NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Chín giờ sáng hôm sau cô mới tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn Frederick Nhược Đông.
Ngơ ngơ ngác ngác quấn đại cái khăn tắm trên người vệ sinh xong đi ra, lúc này mới chú ý chiếc váy trắng ở đuôi giường, bên trong còn có đồ lót.
Cô cười mỉm cầm chúng rồi đứng ở đó mặc từng thứ vào người.
Frederick Nhược Đông đi vào thì chứng kiến cảnh tượng xuân sắc này, tấm lưng thanh mảnh, xương cánh bướm xinh đẹp, cái mông tròn trịa bóng láng, eo nhỏ chỉ một vòng tay đã ôm trọn, cặp chân dài thẳng tắp, cô nhóc kia vừa lúc khom người định mặc quần lót, nghe tiếng động giật mình quay phắt lại.
Mới sáng sớm cả hai vị đã lao vào nhau, Frederick Nhược Đông vứt quần lót trên tay cô xuống sàn, tay bóp mạnh cái mông xinh xinh trêu ngươi, từng bước ép sát người con gái vào tường, lại bợ mông cô đi vào phòng tắm đặt thân thể trần truồng trên bồn rửa tay, hắn không nói một lời nào chỉ có ánh mắt nóng cháy trực tiếp bày tỏ cho cô biết ngay lúc này hắn muốn cô.
Trần trụi, thẳng thắn, người đàn ông còn chẳng cởi hết quần áo ra đã tiến sâu vào thân thể cô gái nhỏ.
Hai cẳng chân kẹp chặt thắt lưng dẻo dai, thân trên đung đưa lên xuống dưới sự chuyển động nhịp nhàng.

Làm tình dường như đã trở thành việc không thể thiếu đối với cả hai khi gặp nhau.

Quan trọng là bọn họ đều khao khát đối phương, từng giây từng phút chỉ muốn hòa làm một.
Trên xe trở về tứ hợp viện, Trương Ý Nhi phờ phạc dựa hẳn vào ngực người đàn ông, trông hắn vẫn dạt dào tinh lực, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng chết đi sống lại của cô gái nhỏ.

Quả nhiên người với người sống trên đời không nên so sánh với nhau.

Nhớ đến chuyện mình đã suy đi tính lại mấy hôm nay, đêm qua cũng tính hỏi ý hắn nhưng chuyện sau đó… thôi dù sao cũng chưa muộn.
Trương Ý Nhi cố gắng thẳng lưng, cả người đã tỉnh táo hơn không ít, vừa chơi đùa với mấy ngón tay thon dài của hắn vừa lựa lời: “Em muốn xin Nhược Đông một chuyện.”
“Hửm?” Hắn nghiêng đầu ngó cô: “Muốn xin gì?” Hắn chưa đáp ứng cô điều gì sao, trong khi hắn còn thắc mắc thì cô nàng đã nhỏ giọng: “Em muốn về quê ăn Tết với bà ngoại ba ngày… sau đó sẽ dành toàn thời gian còn lại cho Nhược Đông.

Được không?” Cố gắng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất, dịu ngọt nhất để dụ dỗ hắn, cô tin hắn sẽ không làm khó mình đâu.
Frederick Nhược Đông khựng người, mày hắn cau lại, hắn lại quên mất chuyện vẫn đang giấu cô việc bà ngoại La mất tích.

Xem ra đã đến lúc rồi, còn cả người đang giả giọng bà La lừa Trương Ý Nhi nữa.

Nếu hắn đoán không nhầm thì đó là Nhạc Ly Ân.

Hôm trước hắn cố tình nói bóng nói gió về sở trường của Nhạc Ly Ân, cô nhóc kia không nghi ngờ liền cho hắn biết Nhạc Ly Ân đúng là có tài bắt chước giọng điệu của người khác.

Hắn nghĩ Trương Ý Nhi cũng có chút nghi ngờ chẳng qua hắn đã bảo rằng hắn sẽ giải quyết nên cô không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã dần vượt tầm kiểm soát, hắn vốn định tìm ra tung tích bà La mới cho cô hay mọi chuyện vì sợ cô lo nghĩ.

Giờ thì không giấu được rồi.
Suốt quá trình sau đó Trương Ý Nhi lắng tai nghe rõ tất tần tật những sự việc đã xảy ra kể từ lễ Giáng Sinh, cô không thể tin được những gì cô nghi ngờ ban đầu thật sự là có căn cứ.
Hai mắt cô đỏ ửng, chất giọng run run: “Vậy bà ngoại… bà xảy ra chuyện không tốt sao?”
Frederick Nhược Đông không muốn nhìn cô rơi nước mắt, hắn ôm cô vào ngực dỗ: “Tạm thời chưa có tin tức nhưng chính vì vậy mà bà ngoại La có lẽ vẫn an bình.” Đây đều là để cô yên tâm, hắn không chắc lắm, hắn còn nghĩ có thể bà ấy đã không còn.
Trương Ý Nhi mím môi gật đầu: “Hai mẹ con Tần Lam cũng mất tích kể từ đó ạ?”
Hắn ừ: “Chắc chắn có liên quan đến bọn họ.” Người đàn ông trầm tư một lát nói với cô: “Gọi cho bà em đi.”
Hiểu ý hắn, Trương Ý Nhi ngồi dậy lấy điện thoại từ túi xách ra, nhanh chóng quay số.
“Bật loa to.” Hắn nhắc nhở.
Đợi một lúc khoảng năm hồi chuông người đầu dây bên kia cũng nghe máy, vẫn là giọng nói của bà ngoại La nhưng lúc này đây Trương Ý Nhi không nhịn được mà muốn lôi kẻ đó đến trước mắt tra tấn, cô muốn hỏi bà ngoại của cô ở đâu, đương nhiên tất cả chỉ là cô thầm nghĩ.

“Tiểu Ý.”
Nhận được tín hiệu qua ánh mắt của Frederick Nhược Đông, Trương Ý Nhi gật đầu, hắng giọng: “Vâng, cháu đây.”
Bên kia thở dài đoạn lên tiếng: “Tiểu Ý, nghe lời bà, đừng lặn lội về quê làm gì, cháu cứ ở thành phố ăn Tết cùng bạn bè đi.”
Trương Ý Nhi nhíu mày, rồi thông minh đáp lại: “Bà ngoại, bà biết cháu chẳng còn người thân nào ngoài bà mà.

Cháu không về ăn Tết cùng bà chẳng lẽ bà muốn cháu ở thành phố rộng lớn này một mình sao.” Giọng điệu không che giấu được sự uất ức, Frederick bên cạnh cong cong khóe môi liếc cô tán thưởng.

Cũng biết diễn đó.
“Không phải có ngài Trần bên quỹ an sinh sao?”
Hai vị kia nhìn nhau ra điều rất hứng thú với việc con mồi đang dần rơi vào bẩy.
“Ngài ấy thì liên quan gì đến cháu ạ?” Trương Ý Nhi đáp, bàn tay bỗng được Frederick Nhược Đông xoa nắn.
“Bà La” bỗng chột dạ cười khan giải thích: “À, bà tưởng cháu thân thiết với bọn họ.”
“Cháu khi nào thì thân với họ chứ, bà đừng nghĩ lung tung.

Cháu đã quyết định rồi, bà đừng ngăn cản nữa.”
Bên kia nghe vậy như hoảng hốt: “Đừng đừng… nghe bà khuyên, dưới quê chẳng có gì vui, cháu về đây sẽ rất thiệt thòi.”
Cô nhóc cười lạnh phản bác ngay: “Không thiệt thòi, ở đây cháu mới thiệt thòi, mai cháu sẽ về, bà ở nhà đợi cháu nhé.”
Điện thoại tắt, cả hai nhìn nhau vài giây, Trương Ý Nhi cực kỳ lo lắng: “Rõ ràng sơ hở nhiều như vậy… có phải trước đó em rất ngu ngốc không?”

Biết cô tự trách, hắn véo nhẹ một bên má mềm mịn: “Vì em quá tin tưởng bà ngoại nên không có lòng đề phòng.”
Sau một khoảng lặng rơi vào trầm tư Trương Ý Nhi nói với Frederick: “Mai em sẽ về nhà mình hỏi han hàng xóm một chút, em nghĩ sẽ có chút manh mối.”
“Khai Tâm đang điều tra, em cứ yên tâm.” Hắn không mong cô đặt toàn bộ tâm trí vào chuyện này.
“Sẵn dịp em về thăm Tiêm Tiêm luôn ạ.” Cô lắc đầu nói.
Nhắc đến những hàng xóm, chàng thành niên với thân hình lực lưỡng kia liền hiện lên trong đầu người đàn ông, Frederick Nhược Đông không muốn ngăn cản cô, hắn biết nếu kiềm hãm quá, con cừu non sẽ tức giận.

Nhưng cứ nhớ đến cái tên đàn ông có ý tứ với người phụ nữ của mình hắn lại khó chịu.
“Nhé… em đi nhanh về nhanh mà.” Cô nũng nịu lắc lắc tay hắn, đến khi nhận được cái gật đầu cực kỳ miễn cưỡng của ai kia mới thỏa mãn dừng lại: “Yêu Nhược Đông.” Hôn chụt lên cằm hắn một cái rồi ngồi ngay ngắn trở lại.
Làm nũng cũng ngày càng mượt mà rồi.

Fredrick Nhược Đông vuốt cằm híp mắt quan sát người bên cạnh, cuối cùng cũng bất lực ôm cô vào lòng âu yếm.

Có Tiểu Trì đi theo, hắn cũng không quá lo lắng..


Bình luận

Truyện đang đọc