NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



“Em thấy hình như ông ấy thích mẹ anh, ánh mắt rất quan tâm.”
“Ừm, chính vì vậy mà ông ấy sống như một người quản gia bên mẹ, mẹ anh bà ấy rất cố chấp, mà thôi, chuyện của họ anh cũng không rõ lắm.”
Tiếng của Kỷ Mạch Hằng vừa dứt, Hàn Mạch liền đi ra.

Nhìn gương mặt Kỷ Mạch Hằng, bà ấy bất giác nhớ về một người đàn ông nào đó, vẻ mặt bi thương hơn nhiều.
Bóng lưng của người phụ nữ ấy đơn độc và lạnh lẽo biết bao nhiêu.

Tô Hà hiểu cảm giác ấy.

Yêu sâu đậm một người nhưng không được ở bên cạnh.

Bất hạnh với bà ấy nhất có kẽ là cách biệt giữa hai thế giới âm dương.
Đời một người phụ nữ có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc đều theo bóng dáng người đàn ông đó đi mất, để lại sự cô độc, tịch mịch.
Vẻ mặt của Hàn Mạch nhìn Tô Hà không còn xa lạ như trước nữa.

Bà ta lấy tay Kỷ Mạch Hằng đặt lên tay của Tô Hà dặn dò: “Hãy trân trọng những người bên cạnh mình.”

Bà ấy nhìn quanh hai người họ, không thấy Tô Tư Yên đâu liền hỏi: “Cháu nội không tới thăm ta sao?”
Kỷ Mạch Hằng trả lời: “Nó có chút việc bận, hôm khác sẽ tới thăm mẹ.”
“Được rồi, lâu lắm mới gặp lại, tối hai đứa ở đây ăn cơm chứ.”
“Bọn con định sẽ về khách sạn.”
Thái độ của Hàn Mạch không vui lắm khi nghe Kỷ Mạch Hằng nói như vậy.

Tô Hà liền ngắt lời anh: “Vâng, tối nay bọn con sẽ ở lại, lát nữa con sẽ gọi Tư Yên tới.”
Kỷ Mạch Hằng không nói gì nữa.

Sở dĩ anh nói như vậy vì sợ Tô Hà sẽ không vui, nay cô lại chính mình chấp thuận, ngoài cảm kích cô ra anh còn có thể nói gì đây.
Đuôi mày Hàn Mạch dãn ra, bà ấy nhanh chóng đáp lại: “Vậy được rồi, Kỷ Tôn cậu sai người dọn dẹp phòng đi, kêu họ tối nay chuẩn bị chút đồ ăn thật ngon, Tô Hà, con theo ta ra vườn hoa một chút.”
Kỷ Mạch Hằng có ý ngăn cản nhưng bị Tô Hà cản lại, đến lúc hai người phải đối mặt rồi.
Trời đang vào cuối thu, tiết trời ngày càng lạnh hơn, cúc họa mi năm nay nở sớm hơn một chút.

Suốt từ ngoài cổng vào đến nhà chính rồi đến vườn hoa toàn một màu hoa cúc họa mi.

Tô Hà bất giác hỏi: “Mẹ thích hoa này sao?”
Hàn Mạch gật đầu giải thích: “Hoa này là loài hoa ta thích nhất, cũng là hoa mà cha Mạch Hằng thích.

Chúng ta gặp nhau trên một cánh đồng hoa cúc.”
Tình yêu của họ vào những năm tháng trước đây cũng nở rộ dưới nắng sớm như những bông hoa này đẹp đẽ và thuần khiết biết bao.

Sẽ chẳng ai có thể ngờ được một tình yêu đẹp lại bị vùi dập sau khi người đàn ông đó không may mất đi.
Ánh mắt Hàn Mạch nhìn những đóa hoa chan chứa kỉ niệm, Tô Hà buột miệng hỏi: “Mẹ vẫn còn luyến tiếc người đàn ông đó đúng không?”
Hàn Mạch cười nhạt: “Luyến tiếc? Có gì phải luyến tiếc.

Nếu như chưa từng quên thì sao phải luyến tiếc.

Ta sống trong nỗi nhớ nhung cùng chìm đắm suốt bao năm qua chỉ vì thực hiện một lời hứa trước lúc ra đi của ông ấy, con cũng chịu những gì ta từng trải qua, có điều khoảng cách giữa con và Kỷ Mạch Hằng chỉ là là tiền bạc và địa vị.

Còn ta, khoảng cách giữa ta và ông ấy là hai thế giới, khoảng cách giữa một người đang sống và một người đã chết, rất xa, xa đến nỗi không thể chạm tới.”
“Mẹ đã đau khổ lắm đúng không? Cùng là phụ nữ con cũng hiểu được.

Vậy nên mẹ hãy buông bỏ chấp niệm, cố gắng lãng quên đi quá khứ sống hết cuộc đời này cùng con và Mạch Hằng cả Tư Yên nữa.”

“Không được đâu, sở dĩ hôm nay ta gọi con ra đây là nhớ con một việc.”
“Mẹ cứ nói đi, chúng ta là gia đình, không nhất thiết phải nhờ vả.”
“Ta muốn con thay ta bên cạnh Mạch Hằng, chăm sóc và tiếp tục bảo vệ Kỷ gia giúp ta.

Ta mệt rồi, ta cũng nhớ ông ấy lắm, đêm nào ta cũng mơ thấy ông ấy gọi ta.”
Tô Hà lắc đầu: “Con không thể gánh vác được việc lớn như vậy hơn nữa mẹ không thể suy nghĩ buông bỏ như vậy được.”
Hàn Mạch quỳ xuống trước mặt Tô Hà, đáy mắt đầy đau khổ: “Ta cầu xin con, ta không thể tiếp tục sống mà không có ông ấy bên cạnh.

Ta sắp không còn thở được nữa, ngày ngày chỗ này cứ bị ăn mòn từng chút từng chút cho đến ngày hôm nay thì đã rỗng mất rồi.

Con người không thể sống không có tim được.”
Tô Hà khóc, bà ngồi xuống đỡ Hàn Mạch dậy: “Mẹ đừng như vậy, con không thể làm được đâu.”
Hàn Mạch cố chấp: “Nếu con không đồng ý ta sẽ quỳ ở đâu cho tới khi nào con đồng ý mới thôi, Hàn Mạch ta nói được sẽ làm được.”
“Sao mẹ lại cố chấp như vậy? Nếu con làm vậy thì Mạch Hằng có tha thứ cho con không? Và chính bản thân con cũng sẽ không tha thứ cho mình được.”
“Không sao đâu, ta sẽ để lại di chúc, tất cả đã có sự an bài, chỉ cần con nhận lời, ta xin con.”
Tô Hà gật đầu: “Con sẽ nhận, sẽ giúp mẹ với một điều kiện.”
“Được chỉ cần con đồng ý, ta nhất định sẽ đáp ứng.”
“Con muốn mẹ tận mắt chứng kiến Tư Yên thành hôn.”
Hàn Mạch lắc đầu: “Không được, như vậy quá lâu.”
“Vậy mẹ có nghĩ rằng mẹ đau khổ sống ở thế giới này còn thế giới bên kia người đàn ông sẽ vui sao? Nếu như ông ấy còn sống sẽ để mẹ bất chấp như này sao? Tất cả những gì mẹ đang làm đều là ích kỉ cho bản thân mẹ, mẹ không hề nghĩ đến cảm giác của người xung quanh.

Nếu mẹ chết đi, còn Mạch Hằng, còn con rồi Tư Yên, Kỷ Tôn tất cả mọi người đều sẽ khổ sở.

Không ai muốn như vậy cả.”
“Con tưởng ta muốn như vậy sao?”
“Vậy thì mẹ đừng làm nữa, chúng con sẽ dọn về đây, chăm sóc mẹ cho tới khi mẹ không muốn chết nữa.”
Tô Hà hốc mắt tràn ngập nước mắt, chạy đi thật nhanh rời khỏi đó.

Để mình Hàn Mạch ngồi suy nghĩ hồi lâu.
--------------------
Trong sảnh chính, Kỷ Tôn có trao đổi với Kỷ Mạch Hằng một vài vấn đề.

Kỷ Mạch Hằng cất tiếng hỏi trước: “Dạo này mẹ cháu sao rồi?”

Kỷ Tôn lắc đầu vẻ mệt mỏi: “Luôn nhịn ăn, đòi tự sát, lúc nào cũng nói nhớ cha cháu.

Ta nghĩ cháu nên chuyển về đây sống thì tốt hơn, hôm nay bà ấy đề nghị gặp Tô Hà chắc có ẩn ý.”
“Vậy cháu đi xem một lát!”
Kỷ Tôn ngăn cản Kỷ Mạch Hằng: “Không cần đâu, mọi việc chị ấy làm đều có người giám sát, từ sau khi bà ấy có ý định tự sát ta đã không thể để bà ấy một mình.”
Kỷ Tôn vừa nói xong, Tô Hà mắt đỏ hoe chạy lại.

Vừa nhìn vẻ mặt của bà, Kỷ Mạch Hằng đã hoảng hốt, ông liên tục hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Tô Hà lắc đầu, nhưng làm sao bà có thể giấu được Kỷ Tôn.

Từ lâu ông ta đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Chị ấy lại đòi chết đúng không?”
Tô Hà không trả lời, ngầm đồng ý.

Kỷ Mạch Hằng nhận thấy rằng bà ngày càng có vấn đề, ông muốn xem xem liệu có chuyện gì đã xảy ra.
Kỷ Tôn lên tiếng: “Không phải trầm cảm, chỉ là muốn phát tiết thôi, các cháu cứ chuyển về đây, chị ấy sẽ tốt lên thôi.”
Tô Hà đồng tình: “Em cũng nghĩ nên là vậy.”
----------------------------
Chiều hôm đó hai người trở về khách sạn, lấy hành lí trở về nhà chính Kỷ gia.
Tô Hà cũng bấm chuông phòng cô, hai người cần phải trao đổi lại.
Tiếng chuông cửa vừa reo lên, Tô Tư Yên trên giường chợt mở mắt.

Nhìn đồng hồ là gần 6 giờ tối.

Cô dậy mở cửa phòng.

Tô Hà đứng trước cửa, vừa thấy bà, cô liền hỏi: “Mẹ có chuyện gì không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc