MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Lại là điện Hòa Nghi được thị tẩm, nhưng tâm trạng của Lư tài nhân và Vân Tự đều khác hẳn lần trước.

Vân Tự mang tâm sự, lúc rời khỏi điện đi ăn cơm cũng có chút thất thần. Ngoài hiên bỗng nhiên rơi xuống những hạt mưa tí tách, Vân Tự nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, Tiểu Dung Tử lo lắng nhìn nàng.

Liếc nhìn bát cơm của nàng, vơi chưa đến một nửa, tỷ tỷ gần như không động đũa mấy lần.

Tiểu Dung Tử đẩy chén cơm: "Hôm nay là tỷ tỷ trực đêm, ăn nhiều một chút đi, nếu không buổi tối sẽ khó chịu.”

Vân Tự vội vàng hoàn hồn, mỉm cười với Tiểu Dung Tử, tuy không có khẩu vị, nhưng vẫn cố gắng ăn thêm một chút.

Xung quanh vắng lặng, Tiểu Dung Tử cẩn thận quan sát bốn phía rồi mới thử thăm dò: “Tỷ tỷ đang suy nghĩ gì vậy?”

Suy nghĩ gì ư?

Vân Tự không biết nói sao, Hoàng Thượng rõ ràng đã đoán được ý nghĩ của nàng, nhưng nàng lại không đoán ra Hoàng Thượng đang nghĩ gì. Vén tóc cho nàng, rõ ràng là cử chỉ thân mật, giữa nam nữ xa lạ lại sinh ra một chút mờ ám, nhưng Hoàng Thượng lại không nói gì.

Nàng chỉ có thể suy nghĩ miên man, nhưng điều cấm kỵ nhất của người làm nô tài chính là suy nghĩ miên man.

Mưa ngoài hiên đến nhanh, đi cũng nhanh, lúc Vân Tự ăn cơm xong thì mưa cũng vừa tạnh, chỉ còn lại những giọt nước đọng trên mái ngói lưu ly, tí tách rơi xuống theo mái hiên. Vân Tự không che dù, vài giọt mưa rơi vào mái tóc nàng.

Một chút lạnh lẽo khiến người ta tỉnh táo hẳn. Không khí sau cơn mưa thật dễ chịu, bên cạnh Lư tài nhân đã có Tụng Nhung hầu hạ, Vân Tự không vội vàng trở về.

Nàng ngẩng đầu lên, trời sắp tối, ánh hoàng hôn chỉ còn le lói màu đỏ. Nàng dừng lại một lát, ánh đèn trong cung lần lượt sáng lên, đèn đuốc rực rỡ như sao sa, khiến cho mỹ nhân trong sân điện càng thêm phần xinh đẹp.

Một loạt tiếng bước chân chậm rãi đến gần, có người dừng lại cách nàng không xa, không rõ lý do, tim Vân Tự bỗng đập thình thịch, khiến hơi thở nàng có chút gấp gáp. Nàng xoay người, vừa nhìn thấy màu vàng sáng trong mắt, nàng không dám ngẩng đầu lên, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Cung nhân ngự tiền cầm đèn lồng, Vân Tự nhờ ánh sáng đó, tuy không nhìn thấy thần sắc của Hoàng Thượng, nhưng cũng đoán được hắn đang thong dong đứng đó. Edit: FB Frenalis

Đầu óc rối bời, nhưng Vân Tự vẫn thầm mắng một câu, đám thị vệ ăn không ngồi rồi, Hoàng Thượng đến cũng không biết báo trước một tiếng!

Có người che cho Đàm Viên Sơ một chiếc ô giấy tám nan, hắn tiến lên một bước, ô giấy liền theo sát một bước. Hắn không hề kiêng dè, cũng không ra lệnh đứng dậy, Vân Tự chỉ có thể quỳ ở đó. Nàng học quy củ rất tốt, nổi tiếng xinh đẹp, vòng eo thon thả, càng thêm phần yêu kiều.

Nàng cúi đầu, chỉ lộ ra cần cổ nhỏ nhắn, tà váy buông trên mặt đất dính chút bùn đất.

Đàm Viên Sơ đưa tay ra, cung nhân hiểu ý dâng ô giấy lên. Rõ ràng đang ở trong điện Hòa Nghi, nhưng Lư tài nhân lại không hề hay biết, cung nhân ngự tiền tự động lui ra, đứng cách đó một khoảng, nhưng lại bao vây xung quanh.

Quan sát tình hình, ở hậu cung này, đã được mọi người tuân thủ triệt để.

Người ngoài không nhìn thấy động tĩnh bên trong, nhưng Vân Tự không phải người điếc, Hoàng Thượng đứng quá gần nàng, nàng quỳ rạp xuống, có thể nhìn thấy màu vàng sáng. Vân Tự không biết nên hình dung thế nào, hắn quá mạnh mẽ, giống như mãnh thú trong rừng sau núi hồi nhỏ, áp chế nàng, chậm rãi mà lại uy nghiêm.

Ngón tay Vân Tự khẽ động, chạm vào vũng nước trên mặt đất, trước kia nàng rất thích sạch sẽ, nhưng bây giờ không còn để ý nhiều như vậy nữa.

Trên trời lại rơi xuống những hạt mưa nhỏ, Vân Tự cảm nhận được sự lạnh lẽo, nàng không nhịn được mà ngước mắt nhìn, Hoàng Thượng dừng lại cách đó không xa, thậm chí có thể nói là rất gần, nhưng chiếc ô giấy lại chỉ che cho một mình hắn.

Ô giấy tám nan rất rộng, đủ che cho hai người, nhưng người cầm ô lại không làm vậy.

Hắn chỉ che mưa cho mình, mặc kệ nữ tử trước mặt bị ướt, cũng không hề nghiêng ô sang, Vân Tự không hiểu, cả người mờ mịt, rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm gì?

Đàm Viên Sơ cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy vẻ giả tạo trên mặt nữ tử này rất chướng mắt.

Hiện tại nàng ngẩng đầu lên, mưa bụi rơi trên mặt nàng, như gột sạch vẻ giả vờ quy củ của nàng, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên cảm thấy thuận mắt hơn.

Cổ tay hắn khẽ động, ô liền nghiêng về phía nữ tử, hắn đột nhiên mở miệng: "Gần đây nghỉ ngơi tốt chứ?”

Rất kỳ lạ, nói không nên lời sự kỳ quái.

Nàng và Hoàng Thượng gần như chưa từng tiếp xúc, vậy mà hắn lại dùng giọng điệu bình thản hỏi ra câu này, như thể đang trò chuyện, cứ như hai người đã quen biết từ lâu.

Vân Tự chưa từng gặp người nào như vậy, nhất thời không biết nên ứng phó ra sao.

Nhưng Vân Tự cũng mơ hồ hiểu ra, hắn đang thản nhiên nói cho nàng biết, việc hắn vén tóc cho nàng hôm đó không phải là hành động vô ý, nàng vì chuyện đó mà bồn chồn, hắn cũng không phải không nhớ rõ.

Nước mưa trên mái ngói vẫn rơi tí tách theo mái hiên, trên mặt ô cũng vang lên tiếng mưa rơi, trầm đục xao động, mang theo chút ngứa ngáy khó tả.

Vân Tự không dám nhìn thẳng hắn, vội vàng cúi đầu xuống, nhưng trong nháy mắt nàng cụp mắt, chiếc ô che trên đầu liền biến mất, như đang cảnh cáo nàng điều gì đó. Vân Tự không dám động đậy nữa, thử ngước mắt lên, ô lại nghiêng về phía nàng.

Vân Tự rốt cuộc cũng nhìn rõ dáng vẻ Hoàng Thượng lúc này, thần sắc hắn rất nhạt, ánh mắt cũng rất nhạt, nhưng lại có chút sâu xa.

Vân Tự không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nàng hiểu rõ một điều: Hoàng Thượng không phải là không có ý với nàng.

Như vậy là đủ rồi.

Nàng cố ý nhắc nhở: “Hoàng Thượng, chủ tử đang đợi ngài.”

Lúc này nhắc đến người khác, thật mất hứng. Đàm Viên Sơ vốn định đỡ nàng đứng dậy, nhưng lại thu tay về, cũng đột ngột cầm lấy ô, không nói thêm lời nào với Vân Tự, xoay người đi vào trong điện.

Lúc này mưa rơi tầm tã, tất cả cung nhân ngự tiền đều cung kính đi theo sau Đàm Viên Sơ, ngay cả chiếc ô trong tay hắn cũng được người khác nhận lấy. Nàng bị mưa xối ướt sũng, không ai quan tâm, cũng không ai quay đầu lại nhìn.

Nhưng tâm trạng Vân Tự lại rất tốt.

Gần đây nàng nghỉ ngơi tốt chứ?

Hoàn toàn không tốt chút nào.

Đàm Viên Sơ vào điện, Lư tài nhân đang tắm rửa, chải đầu, trang điểm, rốt cuộc cũng nhận được tin tức, nàng ta trợn tròn mắt, vội vàng đứng dậy: "Sao Hoàng Thượng lại lặng lẽ đến vậy?”

Đàm Viên Sơ bình thản đáp lại.

Hắn vẫn còn có chút buồn bực, hành động của nàng kia đều thể hiện nàng có dã tâm, muốn được sủng ái, hắn đã bày tỏ rõ ràng cơ hội trước mặt nàng, vậy mà nàng lại từ chối?

Đàm Viên Sơ không phải không hiểu ý "muốn từ chối lại ra vẻ nghênh đón" của Vân Tự, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời bị từ chối, Đàm Viên Sơ vẫn không nuốt trôi cục tức này.

Lư tài nhân chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra Hoàng Thượng có chút không vui, nàng ta không hiểu nguyên do, nép vào vai Hoàng Thượng nũng nịu: "Ai chọc Hoàng Thượng không vui vậy?”

Hứa Thuận Phúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không lên tiếng, coi mình như người điếc. Ai chọc Hoàng Thượng không vui ư? Đương nhiên là tiểu cung nữ trong cung của ngài rồi.

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Hứa Thuận Phúc suýt bật cười.

Hắn chưa từng thấy cảnh này, nhất là ở Hoàng thượng, người ngày thường có tâm tư gì đều thể hiện ra mặt, vậy mà lúc này lại chẳng nói rõ ràng câu nào, cứ như đang cố nén giận, cứ phải cúi đầu trước đối phương. Hứa Thuận Phúc thầm nghĩ, Vân Tự cô nương cũng đâu có đắc tội gì Hoàng Thượng?

Nhưng Hoàng Thượng vốn cao ngạo, xưa nay đều là người ta nịnh bợ hắn, có khom lưng uốn gối cũng là lẽ thường.

Đàm Viên Sơ đẩy tay Lư tài nhân ra, tâm tình hắn đang không tốt, tự nhiên chẳng muốn để ý đến ai, cũng chẳng buồn che giấu cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Không có gì.”

Mấy ngày trước triều chính có chút bận rộn, Đàm Viên Sơ không rảnh vào hậu cung, kỳ thật hắn cũng không quá để ý đến Vân Tự, nhưng hôm nay khi Hứa Thuận Phúc hỏi hắn có muốn vào hậu cung không, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Vân Tự cúi đầu cố gắng che giấu tâm tư.

Quả nhiên người ta thường nói gặp sắc nảy lòng tham, thứ không có được luôn khiến người ta nhớ mãi.

