MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Gió đông lạnh lẽo thổi qua rừng trúc, phát ra những tiếng xào xạc, thỉnh thoảng lại vọng đến vài tiếng chim hót.

Điện Hòa Nghi chìm trong tĩnh mịch, cung nhân đi lại không một tiếng động, sợ đánh thức người đang ngủ say trong điện. Nhưng dù cẩn thận đến đâu, người trong điện cũng có lúc tỉnh giấc.

Đêm xuống, bóng cây lay động, bầu không khí yên tĩnh đến mức nghẹt thở. Bỗng nhiên trong điện vang lên một tiếng thét đầy oán hận, khiến đám cung nhân sợ hãi rụt vai, chỉ hận không thể biến thành người tàng hình.

Mọi người đều có thể trốn tránh nhất thời, duy chỉ có Vân Tự là không được. Nàng là người hầu hạ duy nhất trong điện Hòa Nghi lúc này, Lư tài nhân tỉnh, nàng phải vào hầu hạ.

Thu Linh, người ngày trước luôn muốn vào nội điện hầu hạ, giờ lại đứng ngoài với vẻ mặt khó xử.

Trong điện chỉ có Lư tài nhân và Vân Tự. Vân Tự quỳ trên mặt đất, bên cạnh nàng là một đống mảnh vỡ của chiếc cốc. Vân Tự cứng đờ người, Lư tài nhân vừa rồi nổi giận, chiếc cốc suýt nữa đã nện vào mặt nàng.

Nàng đã may mắn tránh được.

Lư tài nhân vẫn chưa nguôi giận. Nàng ta vừa tỉnh lại đã nhận ra có điều bất thường. Mang thai tháng thứ tư, bụng đã nhô lên rõ ràng, khiến nàng ta trở mình cũng phải cẩn thận. Vậy mà vừa mở mắt ra, nàng ta lại thấy bụng nhẹ bẫng, chỉ còn lại những cơn đau âm ỉ.

Sắc mặt Lư tài nhân trắng bệch, khi nghe Vân Tự nói nàng ta đã sinh non, nàng ta không kìm được mà hét lên, hất tung mọi thứ trong tầm tay xuống đất.

Nhưng dù làm gì cũng không thể ngăn được cảm xúc trong lòng, Lư tài nhân khóc lóc thảm thiết, liều mạng lắc đầu:

"Không thể nào! Ngươi gạt ta! Sao ta có thể sinh non?!"

Nàng ta đã cẩn thận như vậy, ngày nào cũng bị nhốt trong cái điện chết tiệt này, không bước chân ra khỏi cửa, chỉ mong đứa bé trong bụng có thể bình an chào đời, vậy mà giờ lại nói với nàng ta, nàng ta đã sinh non? Những khổ sở trước kia chẳng lẽ đều vô ích sao?

Lư tài nhân không thể chấp nhận được.

Nàng ta khóc, nàng ta la hét, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì, điện Hòa Nghi chìm trong hỗn loạn.

Vân Tự quỳ trên mặt đất, dù cẩn thận đến đâu cũng không tránh khỏi cơn thịnh nộ của Lư tài nhân. Chiếc gối mềm mại đập thẳng vào mặt nàng, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng không dám né tránh. Lư tài nhân lúc này tâm trạng bất ổn, bất kỳ hành động nào cũng có thể kích động nàng ta.

Tiểu Dung Tử nghe thấy động tĩnh bên trong, trán toát mồ hôi. Trước khi vào, tỷ tỷ đã dặn dò hắn không được vào.

Bỗng nhiên nhìn thấy bóng người lướt qua, Tiểu Dung Tử ngẩn ra, nhíu mày quay đầu lại, thì ra là Lục Tùng bước vào trong điện.

Người của điện Hòa Nghi đều biết, Lục Tùng rất được Lư tài nhân coi trọng. Thấy hắn đi vào, Tiểu Dung Tử không chần chừ nữa, lập tức xoay người vào trong.

Lục Tùng vừa bước vào đã thấy Lư tài nhân cầm ngọc như ý định đập xuống, sắc mặt hắn thay đổi, tiến lên chắn trước Vân Tự. Ngọc như ý đập thẳng vào trán hắn, lập tức bầm tím một mảng, rách da chảy máu.

Ngón tay Vân Tự không khỏi nắm chặt.

Lục Tùng vội vàng nói: "Xin chủ tử bớt giận!"

Tiểu Dung Tử chậm một bước, chỉ có thể quỳ xuống bên cạnh Vân Tự, cùng Lục Tùng hô lên:

"Chủ tử bình tĩnh lại!"

Có lẽ vì đã trút giận xong, hoặc cũng có thể là bị hai người đánh thức, Lư tài nhân cuối cùng cũng dừng tay, nàng ta ngã ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn:

"... Bình tĩnh?"

Lư tài nhân cười nhạt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Các ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được!"

Vân Tự và những người kia im lặng.

Gặp phải chuyện này, không ai không thể đồng cảm với Lư tài nhân, nhưng cũng biết, Lư tài nhân bây giờ không thể nào bình tĩnh lại được. Nhưng ngoài bình tĩnh ra, Lư tài nhân còn có thể làm gì?

Nổi giận náo loạn, chỉ càng khiến Hoàng Thượng thêm chán ghét.

Lư tài nhân thấy bọn họ đều im lặng, dường như hiểu ra điều gì, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ lại.

Không còn long thai, sự kiêu ngạo trên người nàng ta cũng biến mất. Sau một lúc lâu, nàng ta khàn giọng hỏi: "Là ai? Là ai hại ta?"

Tiếng nói vừa dứt, trong điện chìm vào tĩnh lặng.

Vân Tự cười khổ trong lòng, làm sao nói cho Lư tài nhân biết, tất cả chỉ là trùng hợp?

Lâu không nghe thấy câu trả lời, Lư tài nhân quay đầu nhìn bọn họ, ép hỏi: "Câm hết rồi sao? Nói chuyện đi!"

Vân Tự mím môi, cúi đầu kể lại mọi chuyện sau khi Lư tài nhân hôn mê.

Nói xong hồi lâu, Lư tài nhân cũng không lên tiếng, nàng ta ngây dại ngồi trên giường, bỗng nhiên vừa khóc vừa cười:

"Trùng hợp? Ngẫu nhiên?"

Nàng ta chỉ vào mình, thanh âm run rẩy hỏi Vân Tự và hai người kia: "Cuối cùng lại là ta sơ suất sao?"

Trạng thái của nàng ta rõ ràng không ổn định, ba người Vân Tự không dám nói thêm gì nữa, sợ sẽ kích động nàng ta.

Lư tài nhân bỗng nhiên quay đầu nhìn Vân Tự, Vân Tự giật mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Dự cảm nhanh chóng thành sự thật, Lư tài nhân đột nhiên xuống giường, loạng choạng đi đến trước mặt Vân Tự, bóp chặt mặt Vân Tự ép nàng ngẩng đầu lên. Nàng ta dùng sức rất mạnh, móng tay gần như cắm vào da thịt Vân Tự, thanh âm trong bóng tối nghe vô cùng lạnh lẽo:

"Ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết điều cấm kỵ này sao, tại sao ngươi không nhắc nhở ta?"

Đằng sau, Tiểu Dung Tử và Lục Tùng đều nhíu chặt mày, lo lắng nhìn Vân Tự.

Vân Tự bị ép ngẩng đầu, nhìn thấy rõ sự oán hận trong mắt Lư tài nhân, thanh âm nàng run rẩy: "Nô tỳ lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không muốn làm chủ tử mất hứng, xin chủ tử minh xét."

Lục Tùng thấy mặt Vân Tự bị bóp đến đỏ bừng, sắp trầy da, cũng không nhịn được lên tiếng:

"Vân Tự tỷ tỷ luôn trung thành tận tâm với chủ tử, chắc chắn sẽ không cố ý giấu giếm, chỉ là không ai ngờ Khâu bảo lâm và Lưu ngự nữ lại to gan như vậy."

Tiểu Dung Tử nắm chặt tay, không lên tiếng lúc này. Có một người nói đỡ cho tỷ tỷ là đủ rồi, thêm nữa, chỉ e sẽ phản tác dụng.

Lư tài nhân cúi đầu, nhìn gương mặt chỉ cần hơi nhíu mày liền toát lên vẻ yếu đuối đáng thương của Vân Tự, cảm xúc trong lòng không ngừng cuộn trào. Trong đầu bỗng nhiên vang lên những lời an ủi động viên của nữ tử khi nàng ta đau đớn. Lư tài nhân khựng lại, vội vàng buông tay, ngồi xổm xuống đưa tay muốn chạm vào mặt Vân Tự, nàng ta khóc lóc nói:

"Vân Tự, ngươi đừng trách ta, ta không phải hoài nghi ngươi, ta chỉ là không kiềm chế được cảm xúc..."

