NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Sau khi dọn đồ đạc đến biệt thự của Phó Mặc Thần, Tô Tư Yên sắp xếp lại quần áo rồi tiến vào nhà bếp.
Mở tủ lạnh kiểm tra xem thực phẩm còn có thể nấu được món gì không.

Tủ lạnh đầy ắp từ thịt bò, vài loại rau củ và rất nhiều mứt hoa quả.

Phó Mặc Thần không biết đến từ lúc nào, dựa người vào cửa, quan sát cô.
Cô lấy trong tủ ra hai miếng thịt bò, một chút gia vị, cô muốn thử làm bít tết.

Đột nhiên cô có cảm giác ai đó đang nhìn mình, quay mặt lại thấy anh dựa bên cửa từ lúc nào.
Anh tiến lại gần cô, xắn ống tay áo lên, lấy tạp dề trong tủ đeo vào người: “Em nghỉ chút đi, để anh nấu cho.”
“Thôi, em muốn làm thử, anh đi ra đi.”
Thực ra cô chưa nấu bít tết bao giờ, sở dĩ cô muốn nấu món này là vì cô thấy trong tủ không có gì ngoài thịt bò.
Anh không nói gì nữa, đưa tạp dề cho cô, đứng bên cạnh quan sát.

Quả nhiên trong dự đoán của anh, cô rất lóng ngóng, đặc biệt là lúc rán thịt bò, thịt bò bị cô ném vào chảo, dầu nóng bắn lên người cô.

Cuối cùng thì cô cũng bỏ cuộc, cô thực sự bó tay.
Trước nay cô chưa bao giờ phải lo về việc ăn uống, ở nhà có mẹ chăm sóc, ra ngoài có cơm hộp.


Trong hoàn cảnh này cô thực sự là có chút vụng về.
Hai miếng thịt bị bỏ đi, anh lấy trong tủ ra miếng khác, lúc bỏ còn không quên đùa giỡn: “Tài nghệ của em thực sự rất giỏi.”
Cô xấu hổ, không phải muốn nắm giữ một người đàn ông thì trước hết phải nắm được dạ dày anh ta ư? Từ ngày mai cô sẽ cố gắng khắc phục khả năng nấu nướng của mình.
Cô ngồi bàn, chờ anh dọn đồ ăn lên.

Ngắm nhìn dáng vẻ đeo tạp dề của anh.

Cô phát hiện, bộ dạng này còn cuốn hút hơn cả khi anh làm việc.

Cô chạy đến ôm anh từ phía sau.

Hành động của cô làm anh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh thôi đã thích ứng được.

Anh quay lại, hôn nhẹ lên trán cô: “Lại bị dáng vẻ của anh cuốn hút rồi hả? Ngoan, ra kia ngồi, anh sắp xong rồi đây.”
“Chắc em sẽ nhốt anh ở nhà, không cho ra ngoài, nếu không sớm muộn gì em cũng sẽ mất anh.”
Anh cười khẽ, chưa bao giờ cảm thấy bản thân thoải mái như vậy.

Bây giờ thì anh đã hiểu năm đó tại sao cha mình dù bị gia tộc phản đối vẫn một mực muốn giữ mẹ anh bên cạnh.
Đời người như một món ăn trên bàn, nếu ta cho thêm gia vị, món ăn đó sẽ đậm đà hơn, cũng giống như cuộc đời mỗi con người, nếu không có tình yêu sao có thể biết được hạnh phúc, đau khổ, biết được những vui buồn trong cuộc sống.
-----------------------------------
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Tô Tư Yên đã không thấy Phó Mặc Thần đâu.

Trên kệ bàn có đặt một tờ giấy nhỏ nhắc nhở: “Em cứ ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, anh đi công tác ngày kia sẽ về, nhớ chăm sóc bản thân.”
Cô nhìn tờ giấy một hồi lâu, khóe miệng cười ngọt ngào.

Chỉ là vài chữ thôi nhưng cô rất vui.

Cô khẽ chạm môi vào tờ giấy, thì thầm: “Phó Mặc Thần, em yêu anh.”
Cô đứng dậy vào nhà tắm, bàn chải đã được tra sẵn kem đánh răng, cốc được rót đầy, lại một tờ giấy khác: “Anh chuẩn bị sẵn hết rồi, đánh răng rồi xuống ăn sáng.”
Cô cầm tờ giấy nhỏ, cất vào ngăn kéo tủ, rồi tiếp tục công việc dở dang.

Tô Tư Yên bước từng bước xuống lầu dưới, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đứng nghiêm chỉnh dưới sảnh.

Sau ông là 6 người phụ nữ.
Thấy cô xuống, ông cúi đầu chào, rồi bắt đầu giới thiệu: “Chào Tô tiểu thư, tôi là quản gia mới ở đây, cô cứ gọi tôi là chú Lý, sau này tất cả mọi việc trong nhà, tôi sẽ sắp xếp.”
Cô chưa kịp nói gì người đàn ông đó đã giải thích: “Cậu chủ gọi tôi tới, tôi là người của Phó gia nên cô yên tâm.”

