NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Đột nhiên cánh tay của Tôn Lệ rơi ra khỏi tấm vải trắng che thi thể.

Móng tay của cô ấy toàn đất, còn có vết cào cấu.

Giữa ngón áp út và ngón giữa kẹp chặt lại cong vào.

Cô lấy tay gỡ nhẹ ra.

Một mảnh đá nhỏ màu xanh dương găm trên da thịt cô.
Tô Tư Yên nhanh chóng cất đi, đặt tay lại chỗ cũ, vén khăn lên rồi đi ra ngoài.
Nhất định phải mang mảnh vỡ này giấu thật kĩ.

Phó Mặc Thần đứng ngoài cửa thấy cô ra liền bế cô rời khỏi đó.

Trên đường trở về biệt thự của Phó Mặc Thần, cô không dám nhắm mắt, cũng không dám nói chuyện, sợ ai đó sẽ nghe được.
Phó Mặc Thần thấy từ lúc cô từ nhà xác trở ra luôn nắm chặt tay, không nói năng gì cả, chắc chắn cô đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ là vẫn chưa muốn nói.
Vừa về tới biệt thự, cô nhanh chóng kéo anh lại vào phòng, khóa kín cửa.

Cô đặt lên tay anh một mảnh đá nhỏ màu xanh dương: “Thứ còn sót lại em lấy được trong thi thể cô ấy, giúp em tìm hung thủ đã sát hại cô ấy, cầu xin anh.”
Vẻ mặt cô lúc này là hoảng sợ, tay cô vẫn còn run lẩy bẩy.

Anh khẽ an ủi: “Đừng lo, có anh ở đây, nhất định cái chết của cô ấy sẽ được sáng tỏ.”
Đêm đó, cô mất ngủ, trong đầu cô luôn hiện lên cảnh Tôn Lệ bị sát hại.

Cả đêm Phó Mặc Thần ở bên cô chăm sóc.
Qua mấy ngày, Tô Tư Yên tiều tụy, sút cân, cô ăn không vô đành phải truyền nước và dinh dưỡng vào cơ thể.

Phó Mặc Thần bận điều tra cái chết của Tôn Lệ nên không để ý cô nhiều.
Từ Bính sau cái chết của Tôn Lệ cũng biến mất.

Nhà họ Từ cho người đi tìm nhưng không biết tung tích anh đang ở đâu.

Lần cuối cùng thấy anh ta là lúc anh ta ngồi ủ rũ trong nhà xác.
-----------------------
Trên bàn ăn, Tô Tư Yên gặng hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
Phó Mặc Thần gắp miếng thịt bò vào bát cho cô: “Em ăn đi, lát anh nói.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, ăn vài miếng, uống thuốc xong chờ Phó Mặc Thần.

Anh đặt đũa xuống: “Mảnh đá hôm đó em đưa cho anh là mảnh vỡ của một sợi dây chuyền có tên là ‘Blue hearts’, một trang sức cổ xưa, đến bây giờ anh vẫn chưa tra ra được tung tích của nó, em biết Tôn Lệ có mối quan hệ với ai không?”
Tô Tư Yên cố gắng nhớ lại, cũng khoảng từ hai năm trước rồi nên bây giờ cô cũng không còn nhớ rõ lắm.
“Em nhớ cô ấy kể rằng cô ấy là con riêng trong một gia đình giàu có, em cũng không nhớ rõ lắm.”
“Ừm được rồi, anh sẽ điều tra sau, em đi nghỉ đi.”
“Phó Mặc Thần, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Đừng cảm ơn anh, mọi chuyện anh đều tính vào phí tình nhân hết.”
Vẻ mặt cảm động của cô liền bay biến thay vào đó là ánh mắt lưỡi liềm.
“Cất ánh mắt đó đi, anh phải làm việc cực nhọc lắm nên số phí đó em nhất định phải trả.”
“Toàn thư ký Hàn làm việc, anh đứng chỉ tay năm ngón thì cực nhọc gì, đúng là bắt nạt em thì được.”
Phó Mặc Thần cốc nhẹ vào trán cô: “Em chỉ cần trả phí đầy đủ cho anh là được, bây giờ thì nghỉ sớm đi, mấy ngày anh không có ở đây em gầy đi nhiều.”
Anh bế cô đặt lên giường, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Phó Mặc Thần dịu dàng chăm sóc cô.
------------------------------

Nhà chính Phó gia, Bối Như Ý khóc lóc: “Ông ơi bây giờ cháu phải làm sao bây giờ? Mặc Thần anh ấy quay sang đối phó với cháu rồi, huhu.”
Phó Hạo an ủi Bối Như Ý: “Cháu bình tĩnh, ta sẽ nói với nó.”
“Ông bảo làm sao cháu bình tĩnh bây giờ, Bối thị sắp bị thu mua rồi gia đình cháu đứng trên bờ vực phá sản, ông ơi, ông giúp cháu đi mà.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, ông sẽ gọi nó về ngay.”
Phó Hạo sai quản gia đem điện thoại tới, nhấn nút gọi.

Điện thoại đổ chuông một lát anh mới nhấc máy: “Ông gọi cháu có việc gì không?”
“Phải có việc cháu mới về à?”
“Dạo này cháu hơi bận, nếu không có việc gì quan trọng thì cháu sẽ phái người về.”
“Việc rất quan trọng, cháu về ngay được không?”
“Việc gì vậy? Nếu liên quan đến Bối Như Ý cháu sẽ không về.”
“À… khụ khụ…vdạo này ta cảm thấy không khỏe trong người muốn gặp cháu bàn chút việc.”
“Được, cháu về ngay.”
Nửa đêm, Phó Mặc Thần đánh xe về Phó gia.

Phó Hạo ngồi chờ ngoài cửa, bóng dáng của ông làm anh đau xót.
Anh lái xe vào sân, vừa thấy anh, vệ sĩ đã chạy ra, lái xe vào khu vực bãi đỗ.
Phó Mặc cởϊ áσ choàng lên người Phó Hạo: “Trời lạnh, ông đừng ở bên ngoài quá lâu, không tốt cho sức khỏe.”
“Ta biết rồi.”
Vừa dìu Phó Hạo vào trong, anh đã thấy Bối Như Ý mắt đỏ hoe ngồi trên bàn.

Biết bản thân đã bị lừa, anh liền quay đầu bỏ về.

Phó Hạo kéo anh lại: “Cháu hãy tha cho Như Ý đi, dù gì nó cũng cùng cháu lớn lên từ nhỏ.”
Bối Như Ý chạy ra ôm lấy chân anh: “Em biết em sai rồi, xin anh hãy tha cho em, em sẽ nói chỗ của Tô Tư Yên, xin anh.”
Phó Mặc Thần lạnh lùng đi qua cô ta, không thèm quan tâm đến việc cô ta khóc lóc.

Anh gỡ tay Phó Hạo ra: “Cháu hi vọng đây là lần cuối cùng ông lừa cháu.”
Bối Như Ý khóc lóc, chạy bám theo anh: “Em xin anh mà, xin lỗi anh, ông ơi cầu xin ông giúp cháu, xin ông.”
Nhìn Bối Như Ý khóc lóc Phó Hạo cũng không đành lòng, ông quyết định: “Tha cho Như Ý đi, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của cháu với Tô Tư Yên nữa.”
Bối Như Ý không ngờ Phó Hạo lại đưa ra điều kiện như kia, cả người cô ta căng cứng, ánh mắt căm hận.
Phó Mặc Thần vốn dĩ muốn dùng cô ta để ép Phó Hạo, chuyện này dễ dàng hơn anh tưởng.

Anh nhanh chóng đồng ý: “Được, sau này cháu muốn ở cùng ai, lấy người nào đều là quyền của cháu, tới lúc đó mong ông hãy nhớ những gì ông nói ngày hôm nay.”

Phó Mặc Thần rời đi, bóng lưng càng trở nên xa lạ, Phó Hạo lòng lại thêm một gánh nặng.

Ở cái tuổi già này đáng lẽ phải được bồng cháu nhưng hai ông cháu lại thường xuyên to tiếng vì một người phụ nữ.

Suy cho cùng thì anh cũng đã lớn rồi, có những suy nghĩ, cách làm việc riêng, lại càng không muốn ai sắp đặt hay điều khiển suy nghĩ của mình.
---------------------------------
Tin tức Bối thị bị thu mua trong những ngày qua nhanh chóng được dập xuống, trở lại như bình thường.

Thị trường cũng không biến động lắm.

Dạo này bên phía Trình Hướng cũng không có động tĩnh gì, Phó Mặc Thần tập trung vào việc điều tra cái chết của Tôn Lệ.
Tô Tư Yên dần dần cũng ổn định lại được tinh thần, cô nghỉ việc ở Paris xin việc ở thành phố x.
Phó Mặc Thần không yên tâm khi để cô ra ngoài liền bố trí thê vài vệ sĩ đi theo bảo vệ cô, tất nhiên là cô không hề hay biết.
Thực ra anh có đề nghị cô đến công ty anh làm việc nhưng bị cô từ chối.

Cô thực không có hứng thú về kinh tế cho lắm, vẫn là chăm sóc tụi trẻ thích hợp với cô hơn.

Trong mấy ngày ở bên cạnh anh, cô phát hiện bản thân phụ thuộc vào anh rất nhiều, cũng chẳng biết vì sao khi ở bên anh cô luôn cảm thấy rất an toàn.
Những cơn ác mộng cũng không hề xuất hiện, cô ngủ rất ngon.

Cuộc sống vui vẻ tự do tự tại.

Phó Mặc Thần đối xứ với cô rất tổ, cũng chưa hôm nào thấy anh không về.

Tối nào cũng vậy, anh đều về sớm ăn cơm cùng cô, ôm cô ngủ.

Dần dần cô quen thuộc với điều đó và cô sợ rằng nếu rời xa anh sẽ thế nào và lúc anh chán cô thì ra sao..


Bình luận

Truyện đang đọc