NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



“Mày gϊếŧ tao đi, thằng chó!”
“Mày vẫn chưa thể chết được đâu, tao còn nhiều trò hay hơn.”
Hắn sai người lấy chiếc gậy sắt đã được khắc tên cô, hơ qua lửa nóng rồi dí lên trên ngực của Tôn Khải.
Tiếng hét kinh hoàng rùng rợn khắp căn phòng.
Mùi thịt cháy khét hòa quyện với máu tanh ngòm khiến người khác buồn nôn.

Từ Bính xăm lên thân thể ông ta tên cô, hắn sẽ bắt ông ta phải nhớ, nhớ tất cả về những lỗi lầm đã gây ra, nhớ cho tới khi lão chết mục trong tù.
“Đau không? Mày hiểu nỗi đau của tao không? Tao sẽ cho mày một cơ hội để chết, nói đi, cách mày sát hại cô ấy?”
Tôn Khải mệt mỏi không còn hơi sức, cả người ông ta toàn vết thương, máu chảy cũng sắp cạn kiệt, thều thào: “Tao xin mày, cho tao một viên đạn chết đi, tao không chịu được nữa rồi.”
“Khai tất cả những gì mày làm, nói tất không được sót, bắt đầu từ hai năm trước.”
Máy quay trong căn phòng vô thức đều bật lên, nó được gửi thẳng đến sở cảnh sát.
Tôn Khải bắt đầu khai những gì hắn làm, từ việc mâu thuẫn kết hôn đến việc bán rẻ cô và cuối cùng là vì chiếc vòng mà gϊếŧ cô một cách tàn nhẫn.

Cho đến bây giờ ông ta cũng chưa từng hối hận.


Triệu Tinh vốn dĩ chỉ là một người phụ nữ lướt qua cuộc đời ông ta, ông ta cơ bản chỉ muốn lợi dụng để chiếm đoạt tài sản mà thôi.

Thực ra khi còn nhỏ ông ta cũng không ghét cô đến vậy, chỉ là cô luôn miệng nhắc tới Triệu Tinh, nhắc lại những việc hèn mọn, xấu xa bẩn thỉu của ông ta, khiến ông ta hổ thẹn, lâu dần thành nỗi uất hận và ghét bỏ.
Câu chuyện nói được một nửa, Tô Tư Yên và Phó Mặc Thần đã tìm ra được chỗ của Từ Bính.

Vừa tới nơi, cảnh tượng trước mắt khiến người ta rùng mình.

Máu me khắp phòng, mùi máu tanh hòa quyện với hận ý.

Từ Bính dường như sẽ biết là họ tới, lùi dần về phía cửa bên ngoài.
Tô Tư Yên nhìn anh ta cất giọng chất vấn: “Anh hỏi tôi để làm ra những chuyện ghê tởm này đây.”
“Cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết, cũng cảm ơn anh Phó Mặc Thần, tôi biết anh cố tình để tôi thoát, với địa vị của anh, tìm ra tôi không mất bao nhiêu thời gian nhưng anh đã cho tôi hai ngày để xử lý mọi chuyện, thực sự cảm ơn anh.”
Phó Mặc Thần không nói gì như ngầm thừa nhận.

Sau đó dưới tòa nhà, cảnh sát cũng bắt đầu đến, nhà họ Từ cũng theo sau.

Vừa nhìn thấy gương mặt hốc hác của Từ Bính, bà ta không kiềm được lòng mình muốn lại gần nhưng bị anh tránh né.
“Đừng lại gần đây.”
Từ Bính đã có ý định nhảy từ trên tầng này xuống.

Những việc mà hắn làm đi ngược lại với đạo lý con người, hắn cũng đâu khác Tôn Khải là mấy, chỉ có điều vì cô anh nguyện làm vậy.
Từ phu nhân khó lóc: “Từ Bính, con làm gì vậy? Lại đây với mẹ, đừng qua đó, nguy hiểm lắm.”
Từ Bính lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi mẹ, hai năm qua con đã quá khổ sở, con không thể sống nếu thiếu cô ấy.

Tất cả là tại lỗi của mẹ, nếu ngay từ đầu mẹ không chia rẽ tình cảm của chúng con thì cô ấy cũng không bỏ đi, không trở lại căn nhà địa ngục ấy và những chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra.

Con chưa từng hận mẹ nhưng con đã quá mệt mỏi, ngày ngày con đều nhớ cô ấy, nhớ đến phát điên.”
Từ phu nhân đỏ hoe mắt, quỳ xuống đất: “Mẹ cầu xin con mà, đừng bỏ mẹ lại một mình, cầu xin con, là lỗi của mẹ, tất cả là tại mẹ.”

Từ Bính lắc đầu: “Muộn rồi, con chỉ có nguyện vọng duy nhất, mẹ nhất định phải cho tên cầm thú đó chết mục xương trong ngục tù, khổ sở bệnh tật đến cuối đời.

Tất cả mọi chuyện con làm con đều chịu trách nhiệm, duy chỉ có mẹ, con xin lỗi vì không làm tròn trách nhiệm, nếu có kiếp sau con nhất định sẽ chuộc lỗi, tạm biệt, con đi đây.”
Từ Bính trèo lên cửa sổ nhảy xuống, tiếng gào thét đuổi theo sau của Từ phu nhân vang lên khắp phòng.

Lúc rơi từ tầng 110 xuống Từ Bính đã nhìn thấy Tôn Lệ, hắn mỉm cười nắm lấy tay cô, vẻ mặt mãn nguyện, miệng thì thầm: “Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, Tôn Lệ, chúng ta đừng xa nhau nữa nhé!”
“Phịch!”
Tiếng xác của Từ Bính rơi xuống, cả người nát bét, mọi người đều hét lớn, không ai để ý rằng vẻ mặt anh đang cười hạnh phúc.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mãn nguyện.
Câu chuyện của hai người họ khép lại, Tôn Khải vào tù, Từ phu nhân trở nên điên loạn, nhà họ Từ suy yếu.

Từ hôm tận mắt nhìn Từ Bính chết, Tô Tư Yên vẫn nhớ trong đầu câu nói lúc đó anh ta nói với Phó Mặc Thần.

Rốt cuộc thì Phó Mặc Thần có thân phận thế nào? Cô hoài nghi nhiều điều về anh.
Cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường, Tô Tư Yên tiếp tục làm việc, chuyện của Tôn Lệ cũng rơi vào quá khứ.

Tài sản của Tôn gia được quyên góp vào trại trẻ mồ côi.

Sợi dây chuyền quý giá kia được sửa lại đem vào bảo tàng trưng bày.

Mỗi một lần tham quan câu chuyện về nó lại được nhắc lại và mọi người nghĩ nó có một sức mạnh gì đó, bí ẩn về nó vẫn chưa được giải thích.
Trở lại câu chuyện của Phó Mặc Thần và Tô Tư Yên, lần này Kỷ Mạch Hằng đích thân sang thành phố xx thăm cô.

Kỷ gia cũng có cơ nghiệp đồ sộ, lần này về nước Kỷ Mạch Hằng muốn tận mắt chứng kiến người đàn ông đã tổn thương con gái mình đồng thời giải quyết việc vẫn chưa xong.
Sáng sớm, Tô Hà đã gọi điện báo lịch cho Tô Tư Yên.

Vừa nghe hai người tới cô liền nhanh chóng xin nghỉ, tìm một khách sạn để dọn ra.


Chuyện cô rời khỏi Pari một cách gấp rút cũng chưa nói với anh ngoại trừ nhờ Tống Ngôn xin nghỉ việc giúp.
Cô lên trên lầu, lấy một vài bộ đồ xếp vào vali xách xuống dưới nhà.

Vừa thấy vali của cô, chú Lý liền gọi ngày cho Phó Mặc Thần.

Vài ngày nay, anh hơi bận, công việc ùn tắc nên mới mờ sáng anh đã tới công ty làm.
Cuộc họp vừa bắt đầu thì chuông điện thoại liên tục reo.

Phó Mặc Thần nhấc máy lên nghe: “Chú Lý, có chuyện gì không?”
“Cậu chủ, Tô tiểu thư xách vali xuống nhà định rời đi.”
Vừa nghe câu này xong tay anh liền đập mạnh xuống dưới bàn khiến mọi người hoảng hốt, giọng tức giận: “Cô ấy dám nhân lúc tôi không có ở nhà bỏ trốn sao? Chú cứ giữ cô ấy cho tới khi tôi về.”
Vừa nói xong anh cũng ngắt máy luôn, tay đưa lên cô kéo cà vạt lỏng ra, ánh mắt sát khí quét qua từng người một.

Một quản lý toát mồ hôi vội vàng đứng lên: “Giám đốc, hôm nay báo cáo vẫn chưa được hoàn chỉnh lắm, hay là dời họp vào hôm sau…”
Gương mặt Phó Mặc Thần dãn ra, vội xua tay: “Được rồi, để lần sau, mọi người làm việc đi.”
Nói xong câu đấy ai đó bước chân nhanh chóng rời khỏi phòng, Phó Mặc Thần sai Hàn Bân xuống lấy xe.
Xe vừa được đỗ ngoài, anh đã không thương tiếc kéo Hàn Bân ra, một mình lái xe nhanh chóng trở về nhà.
Ở nhà Tô Tư Yên vừa kéo vali xuống sảnh đã bị chú Lý ngăn lại.
“Tô tiểu thư muốn đi đâu? Tôi sẽ nhờ tài xế đưa cô đi.”
“Cháu có chuyện ra ngoài một lát, vài ngày tới sẽ không quay lại nên mọi người cứ làm việc đi, cháu sẽ tự bắt xe.

À, lát cháu sẽ gọi cho Phó Mặc Thần nên chú cứ yên tâm.”
Chú Lý vẫn đứng chặn trước mặt cô, cầm lấy vali, khẽ nói: “Có đi đâu thì Tô tiểu thư cũng nên ăn chút gì đó, nếu để cậu chủ biết được chúng tôi sẽ bị phạt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc