NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Thực ra thì nghĩ kỹ cũng phải lắm~~~

Ai rảnh tới mức không có việc gì lại cải trang thành đàn ông cơ chứ?

Nhất định là có lý do quan trọng.

Nghĩ tới đây, Mạt Tử Nghiên vẫn chưa hay hiểu nguyên nhân nhìn Diệp Sơ Dương với ánh mắt trầm tư, sau đó cô đưa tay ra vỗ vỗ vai cậu thiếu niên.

Diệp Sơ Dương: “……”

Cuối cùng thì xe chuyên dụng cũng đỗ vào trong sân của căn hộ nhà họ Lục.

Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên vừa xuống xe liền đụng ngay Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành, thế nhưng hai cô gái chỉ liếc hai người họ một cái rồi Diệp Sơ Dương liền bị Mạt Tử Nghiên kéo về phòng của mình.

Lục Cảnh Hoành ở bên cạnh: “……?”

Nhìn cánh cửa phòng khép chặt lại trước mắt, Lục Cảnh Hoành nhìn Diệp Tu Bạch bằng một ánh mắt vô cùng kỳ quặc, sau đó anh ta liền ngạc nhiên nói: “Chuyện gì vậy? Tên nhóc nhà cậu với Mạt Tử Nghiên là như nào? Hai người đó cặp với nhau rồi à?”

Diệp Tu Bạch: “…….Cậu có biết nói chuyện không đấy?”

Cái gì mà cặp với nhau rồi?

Chẳng phải chỉ là có chuyện gì đó giấu họ rồi lén lút nói chuyện riêng thôi sao?

Hình như cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.

Có điều~~~

Diệp Tu Bạch nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó một hồi lâu, cuối cùng anh vẫn thấy là nên đợi tên nhóc con nhà mình đi ra ngoài rồi hỏi chuyện thì hơn.

Nhỡ đâu thật sự giấu anh đang làm chuyện gì đó xấu xa thì sao.

Thế thì quả là quá quắt lắm.

Diệp Tu Bạch nghĩ thông suốt rồi đi khỏi đó, Lục Cảnh Hoành thấy vậy nghĩ là hình như cũng chẳng có kịch gì hay để xem nữa rồi, thế là anh ta cũng quay người bước đi.

Còn hai người ở trong phòng lúc này thì đang tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, cả hai rơi vào trạng thái im lặng vô tận.

Mạt Tử Nghiên ngồi khoanh chân trên giường, cô nhìn cậu thiếu niên đang ngồi ở ghế sofa, nghĩ một hồi cô vẫn quyết định mở miệng trước: “Cậu là con gái thật à?”

Diệp Sơ Dương: “……”

Diệp Sơ Dương chẳng ngờ là Mạt Tử Nghiên làm lớn chuyện như vậy, im lặng lâu như vậy mà mở mồm ra lại hỏi câu này~~~

Quả thật là ngại lắm đấy.

Mạt Tử Nghiên buột mồm nói ra câu đó xong liền cảm thấy hối hận ngay tức khắc.

Ngu mấy cũng biết là câu hỏi của cô dốt nát tới nhường nào!

Đang nghĩ vậy, cô liền nghe thấy lời giễu cợt phát ra từ Diệp Sơ Dương: “Tôi có phải con gái hay không thì chẳng phải chị đã sờ vào kiểm chứng rồi hay sao?”

Cứ hễ nghĩ tới cái động tác Mạt Tử Nghiên thò tay vào sờ giữa hai chân mình là đầu óc Diệp Sơ Dương lại cảm thấy đen tối cùng tận.

Đúng là cô đã quá xem thường cái cô Mạt Tử Nghiên này rồi.

To gan thật đấy.

Thấy Diệp Sơ Dương đang giật giật khoé miệng, biểu cảm ngày càng bất thường của cô khiến Mạt Tử Nghiên vô cùng bối rối gãi gãi đầu. Thực ra cô cũng không biết tại sao bản thân lúc đó lại có hành động như vậy.

Chỉ là cô vô thức muốn biết rốt cuộc Diệp Sơ Dương có phải đàn ông hay không thôi.

Kết quả cuối cùng hiển nhiên là hoan hỉ lạc quan.

“Thế cậu đã……giả làm con trai suốt mười tám năm sao?” Mạt Tử Nghiên không thể tin vào sự thật.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương không chút biểu cảm gật gật đầu: “Mười tám năm rồi, chị là người đầu tiên ngoài mẹ tôi biết tôi thực chất là con gái đấy, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?!”

Mạt Tử Nghiên nghe vậy liền chớp mắt hỏi: “Cái đẹt, ý cậu là đến ngay cả Diệp Tu Bạch cũng không biết sao?”

“Tất nhiên là anh ấy không biết rồi.” Diệp Sơ Dương cảm thấy bất lực bóp bóp ấn đường, cô ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thế nên phiền chị Mạt Tử Nghiên giữ bí mật giúp em, OK không?”

“OK, OK. OK tuyệt đối luôn!” Mạt Tử Nghiên lúc này thật sự là kích động chết đi được.

Cái sự kích động của việc chạm được vào bí mật kinh thiên động địa.

Thật sự chẳng ngờ Diệp Sơ Dương lại là con gái, là con gái thì cũng chẳng sao, đến ngay cả bạn trai cô là Diệp Tu Bạch cũng không biết!

Bình luận

Truyện đang đọc