NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Tống Thi trong cơn tức giận đã lấy tập tài liệu liên tục đập vào người Tống Ngôn, anh ôm đầu chạy như một đứa trẻ.

Tống Thi vừa đuổi theo vừa mắng: “Thằng con bất hiếu, tao nuôi mày khôn lớn để mày ngao du thiên hạ không thèm nhìn mặt cha mày nữa.

Hơn hai năm trời mày biệt xứ, tao không gọi thì mày cũng không nhớ đến mày có người cha này nữa đúng không?”
Tống Ngôn lấy cớ: “Con đi theo cậu mở mang sự nghiệp cho dòng họ, cha bây giờ còn mắng con.”
“Mày, thằng oắt con này, mày lại lôi cậu mày vào đi.

Có bận đến đâu thì mày cũng phải gọi điện về cho tao chứ, mày… tao không có đứa con nào như mày.”
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Tiếng ho của Tống Thi làm Tống Ngôn lo lắng, anh dìu Tống Thi vào ghế ngồi, xoa bóp lưng cho ông, giọng dỗ giành: “Cha à, cha xem đừng vì thằng con bất hiếu này mà tổn thương thân thể.

Dạo này cha gầy quá, để con xem nào.”
Tống Ngôn nhìn sắc mặt ông, bắt đầu khám sao bộ nhưng bị Tống Thi ngăn lại.

Ông kéo tay anh xuống, nghiêm giọng nói: “Tao cũng là bác sĩ, chỉ là cảm nhẹ thôi, mày không phải giễu võ dương oai trước mặt tao.”

“Được rồi, cha đừng giận nữa, con biết lỗi rồi, lần sau con sẽ cố gắng gọi cho cha được chưa?”
“Lại còn lần sau ư?”
Tống Ngôn xua tay: “Không, không có đâu cha.

Cha gọi con về lần này có chuyện gì không?”
Tống Thi uống một ngụm nước tiếp tục nói: “Ta muốn đi xem tình hình cô mày thế nào, gọi mày về quản lý bệnh viện giúp tao.”
“Cô dạo này thế nào?”
“Vẫn vậy thôi.”
Tống Ngôn gật đầu, dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành Tống Thi: “Cha con với nhau, cha đừng gắt gỏng như vậy, cái bệnh viện này cha không có ở đây vài hôm cũng đâu có sao.”
“Tao gọi mày về chủ yếu là để tiếp quản gia nghiệp, còn công ty nữa, nhà họ Tống mày là trưởng nên biết đường mà dẫn dắt, đừng suốt ngày lông bông nữa.”
Tống Ngôn nghe vậy suy nghĩ một lát rồi không nói gì nữa.

Trước nay Tống Thi không hề ép buộc anh phải làm bất cứ chuyện gì kể cả việc liên quan đến sự nghiệp.

Hôm nay ông ấy tự dưng thay đổi khiến anh có chút không vui.
Tống Thi dạo này gầy đi nhiều, nhìn ông như vậy Tống Ngôn cũng cảm thấy xót xa.

Cha con hai người thường hay có cãi vã nhưng đó chỉ là một chút muối cho bát cơm trắng mà thôi.

Cả hai đều biết tình cảm cha con sâu đậm đến bao nhiêu.
“Con biết rồi.”
“Được rồi, cầm chìa khóa xe về nghỉ đi, mai còn đi làm.”
“Vâng.”
Bóng lưng Tống Ngôn đi xa Tống Thi mới chạy vào nhà vệ sinh ho một lần dài.

Tiếng ho làm người khác đau đớn.

Máu theo đó cũng tuôn ra ngoài.

Mùi máu tanh nồng hòa quyện với mùi thuốc khử trùng làm người ta khó chịu.

Thật ra, Tống Thi biết những gì bản thân vừa làm có chút quá đáng, nhưng ông không còn nhiều thời gian nữa.
Trước khi rời khỏi thế giới này ông muốn tận mắt nhìn Tống Ngôn yên ổn sự nghiệp, nếu có thể có gia đình nữa thì càng tốt, chỉ tiếc là ông không đợi được.

Hôm trước ông mới nhận kết quả xét nghiệm, bản thân ông là bác sĩ nên cũng không ngạc nhiên cho lắm, chỉ là vẫn còn nhiều nuối tiếc.
Trong những ngày này ông sẽ cố không để Tống Ngôn biết, muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn, máu mủ ruột thịt cho đến cuối cùng mới quan trọng.

Ngày mai ông sẽ đi xét nghiệm lại lần nữa, ung thư phổi suy cho cùng cũng đâu có gì đáng sợ.
-------------------
Tống Ngôn kéo va li tới thang máy, chờ thang máy mở cửa rồi bước vào.

Những gì hôm nay Tống Thi nói với anh quả thực có chút đột ngột.

Thực tình mà nói về tiếp quản sự nghiệp anh vốn dĩ không thích.

Điều anh muốn chỉ là một bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân, cứu sống mạng người chứ không phải là ông chủ ngày ngày ngồi trên bàn giấy kí hàng loạt các quyết định.
Anh suy nghĩ rất nhiều, Tống Thi thực ép anh làm vậy.

Bóng dáng anh trở nên cô độc hơn bao giờ hết, người phụ nữ anh thích lại không cho anh cơ hội.

Tống Ngôn không được theo những ý mình muốn.

Anh cảm thấy rất thất vọng về cuộc đời.
-------------------------
Tô Tư Yên sau khi ta ca trở về phòng thay đồ cởi bỏ đồng phục, mặc lại quần áo bình thường, ôm bó hoa của Phó Mặc Thần trên tay tiến lại gần thang máy, bấm nút xuống rồi chờ.

Cô móc trong túi tấm thiếp mà sáng nay cô vẫn chưa kịp đọc.
Tấm thiếp vừa được mở ra, từng dòng chữ viết ngắn gọn trên giấy ngay thẳng và ngọt ngào.

Cô nở nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện như bao cô gái bình thường.

Nói thực những lời của Bối Như Ý vẫn luôn văng vẳng bên tai cô, lát nữa khi nói chuyện đó ra liệu hai người có còn bình tĩnh được.

Kỳ thực cô cùng rất tò mò, rốt cuộc là thân phận gì mà Bối Như Ý lại ra vẻ như vậy.
Cửa thang máy vừa mở, Tống Ngôn đã thấy ngay gương mặt của cô.


Cô bước vào nhưng không hề chú ý đến anh cho đến khi anh cất tiếng: “Em dạo này vẫn ổn chứ?”
Âm thanh của anh làm đứt ngang suy nghĩ của cô.

Tô Tư Yên vội quay mặt lại, ngẩng lên nhìn.

Có chút bất ngờ thoáng qua trên mặt cô sau đó lại rất thản nhiên trả lời: “Em sống rất tốt, còn anh?”
Tống Ngôn xua tay, mắt nhìn thẳng vào cô: “Không có em, cũng không ổn cho lắm.”
Câu này của anh quả thực làm cho không khí có chút khó xử, để đánh bay đi không khí này, Tống Ngôn liền tiếp lời: “Hoa này của bệnh nhân nào tặng ư? Rất đẹp.”
Cô lắc đầu phủ nhận: “Không phải, là của bạn trai em.”
Từng câu từng chữ của cô như một lưỡi dao nhỏ cắt đứt sợi dây hi vọng cuối cùng, anh quả thực không vui chút nào.

Giọng anh khàn khàn: “Em quay lại với người đàn ông đó?”
Tô Tư Yên gật đầu: “Là anh ấy.”
Tống Ngôn có vẻ mất bình tĩnh: “Tại sao em lại cố chấp như vậy? Chẳng lẽ những đau khổ tổn thương trước đây là hư vô? Em không biết đau, không biết tổn thương là gì? Hay trái tim em đã chai mòn cảm xúc mất rồi?”
“Tống Ngôn, anh bình tĩnh đi, trước đây chỉ là hiểu lầm, bọn em…”
Tống Ngôn đưa tay lên bịt miệng cô lại: “Anh không muốn nghe, càng không muốn nghe em giải thích lí do giúp anh ta.”
“Em nói đi, là anh không đủ chân thành hay là vốn dĩ em không thể quên đi được người đàn ông đó.”
Tống Ngôn bỏ tay xuống, ép sát cô vào thang máy, Tô Tư Yên lạnh lùng, từ ánh mắt cho đến cử chỉ đều không có mấy phần thân thiết: “Với em cho dù anh tốt bao nhiêu cũng không bằng một lần anh ấy nói xin lỗi.”
Tống Ngôn tức giận, tay anh nắm chặt, đấm mạnh vào thang máy: “Em ích kỷ vậy? Cho dù anh đối tốt với em bao nhiêu em cũng không hề đón nhận, cứ mỗi lần anh bao bọc đều bị em cự tuyệt.

Ngay trước mặt anh, em thừa nhận em không thích anh, anh cũng không oán trách nhưng tại sao? Đến việc làm một người anh trai tốt anh cũng không có cơ hội, là ai đã cứu em, đưa em sống một cuộc đời mới, là ai? Em rốt cuộc có tim không?”
“Em xin lỗi, Tống Ngôn thực sự em…”
“Đừng nói nữa, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa được chưa? Như vậy có phải em yên lòng rồi?”
Thang máy vừa mở cửa anh đã kéo va li ra ngoài, Tô Tư Yên đằng sau đuổi theo, liên tục gọi: “Tống Ngôn, anh nghe em nói…”
Mặc kệ Tô Tư Yên có gọi ra sao anh cũng không nghe, cuối cùng cô phải hét lên: “Tống Ngôn, đứng lại cho em!”
Anh đứng lại, Tô Tư Yên chạy tới, thở hổn hển, tiếng nói xen lẫn tiếng thở: “Em xin lỗi, em không có ý như vậy, anh đừng giận, em vẫn luôn coi anh là anh trai mà.”.


Bình luận

Truyện đang đọc