NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Bên ngoài đầy rẫy những xác chết, bên trong vẫn bình chân như vại.

Chỉ trong 15 phút, Hàn Lục đã xử lý xong xuôi, Phó Mặc Thần ung dung bước ra.

Hàn Lục vỗ tay.
“Bốp! Bốp!”
Hơn chục chiếc xe lần lượt nổ tung, chỉ thế này thôi cũng khiến Hắc Tử ngạc nhiên.

Xem ra Phó Mặc Thần không dễ chọc, tốt nhất nên tránh xa.
Bằng Hối to mắt, chỉ trong 15 phút, người của Irc đã chết sạch không còn một tên nào.

Khu biệt thự này nhuốm đầy máu tươi, xem ra hôm nay lão nhất định phải chết rồi.
Vừa dứt suy nghĩ một, hai, ba, …năm chiếc trực thang bay đến, người từ trên đó chậm rãi nhảy xuống.

Hàn Lục phản ứng rất nhanh đưa súng ngắm vào chiếc trực thang kia.
“Pằng! Pằng!”
Chiếc đầu tiên rơi xuống, tiếng súng của Hàn Lục thức tỉnh tất cả thuộc hạ, tất cả đều dơ súng lên bắn.

Tuy nhiên phi công được đào tạo quả nhiên rất giỏi, bốn chiếc còn lại không cái nào trúng, họ thả người xuống rồi nhanh chóng bay lên cao tránh đạn.

Tiếng hét vang lên: “Cúi xuống, có lựu đạn!”
Tiếng vừa dứt một tiếng nổ vang lên, căn biệt thự sụp đổ.

Lần này e là không dễ đối phó, bọn chúng đều rất nhanh, trên người còn có lựu đạn.
“Hàn Lục yểm trợ cho Hắc Tử đưa Bằng Hối rời khỏi đây, Hàn Bân yểm trợ cho tôi!” - Phó Mặc Thần nhanh chóng phân phó việc.
Hàn Bân có chút lo lắng: “Giám đốc, xác chết…”
Giọng nói khàn khàn của Phó Mặc Thần vang lên: “Tôi chịu được”.
Thực ra sau tai nạn năm đó, Phó Mặc Thần có chút ám ảnh với xác chết, điều này chỉ người nhà họ Phó biết.
Chính vì vậy xưa nay hắn làm việc không đụng đến mạng người.

Nhưng sự việc trước mắt liên quan đến tính mạng của bản thân, hắn không cho phép mình sơ xuất.

Mọi người cứ theo sự chỉ huy của hắn mà làm.
Về phía Irc,lần này bọn chúng đưa rất nhiều sát thủ tới để cứu Bằng Hối.

Lão già này nắm giữ một bí mật mà tổ chức đang cần.

Nhiệm vụ lần này, nhất định bọn họ phải cứu được Bằng Hối.
Hàn Bân đi trước yểm trợ, bọn chúng dường như chỉ tập trung về phía Hắc Tử và Hàn Lục.

Một vài tên di chuyển sự chú ý của Phó Mặc Thần, chĩa súng về phía họ.
Hàn Bân cầm súng liên tục bắn năm phát, chuyện này xảy ra, e là Bằng Hối có bí mật gì đó nên Irc mới điều động nhiều sát thủ như vậy - Phó Mặc Thần suy đoán.
Nhân lúc Hàn Bân không để ý, một tên áo đen nhanh chóng chĩa súng về phía anh.
“Pằng! Pằng!
Hai viên đạn chạm vào nhau, rơi xuống đất, lúc này đây Hàn Bân mới quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm, may quá! Xém chết rồi.
Hai người họ đuổi theo Hắc Tử và Hàn Lục.

Tên Hàn Lục này rất ngông cuồng, lại có tính háo thắng, không có Phó Mặc Thần e là Hắc Tử sẽ không cản được hắn.
----------------------------
Trên chiếc Lamborghini màu đỏ rực, Hàn Lục đang cầm tay lái.

Đằng sau họ có khoảng 5 chiếc xe hơi đang rượt đuổi đằng sau.
Hàn Lục phóng như bay trên đường, cua một đoạn dài tại lối rẽ.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng vang lên như một giai điệu chết chóc.

Hắc Tử ngồi đằng sau cầm khẩu CZ75 ngắm bắn.
“Két…Két!” - Tiếng bánh xe ma sát với lề đường.


Hàn Lục thắng xe một cách nhanh chóng.

Họ bị chặn bởi một chiếc Rolls-Royce bọc kevlar.
Năm chiếc xe đằng sau cũng đuổi kịp.

Trên chiếc Rolls-Royce một người đàn ông mặc com lê màu xám, tay chống một cây gậy baton bọc vàng xa xỉ.

Trên cây gậy ấy có khắc một con chim đại bàng, kí hiệu của Irc.
Khi Hắc Tử nhìn thấy gương mặt anh ta, hắn có chút ngạc nhiên.
Hàn Lục xuống xe, kéo Bằng Hối xuống.

Người đàn ông cầm gậy kia rất điển trai, ở hắn toát lên sự quý tộc.
“James! Không ngờ anh lại tới đây chỉ vì việc cỏn con này” - Hắc Tử bước xuống xe, cất giọng
Người đàn ông kia thấy anh, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, chỉ cười tao nhã: “Anh Hắc! Thất lễ rồi!”
Hàn Lục không hiểu gì và cũng không biết hắn là ai, anh tiến lên dí chiếc nhẫn vào cổ hắn ta.

Hành động này nhanh đến nỗi tất cả mọi người ngạc nhiên.
Hắc Tử, gầm lên: “Cậu Lục, bỏ tay xuống!”
Với Hàn Lục bây giờ chỉ còn một bước nữa là gϊếŧ được đối phương, tại sao họ Hắc kia lại cản anh.

Người đàn ông tên James cười phá lên, chỉ bằng một vật nhỏ bé kia mà muốn lấy mạng hắn, nực cười.

Hắn giơ cây gậy kia lên, cây gậy vừa rời khỏi đất liền thu ngắn lại, chạm vào eo Hàn Lục.
Gậy vừa chạm vào, Hàn Lục đã ngã quỵ xuống đất, một mảng máu đỏ bắt đầu loang ra.
Hắc Tử biết ngay mà, tên James này rất khó xử lí, cây gậy trong tay hắn còn ghê gớm hơn.

Đầu gậy là một viên kim cương sắc bén đến độ chỉ cầm chạm nhẹ cũng có thể gϊếŧ người.
Hắc Tử nhanh chóng lên tiếng: “James, anh cũng biết hắn là người của Phó Mặc Thần, chạm vào hắn e là…”
“Tôi biết, vừa rồi tôi chỉ giáo huấn hắn một chút thôi, lần sau gặp tôi thái độ của hắn sẽ không ngông cuồng thế này nữa.

Được rồi, vào việc chính đi!”
“Bằng Hối, hôm nay anh không thể đem đi” – Hắc Tử khẳng định
“Chỉ dựa vào anh?”
“Không, vài phút nữa Phó Mặc Thần sẽ tới, anh hẳn cũng biết con người hắn ra sao.”
“Lần này Bằng Hối nhất định phải theo tôi về tổ chức, bằng không tôi chỉ còn cách đem xác mình về”.
“Thế thì không còn cách nào khác, đành thất lễ rồi!”
Hắc Tử giơ súng chĩa vào đầu James, thuộc hạ của hắn chĩa súng vào đầu Hắc Tử.
James phẩy tay, ra hiệu cho họ bỏ súng xuống, còn mình cởi com lê xắn ống tay áo, cất giọng với hắn: “ Lâu lắm rồi nhỉ, không biết lần này ai sẽ thắng! Muốn đấu không?”
“Được!”

Hắc Tử bỏ súng xuống, xắn ống tay lên, hai người họ lao vào như hai con hổ giữ tranh giành con mồi.
Người của James mau chóng đưa Bằng Hối lên xe, vừa khởi động thì chiếc maybach lao tới.

Đằng sau chiếc maybach có khoảng 20 chiếc xe hơi được trang bị lưỡng.
Trên bầu trời có gần chục chiếc trực thang lượn quanh đó.
Người của James nhanh chóng phóng xe đi, tất cả các xe đều giống nhau, người của Phó Mặc Thần không phân biệt được cái nào có Bằng Hối.
James đấm một quả thật mạnh vào mặt Hắc Tử, tiếng rắc kêu lên.

Cú đấm đó khiến người khác rùng mình.

Hắc Tử lại quay người, đá một cú vào ngực James, hắn hộc máu.

Cảnh tượng hai người họ đánh nhau, làm Phó Mặc Thần không khỏi tán thưởng.
Vừa thấy Phó Mặc Thần, James nhanh chóng rút lui.

Nếu không đi nhanh, e là sẽ không kịp.
Phó Mặc Thần nhìn Hàm Lục nằm trên đất, máu me đầy mình, ánh mắt trở nên tối hơn bao giờ hết.

Hắn cất tiếng: “James, cậu rất to gan, người của tôi cũng dám đụng vào.

Hôm nay nếu cậu đem Bằng Hối trở lại đây, tôi sẽ không tính toán, bằng không về chuyển lời với Kris tôi sẽ san bằng Irc,nói được làm được”.
Gương mặt James trở nên lạnh ngắt, bá khí của Phó Mặc Thần khiến hắn rùng mình.
(giải thích một chút: James là cánh tay trái của Kris - ông chủ của Irc, giống như Hàn Bân, Hàn Lục, Hàn Bạch(sau này sẽ xuất hiện)đều là thuộc hạ trung thành của Phó Mặc Thần)
------------------------------
Quả nhiên lời đồn đại không sai, hắn phải nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Phó Mặc Thần, nếu không…
Hàn Bân tiến lại gần Hàn Lục dìu hắn lên xe.

Lúc này Hàn Bân vẫn nghe được tiếng lẩm bẩm bên tai của Hàn Lục.

Hàn Bân than thở: “Cái tính háo thắng của cậu bao giờ mới sửa được, tôi không muốn suốt ngày đi nhặt xác của thằng em ngu ngốc, rõ là sinh ba mà sao cậu chả giống tôi hay Hàn Bạch một tẹo nào vậy.
Nghe tiếng than vãn của Hàn Bân, Hàn Lục vẫn cố thì thầm dường như có điều gì rất quan trọng muốn nói, nhận ra điều đó Hàn Bân ghé tai sát vào miệng cậu ta: “Có…có…bo…m, tôi nhận…được tín hiệu, còn khoảng…2…phút nữa…”.


Bình luận

Truyện đang đọc