Tay Vân Tự trong áo vẫn còn run rẩy, hai má đau âm ỉ. Lư tài nhân khóc lóc thảm thiết, không còn chút lạnh lùng nào như vừa rồi. Vân Tự rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ biết, nô tỳ không trách chủ tử." Edit: FB Frenalis

Lư tài nhân khóc lóc gật đầu, nàng ta oán độc nói: "Đều là lũ tiện nhân kia làm hại! Là bọn ả cố ý dụ dỗ ta dùng hương cao, mới khiến ta bị như vậy! Là bọn ả muốn hại ta!"

Ánh mắt Lư tài nhân lạnh lẽo đến thấu xương, nàng ta nhìn Vân Tự, gần như van xin: "Bọn ả hại chết con ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng! Vân Tự, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?"

Dưới ánh mắt của nàng ta, Vân Tự chỉ có thể gật đầu.

Không ai biết đêm đó điện Hòa Nghi hỗn loạn đến mức nào. Đợi đến khi Lư tài nhân hoàn toàn bình tĩnh lại, trời cũng đã sáng.

Vân Tự cúi đầu bước ra khỏi điện, sương mù dày đặc khiến người ta không nhìn rõ nét mặt nàng.

Thu Linh bưng thứ gì đó đi tới, khẩn trương hỏi: "Tỷ tỷ, mì trường thọ đã làm xong, bây giờ có nên đưa vào không?"

Vân Tự cúi đầu nhìn bát mì trường thọ, nhớ đến việc mình nhân lúc Lư tài nhân chưa tỉnh mà cố ý đến Ngự Thiện Phòng làm mì, nàng im lặng một lát, bình tĩnh nói: "Ngươi cứ đưa vào đi."

Thu Linh vô thức "a" một tiếng, ngẩn người. Vân Tự cực khổ làm mì trường thọ cho chủ tử, vậy mà lại cam tâm nhường cho người khác?

Nàng ta nắm chặt bát mì, nhìn bóng dáng Vân Tự xoay người rời đi mà ngơ ngác.

Lục Tùng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hắn há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Người duy nhất không có biểu cảm gì trên mặt chính là Tiểu Dung Tử, hắn cúi đầu, dường như không nghe thấy gì.

Trở về sương phòng, Vân Tự đóng cửa lại, nàng ngồi trước gương đồng gục mặt xuống bàn trang điểm. Trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt lạnh lẽo của Lư tài nhân khi bóp chặt mặt nàng, Vân Tự nhắm mắt lại.

Nàng nghĩ, nàng và Lư tài nhân sẽ không sống yên ổn đến già.

Bất luận nàng có ý gì, cuối cùng trong mắt Lư tài nhân, nàng cũng là kẻ phản bội.

Nhưng nàng vẫn luôn muốn, khi còn làm nô tài cho Lư tài nhân sẽ suy xét nhiều hơn cho nàng ta, để khi xé rách mặt mũi, mọi chuyện sẽ không quá khó khăn.

Đây là chủ tử đầu tiên của nàng, Vân Tự thừa nhận, ngay từ đầu nàng đã không có thành ý.

Nhưng Vân Tự vẫn luôn nhớ rõ, lần đầu tiên Lư tài nhân nhìn thấy nàng, đã không hề có chút tạp niệm nào mà cười nói: "Ngươi thật xinh đẹp".

Nữ tử trong gương lau mặt, nàng dường như không hề đau khổ, nhưng một lúc sau, lại hít sâu một hơi, cười khẽ tự giễu.

Con người luôn thích giả vờ, rõ ràng không làm chuyện tốt, lại ôm hy vọng có được kết quả tốt đẹp, tham lam quá mức cuối cùng sẽ bị phản phệ.

*****

Lư tài nhân thất sủng.

Người của điện Hòa Nghi đều nhận ra sự thật này, từ sau khi Lư tài nhân sinh non, Hoàng Thượng chưa từng đến thăm nàng ta.

Ngoài ra, Lư tài nhân cần tĩnh dưỡng sau khi sinh non, nên mấy tháng liền không thể tham gia yến tiệc.