Vì thế, mới có chuyện thị tẩm ở điện Hòa Nghi hôm nay.

Lư tài nhân còn muốn nói gì đó, Đàm Viên Sơ trực tiếp ngắt lời: “Nghỉ ngơi đi.”

Lư tài nhân nghẹn lời, nàng ta đợi Hoàng Thượng hồi lâu, đến giờ vẫn chưa dùng bữa tối, nhưng nàng ta không dám nói ra, chỉ đành ngoan ngoãn dìu Hoàng thượng vào nội điện.

Hôm nay là Vân Tự trực đêm, sau khi bị mưa xối ướt, nàng không vội về điện hầu hạ mà quay về sương phòng thay y phục. Cung nữ ăn mặc cũng có quy củ, mỗi quý được cấp hai bộ quần áo tắm rửa, nô tài được yêu thích có thể được chủ tử ban thưởng thêm gấm vóc vải dệt, nếu khéo tay một chút, may một hai bộ y phục đẹp cũng không khó.

Vân Tự trước đây được Lưu công công coi trọng. Lưu công công giữ chức vụ phân phát vật tư cho phi tần hậu cung, ít nhiều gì cũng có chút lợi lộc, ông ấy thường xuyên cho Vân Tự chút ít, đủ để nàng ăn mặc thoải mái, nên Vân Tự thật sự không thiếu vải vóc.

Nhưng nàng không ăn mặc khác người, chỉ thay một bộ váy áo màu xanh nhạt đơn giản, làn váy vừa chạm mắt cá chân. Khi nàng trở lại tiền điện, Hứa Thuận Phúc đã dẫn cung nhân lui ra.

Tụng Nhung thấy nàng thong thả ung dung, có chút bất mãn:

“Ngươi đi đâu vậy?”

Vân Tự: “Bị mưa làm ướt váy áo, sợ thất lễ trước mặt chủ tử, nên về thay y phục.”

Nghe vậy, Hứa Thuận Phúc không khỏi liếc nhìn nàng, suýt nữa thì bật cười.

Không ai có thể nói Vân Tự nói dối, nàng chỉ là không nói hết sự thật mà thôi.

Đang nghĩ ngợi, Vân Tự nhìn hắn, khẽ mím môi có vẻ khẩn trương, dường như sợ bị hắn vạch trần, Hứa Thuận Phúc thu hồi tầm mắt, chuyện giữa nàng và Hoàng Thượng, hắn nào dám nhiều chuyện.

Tụng Nhung bĩu môi, nàng ta không ưa Vân Tự, nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể bực bội trở về sương phòng.

Có nhĩ phòng cho Hứa Thuận Phúc và những người khác nghỉ ngơi, Hứa Thuận Phúc mỗi ngày đều đến hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, hắn cần giữ tinh thần. Không lâu sau, tiền điện chỉ còn lại một mình Vân Tự.

Đêm tối đen, sương mù dày đặc, tuy là mùa hè nhưng vừa mới mưa, ban đêm vẫn hơi lạnh, trên tường cung điện có mấy chiếc đèn lồng, nên cũng không quá tối.

Vân Tự cúi đầu đứng dựa vào tường, nhắm mắt lim dim.

Làm nô tài phải biết tranh thủ nghỉ ngơi, đâu thể đứng cả đêm không ngủ.

Nhưng khi Vân Tự vừa chìm vào giấc ngủ, trong điện liền có động tĩnh, Vân Tự bỗng đứng thẳng dậy, đưa tay vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, rồi mới cúi đầu đẩy cửa vào điện.

Nội điện tối om, Vân Tự không dám nhìn nhiều, nàng đi đến gần giường mới ngẩng đầu lên, Lư tài nhân đã ngủ say, còn Hoàng Thượng đang nửa dựa vào đầu giường, đôi mắt lạnh lùng hơi rũ xuống, nhìn nàng không chút để ý.

Trong hoàn cảnh này, thật khiến người ta căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc