NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

"Ngọc của bác bị vỡ có liên quan tới việc bác ăn quá nhiều rắn."

Diệp Sơ Dương vừa nói, ánh mắt nhìn lên người bà Ôn, thấy đối phương mặt biến sắc đôi chút như dự đoán.

"Nhưng bác đã ăn rất nhiều năm rồi!"

"Bác hiểu nhầm rồi. Ý của cháu là có liên quan tới thịt rắn mà bác ăn gần đây." Diệp Sơ Dương mỉm cười tiếp tục giải thích: "Trong dân gian ta có câu, rắn nếu như tu luyện đủ có thể hóa thành giao, giao lại có thể thành giao long."

"Giao long được gọi là rồng nước trong truyền thuyết, dù sao cũng có mang theo một chữ "long", vì thế ở phương diện nào đó, cho dù bác ăn một con rắn bình thường cũng rất có thể là tiền thân của giao."

"Ý của đại sư là tôi đã ăn nhầm một con rắn có thể hóa giao?"

Diệp Sơ Dương giảng giải nhiều như vậy, trong lòng bà Ôn cũng đoán ra được đôi điều.

Chỉ có điều đối với bà mà nói, cách nói như vậy thực sự có phần ly kỳ. Có điều ngẫm lại, những điều này là do vị đại sư phong thủy Diệp Sơ Dương nói ra, hình như cũng rất bình thường.

Ba người nhà họ Ôn đều mắt tròn mắt dẹt khi nghe Diệp Sơ Dương nói.

So với họ, Diệp Sơ Dương hiểu biết rộng tỏ ra vô cùng bình tĩnh: "Con rắn đó có lẽ trong lòng oán hận, vì thế mới giáng họa cho bác gái. Có điều cũng may có miếng ngọc kia đỡ cho bác."

"Vậy theo ý của đại sư, A Lâm sau này sẽ không sao nữa chứ?" Sắc mặt Ôn Trường Đông không giấu vẻ lo lắng.

Nghe vậy Diệp Sơ Dương mỉm cười xua tay: "Không sao cả. Có điều sau này bác gái tốt nhất đừng ăn thịt rắn nữa. Món ăn này ăn nhiều cũng không tốt với sức khỏe."

"Ôi, nếu đã vậy tôi sẽ cai."

"Như vậy là tốt nhất."

***

Chắc là do đã giải quyết xong hai việc của nhà họ Ôn nên bữa trưa này Diệp Sơ Dương và người nhà họ Ôn đều ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Diệp Phi Dương liền nhớ ra còn phải gửi hợp đồng cho CoCo vì thế cô cũng không ở lại lâu. Ôn Trường Đông liền dẫn họ ra về.

Tuy nhiên, sự việc cũng thật trùng hợp.

Khi bốn người họ vừa bước ra khỏi phòng Bách Thảo thì bắt gặp mấy bóng người bước ra từ góc cầu thang.

Người đi đầu chính là giám đốc của Minh Tỉnh Cổ Lầu, giám đốc đó đang cúi lưng, vừa đi vừa quay lại nói gì đó. Cũng chính vì hành động quay lại sau của ông ta khiến cho mấy người ở phía sau đều lộ mặt.

Ánh mắt Diệp Sơ Dương không biết nhìn vào đâu nhưng chợt phát hiện ra phía trước không biết từ khi nào đã xuất hiện một đôi giày da màu đen, ánh mắt cô nhìn lên theo đôi giày, chỉ thấy một đôi chân dài miên man được bao bọc bởi một chiếc quần tây màu đen.

Nhìn lên nữa là thắt lưng da và sơ mi màu đen của người đàn ông. Tay áo sơ mi được gấp lên, dưới ánh đèn là một chiếc đồng hồ tinh xảo nổi bật trên cổ tay trắng ngần, cùng với một chiếc áo khoác màu đen vắt chỗ bắp tay.

Ánh mắt Diệp Sơ Dương nhìn lên theo từng chiếc cúc áo một, cho tới cổ áo hơi bung ra của anh, ở cổ áo là xương quai xanh với đường nét tinh tế và nước da trắng mịn, nhìn vô cùng lạnh lùng gợi cảm.

Tim cô bỗng dưng có dự cảm rất kỳ quặc.

Sau đó cô vội ngẩng đầu lên.

Dung mạo và ngũ quan của người đàn ông lọt vào tầm mắt. Ngũ quan tinh tế gần như không tì vết, làn môi mỏng lạnh nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phương có phần sắc bén.

Gương mặt tinh tế, tuấn mỹ quá mức như vậy chỉ thuộc về một người, đó chính là chú út của Diệp Sơ Dương: Diệp Tu Bạch.

Bình luận

Truyện đang đọc