Người của điện Hòa Nghi đều hoang mang lo sợ, Vân Tự ngày nào cũng phải hao tâm tổn trí để trấn an họ, cho đến khi nàng hoàn toàn mất kiên nhẫn:

"Nếu không muốn ở lại điện Hòa Nghi nữa thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ bẩm báo với chủ tử để các ngươi về điện Trung Tỉnh!"

Nàng đột nhiên nổi giận, mọi người trong điện sợ hãi, không dám có bất kỳ hành động hoặc lời nói nào vượt quá giới hạn, chỉ cúi đầu đáp:

"Nô tài không dám."

Điện Hòa Nghi cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

*****

Trong cung Khôn Ninh, sau khi thỉnh an xong, Khâu bảo lâm lặng lẽ rời đi, Lưu ngự nữ từ phía sau đuổi theo:

"Khâu tỷ tỷ!"

Khâu bảo lâm không để ý đến tiếng gọi phía sau, Lưu ngự nữ thấy vậy vội vàng bước nhanh hơn, giữ chặt tay Khâu bảo lâm khó hiểu nhíu mày: "Sao Khâu tỷ tỷ không để ý đến muội?"

Khâu bảo lâm lạnh lùng nhìn nàng ta.

Lưu ngự nữ bị nhìn đến chột dạ, nàng ta thử hỏi: "Khâu tỷ tỷ là cảm thấy chuyện Lư tài nhân sinh non, muội đã liên lụy tỷ tỷ, nên không muốn để ý đến muội nữa sao?"

Nói xong, nàng ta còn tỏ vẻ ủy khuất.

Khâu bảo lâm chỉ bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là liên lụy, hay là cố ý hãm hại, Lưu ngự nữ tự mình biết rõ."

Lưu ngự nữ giật mình, nàng ta theo bản năng phản bác: "Muội không có!"

Khâu bảo lâm dời mắt, nhàn nhạt nói: "Trong mấy hộp hương cao kia vốn dĩ không nên có hoa hồng và trúc đào."

Lưu ngự nữ khựng lại, nàng ta còn muốn giải thích, nhưng Khâu bảo lâm không muốn nghe nữa:

"Ta mặc kệ ngươi nghe theo ai sai khiến, nhưng ta không muốn dính líu vào những chuyện này. Ngươi nếu còn dây dưa không rõ, đừng trách ta không nể tình xưa!"

Ánh mắt Khâu bảo lâm lạnh lẽo, rõ ràng là đã đề phòng nàng ta. Lưu ngự nữ cắn môi, chưa kịp nói gì thêm, Khâu bảo lâm đã gạt tay nàng ta ra, rời đi ngay lập tức.

Lưu ngự nữ tức giận dậm chân.

Cung nữ Cam Thự bên cạnh lo lắng hỏi: "Chủ tử, giờ phải làm sao? Khâu bảo lâm có thể nói chuyện này cho Lư tài nhân biết không?"

Lưu ngự nữ nhíu mày: "Sẽ không, cho dù nàng ta có nói, Lư tài nhân cũng chưa chắc đã tin."

Ngay cả cung nữ mình mang vào cung còn không tin, Lư tài nhân làm sao có thể tin Khâu bảo lâm, người có khả năng hại nàng ta sinh non?

Lưu ngự nữ không tin Lư tài nhân lại có tâm cơ như vậy.

Nhưng dù sao đi nữa, thái độ chắc chắn nàng ta hãm hại Lư tài nhân của Khâu bảo lâm cũng khiến nàng ta có chút bất an. Nàng ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi thấp giọng nói:

"Chút nữa, ngươi đến cung nương nương một chuyến, kể chuyện này cho nương nương, hỏi xem nương nương phải làm sao."

Trước kia, đúng là nàng ta không thân thiết lắm với Khâu bảo lâm, nhưng cũng không đến mức yên tâm để lộ nhược điểm cho Khâu bảo lâm, đặc biệt là nhược điểm này có thể khiến nàng ta mất mạng.

Lưu ngự nữ mím môi, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

*****

Năm sau, tháng tư.

Lệnh cấm túc của Lư tài nhân cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Nửa năm qua, nàng ta đã trải qua quá nhiều biến cố, không còn vẻ nóng nảy và kiêu căng như lúc mới vào cung, trở nên trầm tĩnh khác hẳn.

Trong khoảng thời gian đó, người của điện Trung Tỉnh đến đưa một nô tài đi, điện Hòa Nghi vì vậy mà yên ắng hai ngày.

