm Viên Sơ nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn thêm một cái nữa, có vẻ như không quen với dáng vẻ này của nàng, khẽ tặc lưỡi một tiếng. Chỉ là thay đổi xiêm y thôi, sao lại khiến hắn có cảm giác như đang bạc đãi nàng vậy?

Cố tình nữ tử này lại chẳng hề có chút tự giác nào, vẻ mặt khó hiểu hỏi hắn:

"Hoàng Thượng, nô tỳ có chỗ nào không ổn ạ?"

Đàm Viên Sơ nắm lấy vạt áo của nàng, xoay nàng một vòng, giọng điệu có chút chê bai: "Sao lại ăn mặc như vậy?"

Bị hắn nắm vạt áo xoay một vòng, Vân Tự cảm thấy vạt áo chạm vào cổ có chút khó chịu, nàng đưa tay vuốt cổ, khẽ liếc xéo Đàm Viên Sơ một cái, vừa chỉnh lại xiêm y vừa nói:

"Hoàng Thượng chẳng lẽ đã quên hôm nay là Trung Thu sao?"

"Ừ." Hắn lơ đãng đáp, ánh mắt nhàn nhạt như đang hỏi, vậy thì sao?

Cung nhân xung quanh tự động tản ra, mặc kệ hai người họ tự nhiên đùa giỡn. Vân Tự vẫn còn chút ý tứ giữ gìn, bị Đàm Viên Sơ làm cho nghẹn lời:

"Hoàng Thượng không cho nô tỳ đi cùng tham gia cung yến sao?"

Đàm Viên Sơ cong môi, chuyện này hắn đương nhiên đồng ý: "Nàng muốn đi thì đi."

Ánh mắt Vân Tự long lanh, nàng hơi ngẩng đầu lên, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, thanh âm nhỏ nhẹ, không rõ là đang oán trách hay làm nũng: "Cung yến có hoàng thân quốc thích, còn có văn võ bá quan, nô tỳ ăn mặc thế này chẳng phải quá tầm thường sao? Nô tỳ rõ ràng là đang suy nghĩ cho Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng lại không biết cảm kích?"

Đàm Viên Sơ có cảm kích không? Thật sự không thấy cảm kích chút nào.

Nhưng hắn không nói ra, chỉ nhẹ nhàng xoa má nàng, ngón tay lướt qua, dưới mái tóc đen còn lưu lại chút dấu vết xuân sắc, lòng bàn tay hắn không khỏi nhẹ nhàng áp lên, ánh mắt hơi tối lại, nói với ý tứ khó hiểu:

"Quả thật, nàng luôn hiểu chuyện."

Vân Tự nghi hoặc nhìn hắn, nhất thời không phân biệt được lời hắn nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, cứ coi như hắn đang khen nàng vậy.

Hôm nay là Trung Thu, Đàm Viên Sơ không đến Ngự Thư Phòng, Vân Tự vừa giúp hắn thắt đai lưng, vừa hỏi:

"Nô tỳ nghe nói thời tiết này cua rất béo."

Đàm Viên Sơ khẽ tặc lưỡi một tiếng, vừa nghe đã biết nàng đang có ý gì, nhưng nữ tử lại hỏi tiếp: "Cua thời tiết này có gì khác với cua lúc khác sao?"

Nữ tử ngước đôi mắt long lanh, đầy vẻ tò mò nhìn hắn.

Đàm Viên Sơ khựng lại một chút, chợt nhớ ra xuất thân của nữ tử này rất thấp kém, nếu không cũng sẽ không vào cung làm nô tỳ, nói gì đến cua, có quá nhiều thứ nàng chưa từng được hưởng qua.

Đàm Viên Sơ quay đầu phân phó Hứa Thuận Phúc:

"Đến Ngự Thiện Phòng, bảo bọn họ hấp một mâm cua mang đến đây."

Vân Tự kinh ngạc, cố gắng nhịn xuống không há hốc mồm, nàng đúng là chưa từng ăn cua, nhưng nàng đã ở trong cung ba năm, cũng từng nhìn thấy cua rồi!

Nàng biết rõ cua khó bóc đến mức nào, ngoài miệng nói tiếc nuối là đủ rồi, nàng không hề muốn mất công, cũng không muốn tỏ ra vụng về trước mặt mọi người.

Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn nàng, ngữ khí nhàn nhạt: "Thưởng thức rồi sẽ biết."

Vân Tự đành phải mím môi, cong mắt cười với hắn.

Hoàng Thượng đích thân phân phó, dù Ngự Thiện Phòng đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho cung yến Trung Thu buổi tối, cũng phải lập tức sắp xếp hấp cua mang đến.

Nửa canh giờ sau, cua được dọn lên trước mặt nàng, cùng với dụng cụ ăn cua. Vân Tự nhận ra những dụng cụ này, nhưng lại không biết dùng.

Nàng hơi lúng túng, liếc nhìn Đàm Viên Sơ, lặng lẽ mím chặt môi.

Thu Viện thấy vậy thì định tiến lên, liền thấy Hoàng Thượng tự mình cầm lấy dụng cụ, nàng ấy kinh ngạc sững sờ. Hứa Thuận Phúc vội vàng kéo Thu Viện lại, trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, ngày thường lanh lợi lắm mà, lúc này sao lại không biết nhìn sắc mặt chứ?

Thực ra không chỉ Thu Viện kinh ngạc, Vân Tự cũng có chút ngẩn người.

Người duy nhất dường như không nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của người khác chính là Đàm Viên Sơ, hắn cụp mắt xuống, ánh nắng chiếu vào gương mặt hơi lạnh lùng của hắn. Vân Tự run rẩy hàng mi, thần sắc hắn không nghiêm túc nhưng động tác trên tay lại rất tỉ mỉ, có thể thấy hắn không phải lần đầu tiên gỡ thịt cua. Chốc lát sau, hắn đã gỡ hết thịt cua ra, thịt và gạch cua được phân rõ ràng, cuối cùng đẩy đĩa nhỏ về phía nàng.

Đàm Viên Sơ nhướng mày: "Không ăn sao?"

Vân Tự lại liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng thành thạo như vậy, không biết nô tỳ là người thứ mấy được Hoàng Thượng giúp gỡ thịt cua rồi."

Giọng điệu nửa thật nửa giả có chút chua chát, khiến Đàm Viên Sơ bật cười, hắn thong thả ung dung đáp:

"Vân Tự cô nương cảm thấy trẫm có thể hầu hạ bao nhiêu người?"

Vân Tự bỗng nhiên xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn, vội vàng cúi đầu ăn thịt cua, không dám trả lời câu hỏi này nữa. Vừa nghe Đàm Viên Sơ nói hai chữ "hầu hạ", nàng liền cảm thấy hắn ám chỉ ai đó, nhưng không biết là chỉ ai.

Ánh mắt Đàm Viên Sơ lướt qua mặt nàng, mũi nàng, và chiếc cổ thon dài trắng nõn lộ ra chút ửng hồng vì xấu hổ.

Người này nhìn thì có vẻ da mặt mỏng, nhưng không biết cả ngày trong đầu đang nghĩ cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc