MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Vân Tự đem lá sen đến Ngự Thiện Phòng, thuật lại lời Đàm Viên Sơ dặn dò, rồi mới trở về Dưỡng Tâm điện.

Thu Viện liếc nhìn nàng: “Cô nương thật sự không sợ đắc tội Dung chiêu nghi sao?”

Vân Tự nhớ đến chuyện của Thường Đức Nghĩa, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng không ngẩng đầu, ngữ khí bình đạm nói:

“Ta không đắc tội nàng ta, chẳng lẽ nàng ta sẽ bỏ qua cho ta?”

Thu Viện và Vân Tự đều biết rõ câu trả lời, Thu Viện không nói thêm gì nữa, ôm hoa sen cùng nàng trở về Dưỡng Tâm điện.

Việc đi đi về về này vô tình làm chậm trễ không ít thời gian, khi đến Dưỡng Tâm điện, liền thấy có một nghi trượng dừng lại trước cửa, Vân Tự và Thu Viện nhìn nhau, trong lòng mơ hồ đoán được người đến là ai.

Quả nhiên, Lộ Nguyên canh giữ ở cửa, nhỏ giọng nói: "Cô nương, người vừa đi không lâu, chiêu nghi nương nương đã tới rồi.”

Vân Tự đáp lời, kêu Thu Viện đưa hoa sen cho hắn, thấp giọng căn dặn: “Bảo cung nhân đem hoa sen này rửa sạch phơi khô.”

Lộ Nguyên không biết Vân Tự đi đâu, nhưng nhìn thấy hoa sen, lập tức hiểu ra lý do chiêu nghi nương nương đến đây, hắn kinh ngạc mở to mắt, một lúc sau mới nhận lấy hoa sen, ấp úng nói:

“Cô nương hay là tránh mặt một lát?”

Theo Lộ Nguyên nghĩ, chiêu nghi nương nương dù sao cũng là chủ tử, Vân Tự đối đầu với nàng ta sẽ chịu thiệt.

Cấm quân canh giữ trước điện cũng nhìn về phía nàng.

Vân Tự từ chối đề nghị của Lộ Nguyên, vừa đến trước điện, nàng liền nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong, Vân Tự có chút kinh ngạc, Dung chiêu nghi luôn được Đàm Viên Sơ nâng niu trong lòng bàn tay, ai lại dám làm nàng ta rơi lệ?

Lư Đông Huân thấy nàng không hề sợ hãi, không hiểu sao trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Trước khi Vân Tự đẩy cửa, hắn đè thấp giọng nói: “Chiêu nghi nương nương mới vào được một khắc.”

Ý tứ là, hiện giờ chiêu nghi nương nương đang kích động, nàng vào chỉ làm mọi chuyện thêm rối, không bằng tránh mặt một lát.

Đều là người hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng nên khó tránh khỏi tiếp xúc, trải qua một năm này, Vân Tự cũng không còn cố ý tránh mặt Lư Đông Huân nữa, nhưng nàng không ngờ Lư Đông Huân sẽ chủ động nói chuyện với mình, Vân Tự khẽ chớp mắt nhìn Lư Đông Huân.

Lư Đông Huân đã sớm dời mắt đi chỗ khác, như thể câu nói kia không phải do hắn nói ra.

Nhưng Vân Tự hiểu rõ, con đường Lư gia coi như nàng đã thông suốt, chỉ cần hậu cung không có nữ quyến Lư gia tiến vào, nàng sẽ là lựa chọn Lư gia để kết giao trong hậu cung.

Ai bảo nàng từng có một đoạn "tình thâm" với Lư tài nhân chứ.

Không nói đến tình nghĩa, Lư gia có thể leo đến vị trí hôm nay, chắc chắn sẽ không bỏ qua hai chữ lợi ích.

Cung nhân bưng trà tới, Vân Tự liếc nhìn, thuận tay nhận lấy, tìm cớ vào trong điện: “Để ta mang vào.”

Dứt lời, nàng nhìn Lư Đông Huân, dừng một chút rồi mới nhẹ giọng: "Đa tạ Lư đại nhân nhắc nhở.”

Lư Đông Huân không nói gì, hắn đã nhắc nhở rồi, chẳng phải nàng vẫn muốn vào sao?

Cửa điện được đẩy ra, Vân Tự bưng trà bước vào, cuối cùng cũng nhìn rõ tình cảnh trong điện. Dung chiêu nghi quay mặt đi khóc, nước mắt như những hạt châu rơi xuống, người ngày xưa cao ngạo nay lại khóc như hoa lê đẫm mưa, càng khiến người ta thấy đau lòng.

Nghe thấy tiếng động, mọi người trong điện theo bản năng nhìn qua, khi thấy rõ Vân Tự, cả điện bỗng im lặng, tiếng khóc của Dung chiêu nghi cũng ngừng lại.

Hứa Thuận Phúc suýt nữa thì ho thành tiếng, Vân Tự cô nương thật to gan, lúc này mà vẫn có thể thản nhiên vào dâng trà.

Dung chiêu nghi nhìn Vân Tự với ánh mắt lạnh băng, nàng ta nắm chặt tay Đàm Viên Sơ, không muốn khóc trước mặt Vân Tự, tiếng khóc tuy đã ngừng nhưng vẫn còn nghẹn ngào:

“Thần thiếp còn không nỡ chạm vào ao sen, vậy mà người lại cho phép nàng ta hái, Hoàng Thượng muốn thần thiếp đau lòng chết sao?”

Vân Tự bưng trà tiến lên, lướt qua Dung chiêu nghi đặt chén trà lên ngự án.

Mọi người trong điện cứng đờ, người ta đang khóc, nàng lại thản nhiên đặt trà xuống, thật là không ăn nhập gì cả, cứ thế phá hỏng bầu không khí. Hứa Thuận Phúc cúi đầu, sợ mình sẽ bật cười.

Đàm Viên Sơ đưa tay che miệng liếc nhìn nữ tử, thấy những ngón tay nàng bưng trà hơi trắng bệch, có thể thấy được cảm xúc trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Dung chiêu nghi không khóc nổi nữa, nàng ta tỏ vẻ ủy khuất mà tố cáo: “Hoàng Thượng! Người xem nàng ta kìa, chẳng coi thần thiếp ra gì!”

Vân Tự lúc này mới như nhận ra Dung chiêu nghi đang nói mình, nàng khẽ chau mày rồi quỳ xuống, mím môi nói:

“Hoàng Thượng minh giám, nô tỳ không dám bất kính với chiêu nghi nương nương.”

Không ai trong điện tin lời này, nhưng Đàm Viên Sơ vẫn lên tiếng bênh vực nàng: “Đứng dậy đi.”

Vân Tự không đứng dậy, Hứa Thuận Phúc vội vàng đỡ nàng.

Dung chiêu nghi thấy hắn không nỡ phạt Vân Tự, trong lòng không khỏi chùng xuống, nàng ta nắm chặt khăn tay cố kìm nén cảm xúc. 

Lúc này Đàm Viên Sơ mới nói: “Cho phép nàng ấy hái hoa sen là do trẫm phân phó.”

Dung chiêu nghi đã biết điều này, chính vì vậy nàng ta mới thấy tủi thân, lã chã chực khóc:

“Hoàng Thượng muốn giết thần thiếp sao?”

Đàm Viên Sơ nheo mắt, ao sen kia dù sao cũng phải có người chăm sóc, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ héo úa, bất kể mục đích của Vân Tự là gì, bề ngoài nàng đều là vì đứa con trong bụng Tô tiệp dư mà suy nghĩ, Dung chiêu nghi một câu "giết thần thiếp", chẳng phải là xem cả ao sen kia là của riêng mình sao?

Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, nhàn nhạt nói: “Nếu nàng thích, cứ bảo người của vườn thượng uyển trồng thêm vài cây nữa.”

Dung chiêu nghi nghẹn lời, đây là vấn đề vài cây hoa sao?

Hoàng Thượng rõ ràng là đang qua loa với nàng ta!

