NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Biểu cảm nửa cười nửa không của Diệp Tu Bạch khiến Diệp Sơ Dương bất giác chớp chớp mắt.

Trong lòng cô bỗng nổi lên một chút suy nghĩ bất an.

Quả nhiên ngay giây sau, giọng nói của người đàn ông liền cất lên: “Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu giống như con gái vậy, nhõng nhẽo.”

Diệp Sơ Dương: “……”

Im lặng trong chốc lát, Diệp Sơ Dương liền lập tức nhảy phắt ra khỏi giường, kết quả là chân bị hẫng, cả người đổ từ trên giường xuống.

Vốn dĩ Diệp Tu Bạch cũng biết rõ là tên nhóc nhà anh sau khi nghe anh nói vậy sẽ cảm thấy tức giận, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh rồi. Nào ngờ anh lại bị hành động này của Diệp Sơ Dương doạ chết khiếp.

Anh gần như chẳng kịp suy nghĩ mà lập tức đưa tay ra đỡ lấy tấm thân mềm mại của cậu thiếu niên.

Diệp Sơ Dương cảm nhận được phần bụng của mình bị một cánh tay siết chặt làm bị đau, thế nhưng trong tình huống này, cái mà cô nghĩ tới không phải là việc chân hay bụng mình bị đau~~~

Mà là may mà Diệp Tu Bạch không với phải ngực của cô.

Nếu không thì e là biểu cảm và động tác của Diệp Tu Bạch cũng sẽ giống hệt với Mạt Tử Nghiên.

May quá là may.

Diệp Sơ Dương hốt hoảng vuốt vuốt ngực, con tim cô đang đập thình thịch, tốc độ đáng sợ như là đang chạy tám trăm mét vậy.

Sau giây phút Diệp Sơ Dương cảm thấy căng thẳng thì cũng thả lỏng, rồi đưa tay ra vỗ vỗ lấy cánh tay của người đàn ông đang giữ chắc lấy eo mình.

“Chú út à chú có thể thả cháu ra rồi, cháu bị cánh tay của chú siết đau chết đi được.” Cậu thiếu niên vất vả ngước đầu lên, khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn chú út của mình.

Thấy vậy, không hiểu sao Diệp Tu Bạch lại cảm thấy rất buồn cười.

Anh đứng thẳng dậy kéo tên nhóc nhà mình lên để đối phương có thể đứng vững, chỉ là khi tay anh lướt qua eo của Diệp Sơ Dương thì ngón tay bất giác chạm vào~~~

Đã vậy lại còn chọc chọc mấy cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Sơ Dương bỗng nhiên đỏ ửng lên.

Cô đột ngột kéo giãn khoảng cách rồi ôm lấy eo mình, khuôn mặt ửng hồng nói: “Chú làm gì đấy! Sàm sỡ à!”

Có trời mới biết khi Diệp Tu Bạch chạm vào eo cô, cả người cô khẽ run lên.

Cái phần eo là nơi cô vô cùng nhạy cảm.

Bất luận là Diệp Sơ hay Diệp Sơ Dương đều như vậy.

Thấy hành động mẫn cảm và kịch liệt như vậy của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch bất giác nheo mắt lại rồi ung dung quan sát cậu thiếu niên, anh vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây.”

“Qua đấy làm gì?” Diệp Sơ Dương trợn mắt lên hỏi.

Nghe vậy, người đàn ông bình thản liếc cô một cái rồi nói chậm rãi:” Tất nhiên là để sàm sỡ rồi.”

Diệp Sơ Dương: “.......” Chú lấy đâu ra dũng khí mà nói những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt cháu cơ chứ?

Đột nhiên Diệp Sơ Dương cảm thấy mệt mỏi quá.

Rõ ràng lúc trước cô còn cảm thấy chú út nhà cô vô cùng cao ngạo lạnh lùng, lạnh lùng tới mức giống như đóa tuyết liên trên núi tuyết ở tận chân trời vậy, khó mà chạm tới được. Thế mà giờ đây, mẹ nó chứ chính xác là một lão yêu râu xanh đói khát lâu ngày mà!

Đáng sợ!

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương nhìn Diệp Tu Bạch với ánh mắt khó mà diễn tả thành lời.

“Chú út à, chú thân là Tam gia nhà họ Diệp, phải lấy bản thân làm gương, không được tuỳ tiện giở trò lưu manh.” Diệp Sơ Dương vô cùng nghiêm túc khi nói ra những lời này.

Thế mà đáp lại cô, Diệp Tu Bạch lại chỉ hờ hững liếc cô một cái rồi dùng ngữ khí thâm trường chậm rãi nói: “Cậu thân là người kế thừa Diệp gia, là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Diệp mà lại cặp với chú út của mình. Hử?”

Bình luận

Truyện đang đọc