Cô gật đầu, vốn dĩ tưởng căn biệt thự rộng lớn này là thế giới của hai người nhưng giờ anh lại vì cô mà thuê người làm tới.

Mặc dù không quen với sự hầu hạ này cho lắm nhưng cô vẫn đón nhận, nếu đã ở bên cạnh anh thì cô bắt buộc phải hòa mình vào đó.
Chú Lý giải tán mọi người, bắt đầu vào công việc còn cô tiến về phía nhà bếp.

Trên bàn ăn đã được dọn sẵn thức ăn, vẫn là món quen thuộc, sandwich phết mứt hoa quả, một cốc sữa.

Cô từ từ thưởng thức, thảnh thơi hưởng thụ.
---------------------------
17 giờ, Los Angeles.
Phó Mặc Thần đang trên bàn đàm phán, anh không chú tâm cho lắm, trong đầu vẫn bóng dáng của Tô Tư Yên.
Một người đàn ông da trắng đề nghị: “This project we will receive 30% of the profit, the rest is yours, okay?”
Anh ta nhắc lại hai lần nhưng Phó Mặc Thần vẫn không hề để ý tới, phải đến khi Hàn Bân ho khẽ anh mới hoàn hồn.
“I’m sorry , I’m a bit tired, can you say it again?”
"Are you ok?
“I’m fine, please continue.”
“We want to receive 30% of the profit from this project, how are you doing?”
“Okay, I agree, now can I sign the contract?”
“Oh, okay, thank you so much!”
“We will have the next time we cooperate, hope your side will enjoy”
“Oh, of course”
Hàn Bân đưa bản hợp đồng ra, hai bên ký và đóng dấu xác nhận.

Mọi chuyện đều diễn ra trong tầm kiểm soát.

Vừa mới ra khỏi khách sạn, anh đã lấy di động ra gọi cho một người.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Chú Lý, cô ấy sao rồi?”
“Tô tiểu thư vừa ăn sáng xong, bây giờ đang ở ngoài vườn.”
“Được rồi, chú để ý cô ấy giúp cháu, cháu đã cho người bảo vệ thêm rồi, có việc gì cứ gọi cho cháu.”
“Vâng, cậu chủ.”
Hàn Bân nghe cuộc hội thoại ánh mắt nhìn Phó Mặc Thần đầy kinh ngạc.

Vẫn biết là giám đốc thích Tô Tư Yên nhưng không ngờ chỉ qua vài tháng đã tiến nhanh như vậy.

Quả nhiên giám đốc của họ rất lợi hại, không chỉ trên thương trường mà tình trường đều rất cao siêu.

----------------------------------
Sau khi nghe cuộc gọi của Phó Mặc Thần, Lý Tự lại nhấc máy nghe một cuộc gọi khác: “Lão gia, cậu chủ thực sự thích Tô tiểu thư, người vẫn nên hành động cẩn thận.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới trả lời: “Được rồi, tiếp tục theo dõi cho ta, nhất là Tô Tư Yên.”
“Vâng, lão gia.”
Vừa ngắt điện thoại, lão liền đi thẳng tới vườn hoa, tiếp tục công việc.
Lý Tự là người đã chăm sóc Phó Mặc Thần khi còn nhỏ.

Chính vì vậy mà Phó Mặc Thần rất tín nhiệm ông ta nhưng lại không hề hay biết đằng sau là Phó Hạo giật dây.
Mọi hành động của anh luôn nằm trong tầm kiểm soát của Phó Hạo.

Đối với đứa cháu nội đích tôn này ngoài việc nghiêm khắc ra ông ta cũng rất cưng chiều nó chỉ có điều là sự yêu chiều mà ông ta dành cho anh luôn trong âm thầm và lặng lẽ.
Trong lòng Phó Hạo luôn có chút day dứt vì chính tay gián tiếp hại Phó Mặc Thần không cha không mẹ.
-----------------------------
Ngoài vườn, Tô Tư Yên đang tự tay trồng những khóm hoa hồng.

Trước giờ cô không hề biết rằng hoa hồng lại đẹp đến vậy.
Có người nói rằng nó tượng trưng cho tình yêu nhưng cùng có người nói rằng nó là biểu tượng của sự chia ly.

Có yêu, có hận ắt có chia ly.

Nói như vậy cũng không hề sai.
Do bất cẩn nên gai hoa hồng đâm vào tay cô, máu trào ra, màu hoa hồng giống màu máu, đỏ thẫm.

Nó thực sự cuốn hút cô.

Người làm bên cạnh thấy vậy vội rối rít: “Tô tiểu thư, cô chảy máu rồi, thật xin lỗi.”
Quản gia đi tới, phạt cô ấy không được ăn một ngày.

Cô không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng là cô tự làm tự chịu, sao cô ấy phải bị phạt.
“Chú Lý, chuyện này là tự tôi làm tổn thương mình, không liên quan đến cô ấy.”a.


Bình luận

Truyện đang đọc