NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Câu hỏi này Diệp Sơ Dương không hỏi Mạt Tử Nghiên, bởi có hỏi thì cô ta cũng không biết.

Cũng giống như lúc trước Mạt Tử Nghiên từng nói~~~

Nếu làm chuyện gì có lỗi thì còn dễ xử lý, cùng lắm là giở trò quyến rũ. Nhưng tình huống của Diệp Sơ Dương lúc này thì khác, vốn dĩ là do cái bản chất quyến rũ có vấn đề nên bản thân không thể đem cái phương pháp này ra làm cách hay để sử dụng được.

Cuối cùng của cuối cùng, trong tiếng thở dài của Diệp Sơ Dương, Mạt Tử Nghiên đưa tay ra mở cửa.

Cửa mở ra chỉ thấy cả hành lang tĩnh lặng. Xem ra Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành đều không ở đây. Điều này khiến Mạt Tử Nghiên cảm thấy không khỏi ngạc nhiên.

Diệp Tu Bạch tính tình lạnh lùng, anh ắt hẳn không làm cái chuyện nghe lén. Thế nhưng Lục Cảnh Hoành thì khác.

Lúc mới quen biết cái tên Lục Cảnh Hoành này, hắn ta lạnh lùng biết mấy, y hệt như Diệp Tu Bạch. Thế nhưng khi đôi bên hiểu nhau rồi thì Lục Cảnh Hoành bắt đầu buông thả bản thân.

Ở Lục gia lâu như vậy rồi, Mạt Tử Nghiên cũng có thể coi là nhìn rõ được Lục Cảnh Hoành là người thế nào.

Nói chung là chỉ cần có náo nhiệt thì anh ta ắt sẽ tới góp vui.

Lần này lại chẳng hề áp sát tường nghe lén cô và Diệp Sơ Dương nói chuyện, quả đúng là có chút bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại thì~~~

Rất có khả năng là vốn dĩ Lục Cảnh Hoành cũng có ý đó. Nhưng cuối cùng lại bị Diệp Tu Bạch trông thấy ngứa mắt nên lôi đi.

Rất có khả năng.

Nghĩ vậy, Mạt Tử Nghiên và Diệp Sơ Dương không còn biểu hiện chột dạ nữa, nhanh chóng ưỡn ngực thẳng lưng bước ra ngoài.

Hai người họ đảo một vòng quanh lầu này, kết quả là chẳng thấy ai. Đang định xuống phòng khách xem thì bỗng thấy cánh cửa từ một căn phòng ở phía sau mở ra.

Sau đó, Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành cùng nhau bước ra.

Diệp Sơ Dương: “……”

Mạt Tử Nghiên: “……”

Mạt Tử Nghiên đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, nhìn thấy hai người đàn ông đó quan hệ dường như rất tốt đứng cạnh nhau, đột nhiên cô đưa tay lên sờ sờ cằm rồi dùng một ngữ khí đầy ẩn ý nói khẽ vào tai Diệp Sơ Dương: “Nói thật nhé, bây giờ nhìn như này, tôi phát hiện ra việc nam nhân nhà cậu không thích con gái cũng có khả năng đấy.”

Dù sao theo rất nhiều lời đồn thì Diệp Tam gia và Diệp Đại gia là hai người khác hẳn nhau.

Diệp Đại gia cả ngày chìm đắm trong phong hoa tuyết nguyệt, còn Diệp Tam gia hận một nỗi không thể vứt toàn bộ phụ nữ ra khỏi khoảng cách một trăm mét.

Nghe đồn, Diệp Tam gia FA ba mươi năm, trong thời gian đó chẳng có một nữ nhân nào tới gần anh được.

Nghĩ vậy thì khả năng Diệp Tu Bạch thích đàn ông lại càng lớn.

Lúc này Mạt Tử Nghiên thật sự lo lắng cho kết cục của Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương vốn dĩ chột dạ bởi cuộc đối thoại ban nãy với Mạt Tử Nghiên, bây giờ đột nhiên nghe Mạt Tử Nghiên nói vậy, quả thực là bị đả kích quá lớn.

Buồn chết đi được.

Diệp Sơ Dương với biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt nhìn Mạt Tử Nghiên.

Đối diện với ánh mắt của cậu thiếu niên trước mặt mình, Mạt tử Nghiên lập tức ngượng nghịu cười he he một tiếng rồi đưa tay lên miệng làm động tác kéo khoá lại~~~

Ý cô là bản thân tuyệt đối không nói linh tinh.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương vẫn thở dài một tiếng rồi bước lên phía trước tiến về trước mặt Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành.

Lục Cảnh Hoành vừa mở cửa liền phát hiện Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên thì thầm, anh ta từ trong phòng đi ra bỗng chốc cảm thấy hơi bất ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc