NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Thời gian sau đó, Mạt Tử Nghiên chìm hẳn vào sự ngạc nhiên và kích động.

Đường đường nam thần quốc dân thế hệ mới lại là một cô gái~~~

Tất cả mọi người đều không biết, chỉ mình cô biết.

Cái cảm giác này sướng quá đi mất.

Ha ha ha ha ha ha ha.

Sau một hồi kích động, nụ cười trên mặt Mạt Tử Nghiên vẫn không biến mất. Thấy bộ dạng Mạt Tử Nghiên như vậy, khoé miệng của Diệp Sơ Dương lại bất giác giật giật một hồi, sau đó cô chống cằm hỏi: “Chị cười đủ chưa vậy?”

“Chưa.” Mạt Tử Nghiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc khi nói nhưng sự vui sướng vẫn ngập tràn trong ánh mắt.

Thấy sự đắc ý của bản thân khiến Diệp Sơ Dương ngày càng bất lực, Mạt Tử Nghiên liền cười he he mấy tiếng rồi vỗ vỗ xuống giường của mình ý bảo đối phương ngồi vào đó.

Lúc trước bọn họ một là nam một là nữ, có như nào thì cũng phải để ý, phải né tránh rắc rối.

Thế nhưng lúc này nếu như mọi người đều đã biết rõ ngọn ngành rồi thì cũng không nhất thiết phải làm mấy cái chuyện vô nghĩa đó nữa.

Sau đó, hai người họ đồng loạt ngồi khoanh chân trên giường. Mạt Tử Nghiên đưa tay ra chọc chọc vào ngực của Diệp Sơ Dương rồi tò mò hỏi: “Thế há chẳng phải cậu phải bó lại nhiều năm rồi sao? Nói thật nhé, liệu có bị teo đi không?”

Đây có lẽ là vấn đề Mạt Tử Nghiên quan tâm nhất lúc này.

Dù gì thân là con gái, những cái này đều không trốn tránh được.

Nghe Mạt Tử Nghiên nói xong, Diệp Sơ Dương vô thức cúi đầu nhìn ngực của mình. Đại khái là bó chặt quá nên khi cô cúi xuống nhìn nó giống như là~~~

Một mặt đất phẳng.

Diệp Sơ Dương: “......”

Cậu thiếu niên im lặng vài giây rồi nói với một ngữ khí không mấy chắc chắn: “Chắc là không đâu nhỉ?”

Mạt Tử Nghiên: “Cậu như này không ổn đâu, sau này làm con gái mà chẳng có ngực nữa nhỡ đâu bạn trai cậu chê cậu thì làm thế nào?”

Mạt Tử Nghiên nói câu này đúng trọng tâm rồi.

Có điều suy cho cùng cô cũng không phải là bản thân Diệp Tu Bạch nên có những chuyện suy đoán không chuẩn xác.

Ví như câu nói tiếp theo của Diệp Sơ Dương lại tỏ ra vô cùng có lý.

“Tôi là đàn ông anh ấy còn chẳng chê. Sau này thành con gái dẫu không có ngực thì chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?”

Đúng như Diệp Sơ Dương nói, thân phận hiện tại của cô là đàn ông, nhìn kiểu gì cũng không thấy có ngực. Vậy nên từ đó có thể thấy được là Diệp Tu Bạch có lẽ không quá quan tâm đến cái vấn đề ngực to hay nhỏ đâu nhỉ?

Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương dường như cảm thấy bản thân nói rất có lý, thế là cũng tự gật gù.

Thấy vậy, Mạt Tử Nghiên sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi.

Diệp Sơ Dương nói cũng có vẻ có lý, nhưng mà~~~

“Suy cho cùng thì con trai và con gái cũng khác nhau mà. Mà nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông của cậu rồi cuộc là cong hay thẳng vậy? Tôi nghĩ nếu anh ta là cong…..thì thân phận con gái này của cậu có thể sẽ khiến anh ta….”

Mạt Tử Nghiên không nói hết câu nhưng Diệp Sơ Dương cũng không phải đồ ngốc, ngay lập tức cô hiểu được ý của đối phương.

Diệp Sơ Dương ngây ra, nhất thời cô cũng không biết phải nói gì.

Diệp Tu Bạch rốt cuộc là cong hay thẳng, cái vấn đề này hình như cũng phải suy nghĩ kỹ.

Cuối cùng, cô nhìn cô gái trước mặt với khuôn mặt vô tội rồi trả lời: “Tôi cũng không biết nữa, có điều nhìn hành động ngày thường của anh ấy thì hình như là trai thẳng. Nhưng mà~~~”

Đang nói, bỗng nhiên cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh ấy từng nói là không thích con gái trước mặt lão gia.”

Mạt Tử Nghiên: “…….”

Diệp Sơ Dương: “…….”

Bình luận

Truyện đang đọc