Kỳ thật không chỉ Lư tài nhân, Vân Tự cũng đã nửa năm không gặp Đàm Viên Sơ.

Vân Tự không phải không sốt ruột, nhưng nàng không có cách nào, Đàm Viên Sơ dường như đã quên mất hai người họ.

Lại đến cung Khôn Ninh thỉnh an, nàng ta bỗng có cảm giác như người mất hồn. Nửa năm qua, chỉ có Tô mỹ nhân là được thăng vị, nàng ta giờ đã là quý tần, là người đầu tiên trong số các tân phi được thăng chức.

Không chỉ vậy, trong số các tân phi cũng có không ít người nổi bật, thỉnh thoảng cũng được vài ngày ân sủng.

Khi Lư tài nhân xuất hiện ở cung Khôn Ninh, cả cung im lặng một lát. Dương tiệp dư nhướng mày nhìn Lư tài nhân, che miệng cười khẽ: "Xem ai kìa, lệnh cấm túc của Lư tài nhân cuối cùng cũng được dỡ bỏ rồi sao?"

Lư tài nhân không đáp lời, chỉ ngồi xuống chỗ của mình. Dương tiệp dư thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Bây giờ đã khác xưa, một tài nhân thất sủng mà cũng dám ngang ngược với nàng ta sao?

Nửa năm qua, Dương tiệp dư cũng không sống tốt. Nàng ta nhận ra rõ ràng ân sủng của mình không bằng trước kia. Ngoài Dung chiêu nghi, Hoàng Thượng thường đến cung Tô quý tần nhất. Tô quý tần lúc mới vào cung từng có chút mâu thuẫn với nàng ta, nhưng hai người lại có vị phân gần ngang nhau. Tô Quý Tần hiện nay có được sự sủng ái, Dương tiệp dư dù không vừa mắt cũng chẳng làm gì được.

Tô quý tần không giống Lư tài nhân vụng về, nàng ta rất giỏi ăn nói. Dương tiệp dư dám trách phạt nàng ta, nàng ta liền dám trực tiếp chống đối. Hoàng Thượng mặc kệ, Hoàng Hậu cũng không để ý, cuối cùng cả hai đều chẳng được lợi lộc gì.

Dương tiệp dư dù bực tức trong lòng, cũng chỉ đành nhẫn nhịn bỏ qua.

Tô quý tần liếc nhìn Lư tài nhân một cái. Lúc mới vào cung, nàng ta và Lư tài nhân cùng xuất hiện, Hoàng Thượng chọn Lư tài nhân làm bạn giá, lại không nhìn thấy nàng ta, lúc ấy nàng ta cũng từng ghen ghét Lư tài nhân, nhưng không ngờ Lư tài nhân lại thất sủng nhanh như vậy, nàng ta suýt nữa đã quên mất người này.

Giờ đây, dù Lư tài nhân có xuất hiện trở lại, Tô quý tần cũng không để nàng ta vào mắt nữa. Một phi tần thất sủng, có thể làm nên sóng gió gì?

Hoàng Hậu thấy Lư tài nhân cũng chỉ ngạc nhiên một chút, thậm chí không hỏi han gì, chỉ cười nói với Tô quý tần và Dung chiêu nghi vài câu, rồi nhanh chóng kết thúc buổi thỉnh an.

Lư tài nhân dễ dàng nhận ra thái độ của mọi người đối với mình. Trước kia, nàng ta và Dương tiệp dư là trung tâm của mọi câu chuyện, giờ đây lại chẳng ai nhớ đến nàng ta, hoàn toàn bị bỏ rơi.

Sự thay đổi này khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

Lư tài nhân siết chặt tay, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, nàng ta nhất định phải lấy lại sự sủng ái, nếu không thì làm sao báo thù!

Nhưng Lư tài nhân không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

****

Sau khi Tụng Nhung rời đi, Thu Linh chính thức vào nội điện hầu hạ. Trải qua chuyện sinh non, Lư tài nhân đối với Vân Tự có cảm xúc phức tạp, một mặt cảm thấy nàng vô tội, một mặt lại có chút kiêng kỵ, nên không phải lúc nào đi thỉnh an cũng mang Vân Tự theo.

Hôm nay Lư tài nhân dẫn Thu Linh đi thỉnh an, khi đi ngang qua hòn non bộ, bỗng nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cung nhân:

"... Hoàng tài nhân đã thất sủng lâu như vậy, sao Hoàng Thượng lại nhớ đến nàng ta..."

"Nhớ đến nàng ta? Chẳng qua là thủ đoạn tàn nhẫn thôi."

Lư tài nhân theo bản năng dừng lại.

Hôm qua là Hoàng tài nhân thị tẩm. Hoàng tài nhân này khi thỉnh an ngồi cùng chỗ với Lư tài nhân, kỳ thật trước kia Lư tài nhân căn bản không để ý đến nàng ta, vậy mà hôm qua người được thị tẩm lại là nàng ta.

Hôm nay thỉnh an, nàng ta đắc ý vô cùng.

Nhưng giờ nghe hai cung nữ này nói chuyện, dường như trong đó có ẩn tình?

"Ngươi biết chuyện gì sao? Nói cho ta nghe với."

Cung nhân kia có chút do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được dặn dò: "Nói cho ngươi, nhưng ngươi không được nói với ai khác."

Đợi đối phương gật đầu, cung nhân mới hạ giọng: "Ngươi có biết Thường công công bên cạnh Hoàng Thượng không?"

"Sao ta lại không biết? Ngoài Hứa công công, thì Thường công công là được Hoàng Thượng coi trọng nhất."

Nghe vậy, người kia dường như khinh thường, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi có biết Thường công công có sở thích gì không?"

Thấy đối phương khó hiểu lắc đầu, nàng ta mới chậm rãi nói:

"Thường công công này tuy đã bị cắt thứ đó, nhưng vẫn còn ham muốn của đàn ông, thường xuyên tìm những cung nữ xinh đẹp để thỏa mãn. Hoàng tài nhân tình cờ biết chuyện này, bèn dâng mấy cung nữ của mình cho Thường công công, để gã ta nói tốt về mình trước mặt Hoàng Thượng, nên mới được thị tẩm hôm qua..."

Lư tài nhân nghe đến đó, những lời tiếp theo cũng không nghe lọt tai nữa.

Sắc mặt nàng ta có chút hoảng hốt, khi Thu Linh gọi, nàng ta mới hoàn hồn. Trên đường về điện Hòa Nghi, nàng ta vẫn còn thất thần, hoàn toàn không biết, sau khi nàng ta rời đi, hai cung nhân sau hòn non bộ nhìn nhau, thấp giọng:

"Ngươi chắc chắn nàng ta đã nghe thấy?"

"Yên tâm đi, ta nhìn thấy rồi, nàng ta nhất định đã nghe thấy."

Hai người lại thì thầm với nhau một hồi, rồi nhanh chóng rời khỏi hòn non bộ.

Đêm đó, Lư tài nhân trằn trọc, trong đầu không ngừng hiện lên cuộc trò chuyện của hai cung nhân kia, làm sao cũng không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, nàng ta đột nhiên ngồi dậy. Dưới ánh trăng mờ nhạt, trong bóng tối, nét mặt nàng ta liên tục thay đổi, cuối cùng nàng ta cắn chặt môi.

****

Sáng hôm sau, Vân Tự tỉnh dậy trước giờ Thìn, vào nội điện hầu hạ.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là hôm nay Lư tài nhân cũng dậy rất sớm, nhưng điều khiến Vân Tự nghi ngờ là, ánh mắt Lư tài nhân nhìn nàng hôm nay dường như có chút kỳ lạ.

Vân Tự thử thăm dò: "Sao hôm nay chủ tử lại nhìn nô tỳ như vậy?"

Lư tài nhân nhìn nàng qua gương đồng, buồn bã nói: "Chỉ là thấy Vân Tự ngày càng xinh đẹp."

Vân Tự cười gượng, luôn cảm thấy chủ đề này khiến người ta bất an, nàng bất động thanh sắc mà chuyển chủ đề:

"Hôm nay chủ tử mặc bộ váy màu xanh lục này có được không?"

Hôm nay Lư tài nhân đặc biệt dễ nói chuyện, gần như cái gì cũng nghe theo Vân Tự, khiến Vân Tự phải lén nhìn nàng ta thêm vài lần.

Vân Tự luôn cảm thấy Lư tài nhân có gì đó không đúng, mà sự bất thường thường có nguyên nhân. Nàng không khỏi cảnh giác.

Mấy ngày tiếp theo, không có chuyện gì xảy ra, Vân Tự còn tưởng mình đã lo lắng quá mức. Điểm khác biệt duy nhất là, Lư tài nhân dạo này luôn dẫn Thu Linh đi thỉnh an, thường phải mất một lúc lâu mới quay lại.

Cho đến hôm nay, Lư tài nhân bỗng nhiên gọi nàng, nhíu mày, vẻ mặt buồn bực:

"Vân Tự, từ khi lệnh cấm túc được dỡ bỏ, ta vẫn chưa gặp được Hoàng Thượng, không thể tiếp tục như vậy."

Vân Tự do dự: "Vậy chủ tử định làm gì?"

Lư tài nhân dừng lại, dường như suy nghĩ rất lâu, mới nhíu mày hỏi nàng:

"Ngươi nói xem, có thể mua chuộc người bên cạnh Hoàng Thượng để họ nói tốt về ta trước mặt Hoàng Thượng không? Có thể khiến Hoàng Thượng nhớ đến chút tình xưa cũng tốt."

Vân Tự cứng họng, không bày tỏ ý kiến.

Người bên cạnh Hoàng Thượng mà dễ mua chuộc như vậy, sao có thể được Hoàng Thượng giữ lại hầu hạ?

Nhưng nàng không trực tiếp phủ nhận cách làm của Lư tài nhân, mà nói: "Có lẽ có thể thử."

Trong điện, Lư tài nhân ngẩng đầu nhìn Vân Tự, dần dần hạ giọng: "Mấy hôm nay, ta đã nhờ người dò hỏi, có một công công bên cạnh Hoàng Thượng rất tham lam."

Nàng ta quay đầu lại, lấy ra một chiếc hộp gấm từ bàn trang điểm. Trong hộp là một chiếc vòng ngọc chất lượng rất tốt. Lư tài nhân đóng hộp lại đưa cho Vân Tự, nàng ta nói nhỏ: "Hôm nay là mười lăm, ngày mai lúc chạng vạng ngươi thay ta đi một chuyến."

Vân Tự cảm thấy chiếc hộp gấm này nóng bỏng tay, nhưng lại không có lý do gì để từ chối.

Vân Tự cười khổ trong lòng, khó khăn nhận lấy hộp gấm, thấp giọng nói: "Nô tỳ đã rõ."

Khi Vân Tự cầm hộp gấm ra khỏi nội điện, nàng vô tình nhìn thấy sắc mặt Thu Linh thay đổi, dường như có chút tái nhợt, không dám nhìn nàng, chỉ cúi gằm mặt xuống.

Vân Tự mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.

Lư tài nhân nói nàng ta phái người dò hỏi tin tức, trong điện chỉ có bốn người hầu hạ, Tiểu Dung Tử hễ có tin tức gì cũng sẽ nói cho nàng biết. Tuy nàng không thích Lục Tùng, nhưng không thể phủ nhận, Lục Tùng dường như áy náy với nàng, nên vẫn luôn cố gắng giúp đỡ nàng.

Nếu Lục Tùng có tin tức, cũng sẽ nói cho nàng biết.

Nhưng nàng lại không nhận được bất kỳ tin tức nào. Trong điện Hòa Nghi chỉ có chừng ấy người, người duy nhất có thể dùng chính là Thu Linh.

Nàng và Thu Linh đều từ điện Trung Tỉnh ra, ít nhiều cũng hiểu Thu Linh một chút. Từ bao giờ Thu Linh quen biết người bên cạnh Hoàng Thượng? Nếu muốn dò hỏi tin tức, Lư tài nhân hẳn là sai Tiểu Dung Tử đi mới đúng.

Thấy Thu Linh bưng trà định vào nội điện, Vân Tự lập tức ra hiệu cho Tiểu Dung Tử. Tiểu Dung Tử hiểu ý, nhận lấy khay trà trong tay Thu Linh.

Thu Linh ngẩn ra, nhíu mày định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng: "Thu Linh, ta có chút việc muốn hỏi ngươi."

Thu Linh bỗng nhiên cứng đờ người, nàng ta chợt nhớ đến mối quan hệ giữa Tiểu Dung Tử và Vân Tự. Tuy hai người này ở điện Hòa Nghi luôn cố ý giữ khoảng cách, nhưng nàng ta từng ở điện Trung Tỉnh, nên biết Tiểu Dung Tử rất nghe lời Vân Tự.

Thu Linh nuốt nước bọt, nàng ta nhìn Vân Tự với vẻ mặt cứng nhắc, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ, ta còn phải vào hầu hạ chủ tử."

Vân Tự ôn nhu nói, nhưng ngữ khí lại kiên quyết lạ thường: "Sẽ không làm phiền ngươi lâu đâu, hơn nữa còn có Tiểu Dung Tử ở đây."

Thu Linh cứng họng, nàng ta bỗng nhiên chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Dung Tử, không khỏi rùng mình.

Bốn người hầu hạ trong điện đều có mặt, Lục Tùng thấy vậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cúi đầu không can thiệp.

Thu Linh ý thức được điều gì đó, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ba người Vân Tự, trán toát mồ hôi lạnh. Nàng ta không phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi theo Vân Tự đến hành lang.

Thế sự nóng lạnh, sau khi điện Hòa Nghi thất sủng, người của Ngự Hoa Viên cũng không còn để ý đến nơi này nữa. Bán chi liên ngoài hành lang đã tàn từ lâu, nhưng vẫn bị bỏ mặc ở đó, không ai đoái hoài. Thu Linh và Vân Tự đứng trên hành lang, Thu Linh bất an nhìn Vân Tự.

Vân Tự cụp mắt xuống, khẽ vuốt ve chiếc hộp gấm trong tay, nàng không nói gì, nhưng Thu Linh lại không khỏi nuốt nước bọt.

Một lát sau, Vân Tự mới hỏi:

"Về chiếc hộp gấm này, ngươi có gì muốn nói với ta không?"

Thu Linh ấp úng, muốn lảng tránh.

Vân Tự đột nhiên cắt ngang: "Ngươi có biết vì sao Tụng Nhung lại mất đi sự tín nhiệm của chủ tử không?"

Thu Linh ngẩn ra, ngay sau đó cả người run lên. Nàng ta vẫn luôn cho rằng Tụng Nhung là người quyền lực nhất trong điện, không cho phép ai được nổi bật hơn mình trước mặt chủ tử.

Nhưng nghe Vân Tự nói, dường như sự thật không phải vậy.

Thu Linh bỗng nhiên nhận ra một điều, sau khi Tụng Nhung mất đi sự tín nhiệm của chủ tử, người được lợi nhất không phải là nàng ta, mà là Vân Tự.

Vân Tự đoán được nàng ta đang nghĩ gì, nhưng không cắt ngang dòng suy nghĩ miên man kia. Chuyện của Tụng Nhung không phải do nàng làm, nhưng Vân Tự biết, chắc chắn là Tiểu Dung Tử đã nhúng tay vào.

Lúc này, để Thu Linh sinh ra chút sợ hãi với nàng cũng không phải là chuyện xấu.

Đợi Thu Linh hoàn hồn, nàng ta run rẩy môi, vội vàng nói: "Vân Tự tỷ tỷ, ta không làm gì cả, chuyện này không liên quan đến ta."

Nghe những lời này, Vân Tự chìm vào lo lắng. Rốt cuộc Lư tài nhân muốn làm gì, mới khiến Thu Linh hoảng sợ như vậy?

"Nói."

Ánh mắt Thu Linh nhập nhoè, ấp úng nói: "Chủ, chủ tử... muốn tỷ đi gặp... là, là... Thường công công!"

Cuối cùng, Thu Linh biết không giấu được nữa, nàng ta nhắm mắt nói ra cái tên Thường công công.

Nàng ta còn đang nói gì đó, nhưng Vân Tự đã không nghe lọt tai nữa.

Khác với Thu Linh, Vân Tự biết rõ Thường Đức Nghĩa là ai. Khi ở điện Trung Tỉnh, Lưu công công sợ nàng không hiểu chuyện, lại sợ dung mạo nàng gây chú ý, nên đã cố ý kể cho nàng nghe những chuyện Thường Đức Nghĩa từng làm, dặn dò nàng không được đến gần gã ta.

Giờ phút này làm Vân Tự bỗng nhớ lại lúc đứng bên ngoài căn nhà gỗ nghe cuộc trò chuyện của Lục bá bá và Lục thẩm thẩm. Tuy tình huống khác nhau, nhưng đều khiến nàng cảm thấy ghê tởm, máu trong người như chảy ngược, cả người run rẩy, lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Nàng đứng im, mặt không chút biểu cảm.

- ------------------o-------------------

Bình luận

Truyện đang đọc