NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Cuối cùng cũng hoàn thành xong buổi thi, Trương Ý Nhi thở nhẹ nhàng, ngay khi vừa mở nguồn điện thoại đã nhận được cuộc gọi của Hứa Bác Diễn.
Cô đáp rằng cô thi rất tốt, đề thi tự do, cũng đồng nghĩa chủ đề rộng, thí sinh thoải mái tưởng tượng và chọn phong cách thể hiện mà mình mạnh.
Huyền Bạch, Huyền Dụ đã chờ sẵn ở trước cổng nơi cô thi, vừa ra đã thấy hai bạn trai đang chí chóe nhau, Trương Ý Nhi nhéo mi tâm, thấy hơi nhức đầu với bọn họ.
Đến gần mà hai kẽ đó còn chưa phát hiện, Trương Ý Nhi quát: “Hai người đừng làm mất mặt Ám Dạ cũng đừng làm mất mặt tôi.”
Lên xe rồi, Huyền Bạch ngồi phía sau cùng Trương Ý Nhi, anh ta nói: “Thật ra nguyên nhân chính hôm nay hẹn chị là có chuyện quan trọng muốn nói.” Xưng chị cũng thuận miệng rồi đấy.
“Liên quan đến tôi à?”
“Hỏi thừa, đương nhiên rồi.”
Ba người chọn một quán cà phê kín đáo, có ngăn cách từng gian, đảm bảo sự riêng tư.
Gọi nước xong, cũng chưa nói liền mà đợi phục vụ mang nước lên mới bắt đầu vào chuyện chính.
“Boss dùng 30 khách sạn bù đắp cho chị, chúng tôi cũng có lỗi, tuy không dùng vật chất hùng hổ như Boss nhưng tôi nghĩ là chuyện này chị càng muốn hơn.”
“Cậu nói lòng vòng quá đấy.” Trương Ý Nhi uống một ngụm capuchino, không nhịn được cau mày, trừng mắt với Huyền Dụ.
Huyền Dụ gãi mũi, cuối cùng là thương lượng trước: “Boss nghiêm cấm chúng tôi tiết lộ cho chị, vì vậy… chị không được để ai biết là do tôi và Huyền Bạch nói.”

Xem ra là… liên quan đến chuyện họ dàn trận bắt cóc cô rồi.
Trương Ý Nhi thẳng lưng, gật đầu chắc nịch: “Tôi dùng danh dự chủ mẫu tương lai của dòng tộc Frederick và 30 khách sạn Ám Tình hứa với hai người.”
Huyền Bạch đảo mắt, sau khi xác nhận đã an toàn, anh ta ghé gần Trương Ý Nhi thì thầm đúng một câu.
Và đó là tất cả những gì Trương Ý Nhi muốn biết, thậm chí đó chính là nút thắc mà cô mãi mãi không cách nào tìm ra suốt bao lâu nay.

Bí mật đó, hoặc là nói thứ cô sở hữu gần như là mục đích khiến tất cả bọn họ muốn tiếp cận cô bao gồm cả… Frederick Nhược Đông.
Chia tay Huyền Bạch, Huyền Dụ, Trương Ý Nhi không trở về liền mà bắt taxi lang thang khắp London xinh đẹp, cô ghé vào một con hẻm nhỏ.
Cứ đi trong vô thức như vậy, trong tâm trí cô là một mớ hỗn loạn, hỗn loạn đến trống rỗng.
Không muốn nghĩ nhưng lại không thể không nghĩ, cô buộc phải dùng con tim đang nhói đau để sắp xếp từng sự kiện, từng chuyện xảy đến xung quanh mình, thậm chí là những gì đang diễn ra.
Nhược Đông… tâm hồn cô khẽ thì thầm cái tên hắn, tựa như tiếng chuông gió trong đêm mưa tầm tã, sấm chớp rạch nát cả không trung, nhấn chìm từng hồi chuông leng keng không theo trật tự, mơ hồ, mông lung cuối cùng hiện về những cái vuốt trìu mến từ lần đầu cùng hắn l@m tình cho đến mãi sau này.
Cuối cùng đã biết được mục đích mà hắn chọn cô, nhưng biết rồi cô lại càng hoang mang, cô đã tự thôi miên bản thân chỉ cần hắn hé lộ cho cô biết, giải thích thật cặn kẽ những gì hắn đã làm, cô sẽ tha thứ, tha thứ tất thảy.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao sự cao thượng của mình, thực tế cô không lương thiện đến vậy.
Khi mà cô biết tấm lưng của mình đã bị một kẻ giấu mặt xăm bản đồ kho báu gì đó, một kho báu nếu bất kỳ ai sở hữu, kẻ đó sẽ trở thành “Đế vương”.

Mà Frederick Nhược Đông cũng chẳng ngoại lệ.
Hắn đưa cô về trở thành người của mình, ban đầu là muốn chiếm lấy kho báu ấy, nếu chiếm được hắn sẽ thủ tiêu cô không thương tiếc? Nhưng sau khi phát hiện trên lưng cô trống trơn hắn liền thay đổi chủ ý, giữ cô lại để tìm hiểu sâu hơn bí mật trên tấm lưng.
Tình yêu mà hắn dành cho cô từ khi xuất phát đã không có cái gọi là “tình người”, tất thảy chỉ có mưu toan, sau dần cô khiến hắn rung động.

Có lẽ…
Cô không rõ cảm xúc hiện tại của mình thế nào, đó là tủi thân, uất hận, tuyệt vọng hoặc giả là… đau đến tê tâm liệt phế.
Vài hôm trước hắn vừa thông cáo cho toàn thiên hạ rằng: Cô chính là phu nhân tương lai của hắn.
Rốt cuộc hắn giữ cô bên mình, không cho tiếp xúc với ai ngoại trừ người của Frederick, đặc biệt là những gia tộc lớn, đến cả ngày hôm đó khi Dạ Huyền dẫn thuộc hạ đến xin lỗi cô một cách thành tâm thì hắn vẫn thể hiện ý tứ rằng hắn không muốn cô tiếp xúc nhiều với họ.
Còn cả thời điểm cô bị Dạ Huyền bắt cóc, hắn đã bất chấp mà cứu cô, vậy… mấy phần là vì yêu mà cứu? Và mấy phần chỉ vì hắn sợ kho báu trên người cô bị kẻ khác cướp mất mà cứu?

Trương Ý Nhi mím chặt môi, cặp mắt vô hồn, không tiêu cự nhìn thẳng phía trước, cho đến khi cô đứng trước một quán bia Bỉ có tên “Little Secret”.
Quán mang phong cách lãng mạn, cổ kính vừa Anh quốc vừa Bỉ.

Lãng mạn nhưng buồn.
Trương Ý Nhi bước vào, chọn một góc nhỏ ngồi xuống, phục vụ là một chàng trai người ngoại quốc trẻ tuổi, anh vui vẻ đến bàn của cô, anh nói tiếng Anh lưu loát, nghe kỹ anh dùng giọng Anh – Anh chuẩn mực.
Trương Ý Nhi cố gượng cười, ánh mắt mệt mỏi, có chút mê man nhìn thực đơn nhưng cô không thật sự quan sát nó.

Bỗng cô gấp thực đơn lại, nâng mắt nói: “Cho tôi loại bia có nồng độ cao nhất.”
Anh chàng chớp chớp mắt, vô cùng ngạc nhiên với cách chọn món của vị khách hàng nữ người Châu Á.

“Cô muốn gọi chai hay ly?”
Rồi chạm phải đôi con người u buồn xen lẫn tia mất mát ấy, chàng trai không hiểu sao thấy trái tim mình cũng nhói đau theo nỗi buồn trong đôi mắt cô.

Sau đó anh nghe cô gái khẽ giọng: “Chai.”
Anh gật đầu, đáp ứng: “Xin quý khách chờ trong ít phút.”
Trương Ý Nhi gật đầu, cô lại trở về ngắm người qua kẻ lại ngoài đường, cảnh vật không chuyển động, những con người đó thì chuyển động, còn cô lại đang lơ lửng một cách vô định.

Đến khi chàng phục vụ mang đến cho cô chai bia có nồng đồ cao nhất.

Anh giới thiệu: “Bia này có tên Brewdog’s The End Of History, là một trong những dòng bia được sản xuất có giới hạn.” Có chút lo lắng, anh khom người vừa giúp cô mở nắp chai, một tiếng bụp vang lên, tiếng nắp chai va chạm vào nền đá như kéo linh hồn đang lãng vãng đây đó của Trương Ý Nhi trở về.

“Tửu lượng của cô nếu không tốt thì không nên uống nhiều.”
Cô cười, nói: “Cảm ơn.”
Ý tứ cô muốn ở một mình, chàng phục vụ luyến tiếc rời đi, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quan sát cô.
Trương Ý Nhi không ngừng rót bia vào ly, 330ml với nồng độ lên đến 55% thế nhưng cô như mất vị giác, không cảm được đắng, cũng chẳng cảm nỗi vị cay chát.

Cuối cùng chai bia đã cạn kiệt mà cô cũng không chống cự thêm được nữa, gục đầu xuống bàn.

Trước khi rơi vào cơn say, cô chỉ nghĩ đến duy nhất hình ảnh người đàn ông ấy yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền vô lực mà gối đầu trên đùi mình..


Bình luận

Truyện đang đọc