NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Diệp Sơ Dương cũng không rõ ràng lắm,Thiên Diệu mang vẻ mặt đó mà hôn gió với nàng không biết để ghê tởm ai.

Nghĩ đến đây,Khóe miệng Diệp Sơ Dương run rẩy lần thứ 2

Thời gian kế tiếp Diệp Sơ Dương cùng Giả Bội Vân hai người liền cứ như vậy ngươi xem ta, ta xem ngươi, lâm vào trong trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Diệp Sơ Dương nghe đến món đồ đấu giá cuối cùng đã bắt đầu ra giá, nàng chào Giả Bội Vân một câu, sau đó xoay người rời đi.

Thấy thế, Giả Bội Vân theo bản năng muốn gọi Diệp Sơ Dương lại cẩn thận hỏi một chút nàng cùng với gã đàn ông đầu hói kia rốt cuộc là có quan hệ. Nhưng suy nghĩ lại, lập tức từ bỏ không gọi

Nói đến cùng nàng cùng Diệp Tu Bạch cũng không có quan hệ gì, vốn dĩ không nên chen chân vào chuyện tình của hai người.

Hơn nữa lúc trước cha nàng dẫn nàng chào hỏi Diệp Tu Bạch, Giả Bội Vân cũng nhìn ra được Diệp Tu Bạch đối với nàng căn bản không có gì ý tứ gì.Nói không chừng vừa rồi người thiếu niên chỉ là Diệp Tu Bạch dùng để lấy cớ cự tuyệt nàng.

Nàng không cần thiết lại tự đi rước lấy nhục.

Còn nữa, hôm nay chân chính nhìn thấy Diệp Tu Bạch, Giả Bội Vân tuy rằng đối với gã đàn ông trong truyền thuyết này cảm thấy mười phần hứng thú, nhưng loại này cảm tình này đại khái cũng chỉ là đơn thuần là mếnh mộ mà thôi, không phải là yêu say đắm.

Nàng sao có thể yêu một người đàn ông chưa thấy cũng chưa từng gặp qua?

Cho nên nàng không cần quan tâm đến chuyện tình của Diệp Tu Bạch cùng thiếu niên kia. Miễn cho đến lúc đó khiến Diệp Tu Bạch cảm thấy phản cảm, hắn đối bọn họ Giả thị sinh ra ghé bỏ.

Chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Nghĩ đến điều này Giả Bội Vân đứng ở tại chỗ hít thật sâu một hơi,sau đó cũng xoay người rời đi, về tới phòng đấu giá của mình.

Nhìn thấy con gái trở về, Giả Minh nhíu mày hỏi một tiếng, “Như thế nào đến bây giờ mới trở về?”

Cái WC này thời gian đi cũng không lâu lắm.

Nơi này rốt cuộc cũng không phải là đấu giá hợp pháp, Giả Minh đối với con gái của mình rời đi thời gian lâu như vậy, vẫn là có chút lo lắng.

Nghe vậy, Giả Bội Vân cười cười, vội vàng nói, “Không có gì, cha không cần phải lo lắng. Con chỉ là ở cửa WC gặp thiếu niên lúc trước bên cạnh Diệp tam gia, cho nên thuận tiện hàn huyên hai câu.”

Thiếu niên bênh người Diệp tam gia?

Nghe con gái nói như vậy, Giả Minh trong đầu liền hiện ra cảnh tượng lúc trước.

Tuy rằng lúc trước không nhìn thấy thiếu niên kia trông như thế nào, nhưng đôi mắt đào hoa cười như không cười của đối phương lại ẩn vào trong lòng Giả Minh.

Ông dám khẳng định, thiếu niên kia tuyệt đối không phải người thường.

Lúc này đây,Giả Minh trầm tư một lúc,rốt cuộc vẫn mở miệng nói với con gái mình “Cha biết tâm tư của con, nhưng con cũng thấy rồi, đàn ông giống như Diệp tam gia, thật sự khó có người khống chế được. Bội Vân, chúng ta liền an an phận thôi con xem thế nào?”

Nghe vậy, Giả Bội Vân bất đắc dĩ tươi cười.

Xem ra lúc trước nàng biểu hiện ở trước mặt Diệp Tu Bạch dọa đến lão cha nhà mình?

Giả Bội Vân duỗi tay đỡ trán, thấp giọng trấn an Giả Minh, “cha người yên tâm, con biết mình có thân phận gì,sẽ không đi vọng tưởng. Điều này cha không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, Bội Vân nhà chúng ta ưu tú như vậy, còn sợ tìm không được đàn ông tốt sao?” Giả Minh cười nói, trong lòng bỗng dưng thở dài nhẹ nhõm.

Bên này Giả gia cha con nói chuyện một lúc, hai người tâm tình đều trở nên thập phần thả lỏng.

Mà bên kia Diệp Sơ Dương về đến phòng mình trước khi hội đấu giá kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc