NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Cô gượng cười, cố tỏ ra là mình ổn: “Em không sao, lần sau sẽ không trốn nữa.”
“Được rồi, anh đỡ em.”
Hai người coi Phó Mặc Thần như vô hình, Tống Ngôn bế cô lên, chưa đi được đã bị Phó Mặc Thần chặn lại.
“Là tôi làm cô ấy bị thương, tôi sẽ đưa cô ấy đi chữa trị.”
Tống Ngôn đưa ánh mắt không vui rọi vào người anh: “Không cần, tôi đưa cô ấy đi là được.”
Tô Tư Yên im lặng không nói gì, Phó Mặc Thần trơ mắt nhìn cô bị bế đi.
Vừa về tới khách sạn anh đã tức giận không thôi, cởϊ áσ vest ném xuống sofa, hất hết những đồ vật trên bàn xuống.
Hàn Bân đang nói chuyện vui vẻ cùng Lý Đồng liền giật mình tắt máy.

Bộ dạng này chắc là gặp phải điều gì đây.
Phó Mặc Thần ngồi trên sofa, nhắm mắt, gọi Hàn Bân.
“Tra cho tôi, cái tên bác sĩ họ Tống đó, tra ngay lập tức.

Ngay tối nay phải ra, nếu không cậu cứ chuẩn bị đi Châu Phi công tác cho tôi.”
Cả người tỏa ra mùi giấm chua loét này, Hàn Bân cũng đoán ra được rồi, anh nhanh chóng sai người đi thăm dò.
Phó Mặc Thần vẫn tức giận: “Trong khi tôi nhớ em, thì em lại qua lại với người đàn ông khác, bộ dạng đau khổ trong video đâu rồi, lại còn dám để tên đàn ông đó bế bỗng, coi lơ tôi, Tô Tư Yên em giỏi lắm, bây giờ còn phớt lờ tôi.”

Tống Ngôn vừa bế cô được một đoạn thì Tô Tư Yên kêu anh thả cô xuống.

Chẳng qua cô chỉ muốn diễn kịch cho anh xem mà thôi, không ngờ Tống Ngôn lại phối hợp ăn ý như vậy.

Nhìn bộ dạng lúc anh ta đứng đó, mặt đen sì, tức giận thật là hả dạ.

Cô sẽ cho anh thấy cô đã không còn là Tô Tư Yên của trước đây, bây giờ Kỷ Yên mạnh mẽ không dễ gì bắt nạt.
“Cảm ơn anh đã giúp em.”
“Không có gì, em có thấy bộ mặt của anh ta không? Làm anh buồn cười muốn chết.”
“Cũng muộn rồi anh đưa em về.”
“Không cần đâu, em có thể tự về được, hôm nay làm phiền anh nhiều quá.”
“Chân em đau mà, về không tiện, anh giúp em.”
Thấy Tống Ngôn có lòng như vậy, cô cũng không từ chối nữa.
Ngồi trên xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về sự việc hôm nay.

Gặp lại anh rồi, cô đưa tay lên sờ ngực trái, tim vẫn còn đập rất mạnh, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy hồi hộp.
Tống Ngôn quan sát trên gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cô cũng không tiện hỏi nhiều.
“Người đàn ông đó là người đã bỏ rơi em?”
Tô Tư Yên gật đầu, Tống Ngôn tiếp lời: “Anh thấy có vẻ anh ta vẫn rất thích em, xem biểu hiện ăn giấm chua hôm nay là biết.”
Cô cười giễu bản thân: “Anh đoán sai rồi, anh ta nói anh ta chưa từng yêu em, tất cả chỉ là diễn, anh ta diễn rất giỏi, nếu là diễn viên nhất định anh ta sẽ là ảnh đế.”
“Giữa hai người rốt cuộc có hiểu lầm gì?”
“Anh sẽ không thể hiểu được cảm giác yêu say đắm một người rồi đến cuối cùng người đó nói với anh là tất cả những gì anh ta làm đều là một trò đùa, một thú vui thỏa mãn bản thân mà thôi.”
“Em có bao giờ nghĩ anh ta cũng có nỗi khổ riêng không?”
“Có chứ, em đã rất nhiều lần tự bịa lí do, một lí do dù giả dối nhất em vẫn tin nhưng anh ta chưa bao giờ giải thích.”
Tống Ngôn im lặng, cả hai người đều im lặng, trong lòng cô bây giờ là một mớ hỗn độn.

Bức tường thành cô khổ công xây dựng hai năm qua chỉ vì gặp lại anh ta mà bắt đầu nứt.

Có quá nhiều điều khiến cô phải suy nghĩ ở đây.
Xe dừng trước cửa nhà, Tô Tư Yên khập khiễng đi vào, chào tạm biệtTống Ngôn rồi khóa cửa.

Vừa vào đến phòng, cô liền ngã xuống, cả người như không còn hơi sức, mệt mỏi vô cùng.
Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh ngày hôm nay.


Xa cách hai năm anh vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng, vô tâm như trước.

Lúc anh đỡ cô, thực tâm cô đã cảm nhận chút gì đó lo lắng từ anh, nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật.
Con người rồi cũng sẽ thay đổi, cô cũng vậy, trở nên khác rất nhiều duy chỉ có trái tim là không thể.

Cảm xúc của cô đối với anh vẫn như trước đây, không hề thay đổi chỉ là cô đã giấu kín nó vào sâu bên trong, cô sợ tổn thương một lần nữa.

Lúc đó liệu cô còn dũng khí để tiếp tục vượt qua được hay không hay là sẽ buông xuôi về với thế giới bên kia.
Đêm dài dằng dặc, lại là một đêm khó ngủ đối với Tô Tư Yên.

Mặc dù sáng mai phải đi làm nhưng cô cũng không thể ép mình đi vào giấc ngủ được, cuối cùng đành phải nhờ đến thuốc.
Sáng sớm tình dậy, đầu đau nhức, Tô Tư Yên bận rộn chuẩn bị đi làm.

Nghỉ phép được mấy ngày làm tinh thần cô thoải mái hơn.

Công việc của cô trong bệnh viện cũng dễ dàng.
Hôm nay khi tới phòng của một bệnh nhân mới, cô cũng có tinh thần hơn chút.

Đến giờ trực trưa, đột nhiên một anh nhân viên cầm bó hoa to tới đưa cho cô: “Hoa của cô, mời cô kí nhận.”
Tô Tư Yên nhớ lại, hôm nay cũng đâu phải là ngày gì, ai lại tặng hoa cho cô thế này.

Hỏi Tống Ngôn thì không phải, trong đầu cô bất giác nhớ ra một người, không phải đấy chứ.
Đúng như cô dự đoán tấm thiếp được kẹp trong bó hoa chính là chữ của Phó Mặc Thần.
“Số điện thoại của tôi xxxxxxxxxxxx.”
Cô đem bó hoa to ném thẳng vào thùng rác.

Đồng nghiệp bên cạnh xuýt xoa, vì nó là bó hoa hồng đỏ rất đẹp, mùi lại rất thơm.
Những ngày sau đó cô liên tục bị làm phiền, hôm nào anh cũng cho người mang hoa đến tặng cô.

Cuối cùng cô cũng phải lên tiếng.
Cô gọi vào số điện thoại đó, đầu dây bên kia là tiếng của người đàn ông: “Cuối cùng em cũng gọi cho tôi rồi.”
Tô Tư Yên tức giận: “Rốt cuộc anh muốn gì? Anh không sợ Bối Như Ý biết được hay sao?”
“Bối Như Ý với tôi chẳng là gì cả.”

“Ồ, vậy sao trước đó có người nói sẽ cưới cô ta.

Hóa ra lời của anh lại không đáng tin đến vậy.”
“Tô Tư Yên, em đừng có khiêu khích tôi.”
“Phó Mặc Thần tôi nói cho anh nghe rõ một lần nữa, Tô Tư Yên tôi bây giờ đã không còn quan hệ gì với anh, mong anh đừng làm phiền tôi nữa.”
"Tút! Tút! "
Cô dạo máy luôn, từ bao giờ Phó Mặc Thần trở nên mặt dày như vậy.

Cô không tin người đàn ông này là Phó Mặc Thần.
“Chết tiệt! Cô ấy dám ngắt điện thoại của tôi.”
Hàn Bân bên cạnh thầm giễu: “Giám đốc, bây giờ thì anh hiểu cảm giác dập điện thoại giữa chừng chưa?”
“Hàn Bân, bước tiếp theo lên làm thế nào!”
“Tôi nghĩ là giám đốc nên chuyển tới gần nhà cô ấy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
Nghe Hàn Bân nói vậy anh liền nhanh chóng mua một căn hộ bên cạnh cô, chuyển đến ngay trong ngày.
Tô Tư Yên vừa đi làm về, thấy bánh treo trên cửa, tưởng có hàng xóm mới chuyển đến, cô vui mừng nấu ăn rồi gõ cửa đem sang.
Cửa vừa mở, thấy gương mặt đàn ông kia ló ra, cô đã hận không thể đóng rầm cửa lại.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Nhà của tôi, tại sao lại không được ở.”
Phó Mặc Thần vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt, trên người chỉ quấn một chiếc khăn nhỏ che bộ phận nhạy cảm của đàn ông.

Cô nhìn thấy liền đỏ mặt.

Cô liền chạy ra ngoài, nhưng Phó Mặc Thần rất nhanh đã kéo cô lại.

Cô nằm gọn trong lồng ngực anh, hai tay Phó Mặc Thần ôm chặt cô.

Đã rất lâu rồi anh chưa được ôm cô, giây phút này với anh thật trân quý..


Bình luận

Truyện đang đọc