Đàm Viên Sơ quả thật đang qua loa, cho dù cả hậu cung đều ngầm hiểu ao sen là của Dung chiêu nghi, nhưng bản thân Dung chiêu nghi không thể nghĩ như vậy.

Nói khó nghe một chút, tất cả mọi thứ trong hậu cung này đều là của hắn, đừng nói chỉ là hái vài bông sen, cho dù hắn có sai người nhổ cả ao sen, Dung chiêu nghi cũng không được phép dị nghị.

Giọng điệu Đàm Viên Sơ bình thản, đừng nói Dung chiêu nghi, ngay cả Vân Tự cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nàng lặng lẽ nhìn Đàm Viên Sơ, thầm nghĩ, cái gọi là ân sủng quả nhiên đều là hư vô mờ mịt, nói tan là tan.

Vân Tự không hề thấy vui vẻ.

Người cũ không bằng kẻ mới đến.

Hôm nay Đàm Viên Sơ có thể lạnh nhạt với Dung chiêu nghi vì nàng, ngày sau cũng sẽ lạnh nhạt với nàng vì người mới.

Có lẽ là thái độ của Đàm Viên Sơ quá lạnh nhạt, Dung chiêu nghi bị cơn giận làm cho choáng váng đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, nàng ta nhận ra mình đã nói sai, không nên thể hiện rằng mình xem ao sen là vật sở hữu riêng, nàng ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:

“Hoàng Thượng biết rõ thần thiếp đang đau lòng vì điều gì.”

Nàng ta quay mặt đi như muốn che giấu cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nức nở nói: “Là thần thiếp không nên đến đây hôm nay, thần thiếp xin cáo lui.”

Dung chiêu nghi rời đi, trong điện yên tĩnh một lát.

Sắc mặt Đàm Viên Sơ không chút cảm xúc, không ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì, hồi lâu hắn mới liếc nhìn Vân Tự:

“Bây giờ vui rồi chứ?”

Vân Tự ra vẻ khó hiểu: “Nô tỳ vui vì điều gì?”

Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn Hứa Thuận Phúc, bình tĩnh phân phó: “Bảo vườn thượng uyển đưa thêm mấy chậu sen đến cung Trường Xuân.”

Vân Tự không để tâm, nàng biết rõ, Đàm Viên Sơ không thể không dỗ dành Dung chiêu nghi, chỉ cần Trường Xuân cung còn có vị tiểu công chúa, Đàm Viên Sơ sẽ không để người ta xem nhẹ Dung chiêu nghi.

Dù sao nàng cũng chỉ muốn chọc tức Dung chiêu nghi, hiện giờ mục đích đã đạt được, nàng mặc kệ Đàm Viên Sơ sẽ xử lý tiếp theo ra sao.

*****

Dung chiêu nghi vừa khóc vừa trở về Trường Xuân cung, tin tức nhanh chóng truyền vào hậu cung, chưa kịp để mọi người suy đoán ân sủng của Dung chiêu nghi có còn như xưa hay không, thì đến chiều, lại nghe nói Hoàng Thượng đã đến Trường Xuân cung thị tẩm.

Mọi người chỉ biết cảm thán Dung chiêu nghi quả nhiên được thánh tâm sủng ái.

Vân Tự không đi theo đến Trường Xuân cung, nàng lười đánh giá hành vi vừa đánh vừa xoa của Đàm Viên Sơ, nàng và Thu Viện đang thêu túi thơm trong phòng, Thu Viện lắc đầu:

“Dung chiêu nghi chắc chắn hận cô nương đến chết mất.”

Vân Tự chẳng buồn để ý, nàng lựa chọn một lúc rồi ném xuống một khối vải dệt.

Thu Viện liếc mắt, nàng ấy nhớ rõ ràng đó là miếng vải cô nương chuẩn bị dùng để may đai lưng cho Hoàng Thượng, vậy mà giờ lại bị vứt bỏ không thương tiếc.

Thu Viện im lặng, nàng ấy bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu ý tứ của cô nương.

*****

Ngự Thiện Phòng làm theo lời Vân Tự, đưa gà ăn mày đến Thanh Ngọc uyển. Tô tiệp dư không hề hay biết, cũng không rõ có phải trùng hợp hay không mà nàng ta lại ăn được một ít.

Toàn bộ cung nhân Thanh Ngọc uyển đều vui mừng khôn xiết, Bạch Thược nhịn không được thở phào nhẹ nhõm:

“Ngự Thiện Phòng thật có tâm, còn cố ý nghĩ ra món ăn này.”

Tô tiệp dư cũng thở phào, nàng ta ngồi thẳng dậy, một tay đặt lên bụng nói: “Ngươi tự mình mang thưởng đến Ngự Thiện Phòng một chuyến.”

Bạch Thược vâng lời, Ngự Thiện Phòng không dám nhận công, kể rõ sự tình cho Bạch Thược. Nàng ta kinh ngạc, hỏi đi hỏi lại một phen mới rõ ngọn nguồn.

Tô tiệp dư biết được, tâm tình tốt đẹp vì ăn được đồ ăn liền tiêu tan ít nhiều, nàng ta nhíu mày.

Cả Thanh Ngọc uyển đều biết Tô tiệp dư không ưa Vân Tự.

Một lát sau, Tô tiệp dư cười nhạt: "Ta lại thành bè cho nàng ta, bị nàng ta lợi dụng để làm Dung chiêu nghi tức chết.”

Tô tiệp dư không tin Vân Tự thật lòng muốn tốt cho nàng ta, chỉ cần nghĩ đến bị Vân Tự lợi dụng, Tô tiệp dư liền cảm thấy nghẹn khuất muốn chết.

Sắc mặt nàng ta lạnh xuống, ma ma trong điện thấy vậy, nhìn nhau rồi khuyên nhủ:

“Bất luận vị Vân Tự cô nương kia muốn làm gì, hiện giờ điều quan trọng nhất là chủ tử dưỡng cho tốt thân thể.”

Bị lợi dụng thì đã sao, chủ tử cũng được lợi từ đó.

Hai vị ma ma là do Hoàng Hậu nương nương cố ý phái tới chiếu cố Tô tiệp dư dưỡng thai, trong Thanh Ngọc uyển đều là những nô tài không biết chuyện, Tô tiệp dư đối với Hoàng Hậu nương nương một phen khổ tâm vô cùng cảm kích, lời hai vị ma ma nói cũng có thể nghe lọt tai.

Nghe vậy, Tô tiệp dư dù trong lòng không thoải mái, cũng chỉ đành nuốt xuống sự bất mãn.

*****

Khôn Ninh cung,

Bách Chi nhận được tin tức từ Thanh Ngọc Uyển, lắc đầu nói: “May mà nàng ta còn biết nghe lời nương nương.”

Hoàng Hậu nương nương chậm rãi lật xem ghi chép, không nói gì.

Bách Chi nhìn thấy nương nương đang xem ghi chép của Kính Sự Phòng, không khỏi liếc mắt thêm một cái, vừa nhìn đã thấy trang giấy kia chi chít những lần Dưỡng Tâm điện gọi nước, không khỏi bĩu môi.

Bách Chi thấp giọng lẩm bẩm:

“Phi tần khắp hậu cung này, còn không bằng một nô tài tranh sủng.”

Bách Chi không thể không thừa nhận, về phương diện ân sủng, Tô tiệp dư thật sự không bằng Vân Tự, nếu không phải nương nương cố ý nâng đỡ, Tô tiệp dư muốn hoài long tự, e là không biết phải đợi đến bao giờ.

Sớm biết thế, nương nương còn không bằng trực tiếp nâng đỡ Vân Tự cho đỡ chuyện.

Hoàng Hậu liếc Bách Chi, dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, thản nhiên nói: “Bổn cung thích giao tiếp với người thông minh, nhưng không thích hợp tác với người thông minh.”

Hay nói đúng hơn là không phải hợp tác, mà là lợi dụng.

Người thông minh luôn biết tranh thủ lợi ích cho mình, trong đó không biết phải tốn bao nhiêu tâm tư, tuyệt nhiên không bằng người ngu dốt dễ sai khiến.

Mà muốn lợi dụng loại người này, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị phản phệ.

Nói tiếp……

Hoàng Hậu nhìn ghi chép trong tay, thấy số lần Dưỡng Tâm điện gọi nước trong tháng này vượt quá ba lần, trong mắt nàng ấy hiện lên một tia cảm xúc u tối.

Đạo lý rất đơn giản, Vân Tự được sủng ái, chỉ cần giữ được sự sủng ái đó là đủ, nàng không cần kết minh với ai.

Thân phận Vân Tự khác với những phi tần khác trong hậu cung, nàng không có bất kỳ ngoại thích nào giúp đỡ, điều này có nghĩa là nàng cô độc trong cung. Đối với người nắm quyền như Hoàng Thượng, đây không phải là một khuyết điểm, ngược lại có thể khiến Hoàng Thượng đối với nàng sinh ra vô hạn thương tiếc.

Nàng càng cô lập, Hoàng Thượng càng thương tiếc nàng.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu Hoàng Hậu nương nương ở vị trí của Vân Tự, nàng tuyệt đối sẽ không hợp tác với bất kỳ ai để phá hủy ưu thế của mình.

Nếu không phải vậy, lúc trước Hoàng Hậu cũng sẽ không bỏ gần cầu xa mà lựa chọn Tô tiệp dư.

Hoàng Hậu buông ghi chép của Kính Sự Phòng xuống, mở ra một quyển khác, liền dừng lại, nhíu mày hỏi

“Tĩnh phi tháng trước bệnh nặng thật sao?”

Bách Chi ngạc nhiên vì nương nương lại nhắc đến chuyện này: “Tĩnh phi nương nương chẳng phải ba ngày hai bữa lại bệnh một lần sao.”

Hoàng Hậu mặc kệ nàng ta, Tĩnh phi quả thật thường xuyên đau ốm, nhưng đó là bệnh tình mang từ trong bụng mẹ, chủ yếu là thể nhược. Tĩnh phi sau khi tiến cung thường xuyên đến cung Từ Ninh thỉnh an, vậy mà tháng trước lại một lần cũng không đến.

Tương ứng với đó, Vĩnh Ninh cung lấy không ít thuốc từ Thái Y Viện.

Trong mắt Hoàng Hậu hiện lên vẻ trầm tư, sau khi đẩy ghi chép ra, nàng ấy bỗng nhiên phân phó:

“Chuẩn bị nghi trượng, bổn cung muốn đi thăm Tĩnh phi.”

Bách Chi kinh ngạc, nàng ta nhìn sắc trời bên ngoài, tháng bảy giữa trưa đúng lúc là thời điểm nóng nhất, bèn ngăn cản: “Trời nóng như vậy, nô tỳ thay nương nương đi một chuyến là được, người tự mình đi làm gì.”

Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi hay ta đi có gì khác nhau?”

Bách Chi bĩu môi: “Nương nương lại đả kích nô tỳ.”

Hoàng Hậu đưa ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng ta:

“Ai bảo ngươi bao nhiêu năm rồi mà vẫn không tiến bộ chút nào.”

Bách Chi ủ rũ cúi đầu, nàng ta chán nản kéo khăn tay: “Là nô tỳ ngu dốt, nương nương có ghét bỏ nô tỳ không?”

Hoàng Hậu không nhìn nàng ta, ngữ khí nhàn nhạt: "Bổn cung chỉ mong ngươi mãi như vậy.”

Nếu có thể, ai mà không muốn mãi giống như thời niên thiếu? Nàng ấy thì không được, nhưng Bách Chi dưới sự che chở của nàng ấy thì có thể.

*****

Vĩnh Ninh cung.

Tĩnh phi nghe nói Hoàng Hậu nương nương đến, nàng ấy khựng lại một chút rồi mới ngẩng mắt lên, bình thản nói: “Chuyện gì trong cung này cũng không thể gạt được Hoàng Hậu.”

Liễu Quế nghe vậy liền rụt đầu, thấp giọng nói thầm: "Vậy chúng ta không gặp Hoàng Hậu”

Tĩnh phi bị chọc cười, khẽ bật cười: “Nói mê sảng gì đó, mau đi thỉnh nương nương vào.”

Vĩnh Ninh cung tràn ngập mùi thuốc chua xót xộc thẳng vào mũi. Bách Chi vừa bước vào liền nhíu mày, Hoàng Hậu lại thần sắc không đổi, vẫn ôn hòa như cũ. Nàng ấy ngăn Tĩnh phi đang muốn hành lễ, đợi ngồi xuống rồi mới thở dài:

“Thấy tháng trước muội không ra khỏi cửa lần nào, nên bổn cung đến xem muội.”

Lời nàng ấy nói rất thẳng thắn, không hề che giấu nguyên nhân mình đến đây.

Tĩnh phi cúi đầu khẽ ho một tiếng, nàng ấy ho đến mức nắm chặt các ngón tay, gương mặt lộ ra vẻ ửng đỏ bệnh tật dị thường, thân mình run rẩy kịch liệt, phảng phất muốn ho ra cả ngũ tạng lục phủ.

Bách Chi nhìn mà kinh hãi.

Hoàng Hậu bước tới vỗ nhẹ lưng cho nàng ấy, nhíu mày nói: “Có phải bệnh tình lại nặng thêm không?”

Khuôn mặt Tĩnh phi bình tĩnh, cố nén cơn ho khan mang đến đau đớn, rồi mới nhẹ nhàng cười khổ: "Đa tạ nương nương quan tâm, thần thiếp đây là bệnh cũ.”

Hoàng Hậu theo lệ hỏi han cung nhân trong điện có tận tâm hầu hạ hay không, một lúc lâu sau mới bâng quơ nói: “Mùi thuốc trong điện này hình như nồng hơn trước, chẳng lẽ Thái Y Viện đã đổi phương thuốc?”

Tĩnh phi biết rõ đây mới là mục đích Hoàng Hậu đến Vĩnh Ninh cung, cũng không giấu giếm mà thành thật nói:

“Khoảng thời gian trước thần thiếp nhiễm phong hàn, Thường công công đã kê cho thần thiếp một phương thuốc khác.”

Hoàng Hậu làm như chỉ là thuận miệng hỏi, không tiếp tục truy vấn thêm về vấn đề này, ngồi thêm một lát ở cung Vĩnh Ninh rồi mới rời đi.

Liễu Quế thấy khó hiểu: “Nương nương, Hoàng Hậu nương nương đến đây làm gì ạ?”

Tĩnh phi cúi đầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Muốn thử xem ta có biết chuyện nàng ấy sắp làm hay không thôi.”

Liễu Quế vẫn không hiểu.

Nhưng Tĩnh phi không giải thích với Liễu Quế, nàng ấy chỉ ngẩng mắt nhìn đống thuốc trong điện, mọi người đều đang bàn tán về vận may của Tô tiệp dư khi mang thai long tự.

Nhưng lại quên mất trước khi mang thai, Tô tiệp dư đã từng bị phong hàn một thời gian, mà trong khoảng thời gian đó, số lần Thanh Ngọc Uyển đến Thái Y Viện lấy thuốc cũng thường xuyên như Vĩnh Ninh cung.

Ban đầu Tĩnh phi chỉ hơi nghi ngờ, giờ thì đã xác định cái thai này của Tô tiệp dư nhất định có ẩn tình.

Mà chuyến thăm hôm nay của Hoàng Hậu nương nương cũng khiến Tĩnh phi hiểu rõ một chuyện....

Tô tiệp dư không giữ được đứa bé trong bụng.

Trước vẻ mặt nghi hoặc của Liễu Quế, Tĩnh phi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có chút hoảng hốt, khẽ thở dài: "Cuối cùng nàng ấy vẫn đi con đường này.”

Bình luận

Truyện đang đọc