NAM THẦN QUỐC DÂN, CỬU THIẾU XIN THỈNH GIÁO (CHÚ ÚT TỔNG TÀI YÊU KHÔNG NÀO)

Diệp Sơ Dương: “……”

Cái đẹt.

Như này thì hơi bị ngại à nha.

Câu nói này quả thực khiến cô không cách nào phản đòn được.

Bởi vì nói quá chí lý.

Diệp Sơ Dương trầm tư hồi lâu, cô không kiềm được đưa tay lên day day ấn đường rồi vô cùng uất ức nhích chậm như rùa về trước mặt DIệp Tu Bạch.

Thấy bộ dạng cô vợ nhỏ Diệp Sơ Dương như vậy, sự đắc ý trong mắt Diệp Tu Bạch càng lộ ra rõ hơn.

Sao tên nhóc nhà anh lại đáng yêu như vậy cơ chứ.

Cuối cùng của cuối cùng, trông thấy Diệp Sơ Dương sắp nhích tới trước mặt mình, Diệp Tu Bạch liền đứng dậy rồi kéo tay của tên nhóc nhà mình đi ra khỏi phòng.

Diệp Sơ Dương: “…….Ơ?”

“Ơ cái gì mà ơ? Tôi đưa cậu đi về đi ngủ.” Sắc mặt Diệp Tu Bạch lạnh lùng nhìn cô một cái, cô dường như hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng lưu manh của yêu râu xanh vài phút trước còn đang định ăn thịt thỏ trắng.

Suy cho cùng thì cũng chỉ là trêu cô phải không?

Diệp Sơ Dương bất giác tru môi lên, trong lòng thầm nhẩm ba chữ - con hổ giấy.

Diệp Sơ Dương bị đưa về phòng vô cùng ngoan ngoãn, cô định cho con hổ giấy này ở ngoài cửa nhưng ngay lập tức đã bị tay của anh chặn cửa lại.

Diệp Sơ Dương: “Chú làm gì đó? Định giở trò à?”

Trong lúc nói, cô dè dặt kéo cổ tay của người đàn ông nhìn kỹ một lượt, có chút lo lắng.

Khi thấy cổ tay của Diệp Tu Bạch không có vấn đề gì thì cô mới khẽ thở phào một tiếng.

Diệp Tu Bạch nhân cái động tác của tên nhóc nhà mình mà lật tay lại tóm luôn lấy cổ tay của Diệp Sơ Dương, anh khẽ nói: “Yên tâm đi, không sao đâu. Tối mai có một buổi bán đấu giá, Lục Cảnh Hoành và tôi sẽ tham gia, cậu có muốn cùng đi không?”

“Bán đấu giá? Còn có cả những thứ mà hai vị đại thần nhắm đến sao?” Diệp Sơ Dương khi nghe tới ba chữ “bán đấu giá” thì ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.

Nói thật lòng thì bất luận là tại nước L hay nước Z thì các buổi bán đấu giá quy mô lớn nhỏ nhiều vô số, nhưng Diệp Sơ Dương chưa từng thấy Diệp Tu Bạch có hứng thú như vậy.

Dù gì thì Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành là hai người giàu tới mức địch quốc, thật sự là chẳng thiếu gì.

Vì thế mà lúc này nghe Diệp Tu Bạch nói vậy cô mới cảm thấy bất ngờ.

Có lẽ Diệp Tu Bạch cũng biết được ý của tên nhóc nhà mình nên trầm tư một hồi rồi mới nói: “Buổi đấu giá này không giống những cái khác, ở đó có những thứ mà tôi và Lục Cảnh Hoành muốn.”

“Nếu Diệp Tam gia không để bụng việc mang theo một cái gánh nặng thì xin hãy mang theo cháu nhé.” Nói xong, Diệp Sơ Dương lại quay về phòng của mình, một tay kéo lấy cánh cửa, ý của cô rất rõ ràng.

Thấy vậy, người đàn ông nào đó lại vô cùng mặt dày đưa tay lên chỉ chỉ vào má mình rồi khẽ nói: “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

Diệp Sơ Dương: “…….” Đúng là cái đồ háo sắc mặt dày.

Có điều, diss thì vẫn là diss, Diệp Sơ Dương vẫn thuận theo ý của anh mà kiễng chân lên đặt một nụ hôn lên má ai đó.

“Được rồi, chú có thể về nghỉ rồi. Ngày mai nhất định phải đưa tên nhóc nhà chú đi mở mang tầm mắt đấy.” Cô cười tươi rói nhìn người đàn ông đi khỏi, khi đang định đóng cửa thì đột nhiên nhìn thấy cánh cửa phía đối diện có khe hở.

Lộ ra khuôn mặt đang cười gian xảo của Mạt tử Nghiên.

Cô ta để ý thấy ánh mắt của Diệp Sơ Dương hướng về phía mình thì lập tức chớp chớp mắt với đối phương rồi cười híp cả mắt nói: “Xem ra hành động tối nay của cậu vô cùng thành công.”

Bình luận

Truyện đang đọc