NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Diệp Sơ Dương mới uống được một ngụm nước thì bên cạnh bất ngờ vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.

“Diệp Sơ Dương?”

Giọng nói quen thuộc, khóe miệng của Diệp Sơ Dương bị che khuất sau chai nước đang từ từ nhếch lên, cô xoay người, thuận tiện đóng chai nước lại, ánh mắt dừng lại ở người trước mặt.

Đồng phục rằn ri của quân lam, dáng vẻ thanh tú, cặp mắt to long lanh đang chớp chớp mắt nhìn cô, giống như gặp Diệp Sơ Dương ở chỗ này, đối với cô ta là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn.

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Sơ Dương chúng ta có thể thương lượng chút không, cậu xem như không gặp tôi ở đây nhé.” Ngân Tư Phỉ nhìn Diệp Sơ Dương với vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, dường như cực kỳ lo lắng sẽ bị Diệp Sơ Dương tiết lộ.

Coi như không phát hiện cô ta?

Sau khi nghe cô ta nói câu này, Diệp Sơ Dương cảm thấy thật buồn cười.

Đến nỗi buồn cười vì cái gì thì chỉ sợ là bản thân Ngân Tư Phỉ cũng biết rõ.

Cô khoanh hai tay, thần sắc nhàn nhạt nhìn Ngân Tư Phỉ, cười nhẹ một tiếng: “Tôi coi như không phát hiện ra cô, sau đó chờ cô giết tôi?”.

“ …. Cậu có cần phải thông minh như thế không. Nếu thật sự đánh nhau, cậu lợi hại như vậy tôi khẳng định không thể đánh thắng cậu nên chỉ có thể dùng một ít tiểu xảo.” khi nói xong mấy lời cuối cùng, vẻ mặt Ngân Tư Phỉ rất bất đắc dĩ.

Hơn nữa ….

Xem bộ dáng của đối phương, giống như đơn thuần cho rằng từ “giết” trong miệng Diệp Sơ Dương chỉ là đem cô ấy loại ra khỏi cuộc thi.

Nếu Ngân Tư Phỉ biểu hiện bình tĩnh và đơn thuần vô hại thì Diệp Sơ Dương tự nhiên cũng muốn phối hợp với cô ta.

Cô nhìn về phía đối phương nhướng mày, cười nhạt hỏi, “Cho nên cậu đã sử dụng biệp pháp này để xử lý bao nhiêu người rồi?”

“Chỉ một người thôi. Cậu là người thứ hai.” Lúc nói chuyện, Ngân Tư Phỉ bỗng nhiên bước về phía Diệp Sơ Dương vài bước, ngay sau đó cô ta áp sát vào người Diệp Sơ Dương, rồi tủm tỉm cười nói, “Người đầu tiên là Vương Quân Nhạc, cậu không biết cô ta ngốc nghếch bao nhiêu đâu, có khả năng cũng không biết vì sao mà mình chết.”

Ngân Tư Phỉ thở dài một hơi, “Cậu không biết đây, lúc tôi động thủ cũng rất rối rắm. Rốt cuộc nhóm chúng ta chỉ có sáu người, Vương Quân Nhạc là người quan tâm tôi nhất. Nhưng chẳng qua để đền đáp thì lúc trước tôi cũng rất quan tâm đến cô ấy.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không chút để ý cũng gật đầu, “Cậu nói cậu quan tâm đến cô ấy ý là quan tâm đến hôn sự của Vương Quân Nhạc ấy hả? Muốn tôi giới thiệu chú tôi cho cô ta?”

“Đúng vậy. Nhưng cô ấy là không tiếp nhận nhưng bất quá cũng có thể coi là đền đáp được chút ít.”

Nghe được mấy câu như vậy, Diệp Sơ Dương nhịn không được bật cười thành tiếng.

Cô đang thắc mắc tại sao lúc trước đang êm đẹp Ngân Tư Phỉ lại muốn mai mối cho Vương Quân Nhạc, lại còn đặt ý tưởng đó lên người Diệp Tu Bạch, hóa ra làm như vậy đơn thuần muốn giảm bớt tội lỗi.

Nghĩ cũng thật hay, lại chọn người nhân trung long phượng.

“Dám sử dụng mặt mũi của tôi, để đánh chủ ý lên người Diệp Tu Bạch, cô đúng là người đầu tiên.” Diệp Sơ Dương cười nhạt một tiếng, “Ngân Tư Phỉ cũng chỉ cô dám làm. Nhưng bộ dạng giả ngu này của cô làm người ta rất ghê tởm.”

Đột nhiên nghe Diệp Sơ Dương nói như vậy làm cho Ngân Tư Phỉ không kịp phản ứng lại.

Cô ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương.

Lúc nhìn thấy trong mặt mắt đào hoa của người thiếu niên lộ rõ tia trào phúng cùng mỉa mai.

Trong nháy mắt, Ngân Tư Phỉ hiểu rõ đã bị lộ.

Cô ta liền nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, sau đó khoanh hai tay cười cười nhìn về phía Diệp Sơ Dương, “Hóa ra cái gì cậu cũng biết hết, tôi thật sự đã xem thường cậu rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc