NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Đây là một bữa tiệc đúng nghĩa “hoàng gia”, quy tụ hầu hết các nhân vật lớn và có máu mặt của thành phố S.

Thậm chí đến cả một số nhân vật lớn từ những nơi trọng điểm khác cũng bỏ thời gian mà đến thành phố S chỉ để tham dự bữa tiệc này.

Vậy nó có gì ghê gớm mà quý tộc cả nước đều có mặt? Royal Party là cái tên mỹ miều được nhà họ Lê quyền lực tại thành phố S đặt, nó được tổ chức lần đầu cách đây 10 năm với mục đích tập hợp những vị khách quyền quý trong giới quý tộc, là buổi gặp mặt mà bề ngoài mang tính chất xã giao, chứng tỏ quyền thế và tiền tài nhưng đằng sau đó là hàng loạt những toan tính, những giao dịch ngấm ngầm, những trao đổi bí mật đen tối không thể đưa ra ánh sáng.

Royal Party được tổ chức hai năm một lần và đây là lần thứ sáu.

Nói không ngoa khi đây là dịp mà các cô nàng tiểu thư, các minh tinh, diễn viên, người mẫu,...!trông chờ và tìm đủ mọi cách để được một tấm vé tham gia.

Làm sao không khao khát cho được với những ham muốn leo cao của bản thân.

Năm nay Lê gia chọn “Trung tâm dạ tiệc Khánh Niên” thuộc quyền sở hữu của Mạc gia làm nơi tổ chức.

Ai ai cũng biết quan hệ giữa Mạc gia và Lê gia trước giờ đều nước sông không phạm nước giếng, việc thuê Khánh Niên cũng không có gì kinh ngạc.

Khánh Niên là một trong ba Trung tâm dạ tiệc lớn nhất thành phố S là nơi thích hợp và đủ đẳng cấp cho một sự kiện có tầm ảnh hưởng lớn như Royal Party.


Đúng 7 giờ 30 phút sảnh lớn chào đón một chiếc xe hơi Audi màu đen, vệ sĩ mặt lạnh kính cẩn mở cửa chào đón quý ngài, quý cô bên trong.

Frederick Nhược Đông tao nhã xuống xe, đôi mắt xanh biếc lạnh nhạt đảo một lượt ngoài đại sảnh rồi dừng trên người Trương Ý Nhi đang được Lion đỡ tay lại gần.

Không khí nơi ấy thay đổi một cách tự nhiên khi ngài Fred xuất hiện, hắn lãnh đạm, không ngạo mạn, tựa như một đóa hoa anh túc quyến rũ khiến người ta không kiềm được trái tim mà đắm chìm, như đưa người ta vào cơn nghiện mà không cần o ép, tất thảy đều là tự nguyện sa vào thế giới biết là nguy hiểm vẫn bất chấp.
Khóe miệng hắn nhếch một chút, vẫn nụ cười khiến người ta không dám nhìn.

“Không được đi lung tung khi tôi chưa đồng ý, tiểu thiên sứ.” Hắn bước đi thong thả, trông có chút lười biếng cùng người con gái tựa nàng thiên sứ rơi xuống trần gian.

Đây là một mệnh lệnh, một lời cảnh cáo mà không phải đơn thuần chỉ nhắc nhở.

Trương Ý Nhi theo phản xạ siết nhẹ bàn tay nơi khuỷu tay hắn, chỉ hai giây cô nhẹ gật đầu đáp: “Vâng, ngài Fred.” Vài cánh hoa bằng một cách nào đó từ trần nhà bay lượn trong không trung rồi dịu dàng đáp nhẹ trên tóc và trên bờ vai trắng nõn, trần trụi của tiểu thiên sứ.

Trương Ý Nhi không để ý có vật lạ dính trên người vẫn tiếp tục cùng ngài Fred bước đi.

Có điều người bên cạnh bỗng dừng lại cũng kéo theo cả Trương Ý Nhi.

Những ngón tay thon dài, hơi trắng lướt qua cái nhìn kinh ngạc của nàng thiên sứ, chúng mang sự lãnh lẽo tựa hồ Aurora hôn lên da thịt nơi bờ vai của thiếu nữ lấy đi cánh hồng đỏ rực càng làm nổi bật bờ vai tinh tế.

“Em… em tự làm được ạ.” Mất vài giây Trương Ý Nhi mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cô không dám nhìn người đàn ông như loại thuốc phiện khiến người ta nghiệp ngập.

Frederick Nhược Đông nheo mắt không để tâm đến lời Trương Ý Nhi, hắn tiếp tục nâng lên bàn tay sạch sẽ, đẹp đẽ gạt đi cánh hồng vẫn còn tươi tắn đậu trên tóc người con gái.

“Thật không hợp.” Hắn như khẽ thì thầm với chính mình.

“Sao ạ?” Trương Ý Nhi vừa hỏi vừa lật ngửa bàn tay đón lấy cánh hồng mà hắn đưa.

Đỏ và trắng xưa nay là một sự kết hợp, một sự phối ngẫu tuyệt vời nhưng không hiểu sao Frederick Nhược Đông không hài lòng.

Cứ tưởng hắn sẽ không trả lời thắc mắc của mình, ấy vậy mà đi được vài bước âm thanh nhè nhẹ, có chút ma mị vang lên bên tai: “Cô và màu đỏ không hợp.”
Ra là vì vấn đề này.

Không hợp sao? Trương Ý Nhi chưa bao giờ để tâm đến chuyện cô hợp với màu nào, nhưng thành thật cô đúng là không thích màu đỏ.


Có lẽ nhìn nó cô sẽ liên tưởng đến máu.

“Vậy… em hợp với màu nào?” Thiên sứ chớp chớp mắt, trưng ra vẻ tò mò một cách ngốc ngếch nhưng cũng hết sức đáng yêu.

Ý cười trên môi Fred Nhược Đông càng sâu, hắn lắc lắc đầu: “Cô phải tự tìm.” Thật ra cô hợp với màu xanh như đôi mắt của hắn tiếc rằng chính vì hắn gắn liền với sắc xanh đó mà cô càng không hợp.

Nếu vậy chỉ còn màu trắng.

Tựa như những đám mây trắng lơ lửng giữa bầu trời thuần khiết, tựa như trang giấy trắng không lấm mực, cũng tựa như dòng nước ở khe suối mát trong rừng xanh sạch sẽ và trong suốt.

Trắng và trong suốt.

Đó chính là cô.

Ngay sau chiếc xe của Frederick Nhược Đông là một chiếc BMW màu đen.

Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông trên dưới hai mươi bảy tuổi, một độ tuổi không lớn lắm cũng chẳng nhỏ.

Đi cùng với y là một cô gái trông qua còn rất trẻ trung, có lẽ là sinh viên trường đại học quý tộc có tiếng nào đó tại thành phố S.

Theo sau là hai người đàn ông mặc vest xanh nhạt, không giống bạn bè đi cùng lắm, vậy thì chỉ có thể là thuộc hạ thân cận.

Nhìn qua đã biết thân phận người đàn ông với cặp mắt đen tuyền của loài chim ưng không đơn giản, mặc khác trên người y mang theo sự mạnh mẽ cuồng ngạo, không phải y đang diễn mà sự ngạo mạn, thái độ không coi chúng sinh ra gì đã ăn sâu tận cốt tủy, trong từng giọt máu đang chảy trong người y.


Và y chính là kẻ đứng đầu của tổ chức nửa chính nửa tà “Ám Dạ” - Dạ Huyền.

Người con gái khoác tay bên cạnh và hai kẻ mặc vest xanh đằng sau là ba trong năm thuộc hạ thân cận và được Dạ Huyền tín nhiệm nhất.

“Boss, tôi cảm thấy đêm nay sẽ có nhiều trò hay.” Huyền Nhạn dù cho trên người treo bộ váy yểu điệu thì trong xương cốt cô nàng vẫn luôn là một thuộc hạ xứng tầm hoặc hơn cả đám thuộc hạ mang giới tính đàn ông.

Một người phụ nữ vô cùng cá tính và tàn độc không khác gì Boss của cô ta.

Huyền Nhân đằng sau nghe lời này chen vào: “Buổi tiệc mang tính thăm dò thôi, tôi nghĩ chưa đến lúc đâu.” Vốn ban đầu không phải hắn đi cùng Boss, mà là Huyền Bạch - cái tên bị bệnh cuồng tay nhưng Boss lại chỉ định hắn, Huyền Bạch đã có nhiệm vụ khác.

Huyền Dụ cũng đồng ý với người anh trai song sinh của mình, bình thường hiếm khi cả hai cùng ý kiến bởi mỗi người mỗi tính nết; một thì nghiêm túc, làm việc luôn dứt khoát và tàn nhẫn không kém gì Huyền Nhạn; còn một lại có hơi nghịch ngợm, nhiều mẹo vặt, đặc biệt cực kỳ lươn lẹo.

Tùy hoàn cảnh, tùy nhiệm vụ mà Boss sẽ phân phó cho từng người.

Và bữa tiệc ngày hôm nay sẽ thích hợp với Huyền Dụ hơn, vốn là tách biệt cả hai vì sự xuất hiện cùng lúc của bọn họ rất dễ gây sự chú ý, chỉ là Boss bảo lần này không có vấn đề gì đáng lo ngại.

Dạ Huyền không nói tiếng nào, tiếng giày da dẫm lên sàn nhà bằng đá vang lên những âm thanh uy nghiêm và áp lực, chỉ với tiếng bước chân, với cách y hiên nghang, cao ngạo vững bước đã cho thấy quyền lực và thân thế khÔng thể mạo phạm..


Bình luận

Truyện đang đọc