NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Lần đầu tiên Trương Ý Nhi đến trụ sở chính của Ám Dạ còn là theo hình thức quang minh chính đại, được chính Boss Dạ Huyền mời.

Vừa xuống xe, không khí lạnh buốt như cắt da thịt ập đến khiến Trương Ý Nhi nổi một tầng da gà.

Người tiếp đón cô là Huyền Nhạn, đối với những chuyện này phụ nữ ra mặt sẽ hợp lý hơn.

Đan Đan với Tiểu Trì cũng theo sau, ban đầu tưởng Ám Dạ chỉ để một mình Trương Ý Nhi vào.

“Mời cô Trương.”
Trương Ý Nhi nhàn nhạt nhìn Huyền Nhạn sửa lại cho đúng: “Là cô Frederick.”
Mắt Huyền Nhạn giật giật, ho một tiếng rồi làm như chuyện chẳng có gì thật sự gọi lại theo ý của Trương Ý Nhi: “Xin lỗi cô Frederick.”
Nơi này không phải tứ hợp viện rộng lớn như Frederick, nó là một tòa biệt thự năm tầng, xây dựng theo phong cách tân cổ điển, lấy màu trắng làm chủ đạo, có chút không hợp với phong cách của Ám Dạ lắm.

Vừa tiến vào trong đập ngay vào mắt Trương Ý Nhi là bức tranh “Buổi khiêu vũ tại Moulin de la Galette” của danh họa người Pháp - Pierre Auguste Renoir, vốn đã được mua bán lại năm 1960 cho Ruoei Saito tại nhà bán đấu giá Sotheby, New York.

Và hiện tại bức tranh này đang được trưng bày tại một biệt thự hoàng gia Trung Quốc, thuộc sở hữu của tổ chức nửa chính nửa tà Ám Dạ.

Trương Ý Nhi không thể khống chế được niềm đam mê hội họa trong con người mình trỗi dậy, cô đứng trước bức tranh, im lặng dùng sự thành kính và say mê mà thường thức những quý ngài, quý cô khiêu vũ một cách sinh động.


Xuyên qua ảnh tĩnh có thể hình dung ra được những chuyển động uyển chuyển, những nụ cười quý tộc.

Nó như hút toàn bộ linh hồn của Trương Ý Nhi vào trong ấy đến khi Huyền Nhạn gọi lần nữa mới giật mình.

Người đàn ông đang nằm trên chiếc giường trải ga trắng tinh, y đang quan sát nhất cử nhất động của cô gái xuất hiện trên màn hình camera theo dõi từ xa.

Y thấy cô dừng chân trước bức tranh mà y đặc biệt yêu thích một lúc lâu, thông qua đôi con ngươi màu nâu trong suốt chất chứa đầy say đắm, y biết cô gái kia đã bị bức tranh trên tường thu hút.

Huyền Bạch đang nằm nghỉ ngơi ở tầng ba.

Đến trước cửa phòng, Đan Đan với với Tiểu Trì ở ngoài, một mình Trương Ý Nhi được đưa vào trong.

Anh chàng nào đó đang háo hức, vui sướng đến không ngậm được miệng, vừa nghe tiếng động ở cửa, nụ cười hắn vẫn duy trì, chỉ có bộ dáng như thể đang làm động tác sẵn sàng bổ nhào vào người xuất hiện trước mắt ngay lập tức, đương nhiên Huyền Dụ đã ở bên ngăn cản trước khi cái tên ngốc này làm ra chuyện xấu hổ: “Cậu bình tĩnh chút đi, cái biểu cảm mất mặt này cũng cất ngay lập tức cho tôi, đừng làm mất mặt Boss.”
Huyền Bạch lườm Huyền Dụ, nhưng cũng thành thành thật thật nghe lời thu hồi lại cái bộ dáng có hơi khoa trương của mình, giây sau đó Trương Ý Nhi cùng Huyền Nhạn xuất hiện trong tầm mắt.

Những gì Huyền Dụ dặn dò trước đó đều bằng một cách vi diệu không còn tồn tại, Huyền Bạch a lên một tiếng, dang hai tay, mặt mày cười đến không thấy ánh mặt trời: “Tiểu thiên thần, cuối cùng cô cũng đến, tôi nhớ cô lắm đấy, cô không đến nên vết thương của tôi mãi mà không lành nè.” Nói thì thôi đi còn bày ra cái hành động ấu trĩ, trẻ con đó là thế nào.

Trương Ý Nhi hết hồn đứng lại giữ khoảng cách với hắn, cơ mặt cô có chút giật giật, đầu tự nhiên nhức nhức, ngay sau đó chớp mắt nhắc nhở người nào đó: “Anh thu tay lại đi, đừng nghĩ giới tính của anh lệch lạc thì có thể muốn ôm ai liền ôm nhé.”
Huyền Bạch cũng không giận, ngược lại còn cười ngọt ngào, mắt nháy vài cái: “Tôi đúng là không có xu hướng thích phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ.”
Có thể tha cho cô được không, khó khăn lắm mới xin được ngài Fred đến đây, ngài ấy mà nghe được những lời này thì xong đấy.


Cái thân thể nhỏ bé này sợ là sáng mai không thể xuống giường nổi đâu.

Huyền Dụ và Huyền Nhạn đỡ trán, chỉ muốn bịt miệng, đánh cho tên kia một trận, thật mất mặt quá mà.

Tại sao bọn họ lại có một đồng nghiệp ngốc xịt chuyên đi rước xấu hổ vào tổ chức như hắn hả.

Huyền Nhân đang ở bên cạnh cùng Boss quan sát camera, không biết còn tưởng Trương Ý Nhi là nhân vật cực kỳ nguy hiểm mới được toàn bộ ám dạ theo dõi gắt gao thế này, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trên màn hình không những hắn mà cả Boss cũng đen mặt.

Mặt mũi thuộc hạ của Dạ Huyền không còn sót lại chút nào trong mắt Trương Ý Nhi rồi.

Cái tên kia mà không bị thương bọn hắn nhất định nhấn đầu hắn xuống nước cho hắn uống đến căng bụng.

Trương Ý Nhi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Huyền Bạch, đoạn hỏi thăm hắn: “Anh bị thương nhiều chỗ không?” Không đùa giỡn nữa, cô không thể ở đây lâu, phải tranh thủ thời gian.

Người nào đó hoàn toàn không để ý tới bản thân là ai, ra điều chỉ muốn biến thành một con cún muốn được cô gái như thiên thần dỗ dành: “Nhiều, cực kỳ nhiều vết thương luôn, cô muốn xem không, ngực nè, chân nè, mông nè… cả người đều đau.” Khuôn mặt hắn như thể là một cái kho chứa biểu cảm, không bù bớt cho mấy người mặt lạnh như Tiểu Trì hay Dạ Huyền.

Phát hiện tên ẻo lạ này có ý định vén áo lên cho mình xem vết thương, Trương Ý Nhi trừng mắt xua tay ngăn lại: “Không cần xem đâu.


Anh chớ có đầu độc mắt của tôi.” Đúng là không biết xấu hổ gì mà, sao cô có thể coi hắn là bạn chứ, não chắc chắn bị úng nước rồi, có nên tiếp tục làm bạn với hắn không nhỉ.

Huyền Bạch ngớ người, như đang phân tích câu nói vừa rồi của tiểu thiên thần là tốt hay xấu, rốt cuộc cũng khai thông được đầu óc, hắn trợn mắt cực kỳ bất mãn lớn giọng: “Dáng người tôi rất ngon nhé, múi nào ra múi đó, tuy không bằng Boss của chúng tôi…”
“Khụ khụ…” Tiếng ho khan của Huyền Dụ cũng đánh tỉnh cái miệng đang đưa đi xa quá của Huyền Bạch, hắn chột dạ vội bặm chặt môi, có chút oán hờn lườm Trương Ý Nhi.

Trương Ý Nhi đỡ mặt, thật muốn bổ cái não của tên này ra xem thử bên trong chứa cái gì, tự mình nói không hợp lý còn muốn lườm liếc cô.

Tự nhiên một hình ảnh đặc biệt sinh động hiện lên trong tâm trí Trương Ý Nhi, khóe miệng cô gái nhỏ cong cong thành một nụ cười tinh nghịch, mọi người nghe cô nàng đó nói: “Đúng là dáng người anh không bằng Boss của anh thật.

Kém xa là đằng khác.” Người nào đó hoàn toàn không có chút xấu hổ tiếp tục luyên thuyên hình ảnh người đàn ông trần thân trên yếu ớt dựa vào tường đá lạnh lẽo: “Một, hai, ừm, sáu múi nhé.

Tôi còn chạm vào nữa đó.”
Cả căn phòng rơi vào im lặng không tiếng động đến cả Huyền Bạch suốt ngày khoa môi múa mép cũng đơ luôn rồi.

Cái tình huống này rất giống bình yên trước cơn bão.

Huyền Nhân nuốt nước miếng lơ đãng liếc Boss đại nhân hoàn toàn sa sầm mặt nằm trên giường, hắn nghĩ chỉ cần Trương Ý Nhi nói thêm một câu nữa, Boss sẽ bất chấp vết thương mà lao đến phòng Huyền Bạch lôi cô nàng lớn gan kia xuống tầng hầm hành hạ một trận.

Ngô Á gõ cửa hai cái nhưng bên trong không đáp lại, cô ta khẽ gọi: “Anh Huyền.” Chỉ có cô ta dám gọi như vậy.

Huyền Nhân chớp mắt thấy Boss vẫn còn đang tập trung nhất cử nhất động hình ảnh trên camera, mặt mày thâm trầm, hắn chủ động đến mở cửa cho Ngô Á.

Không nghĩ Huyền Nhân ra đón, cô ta hơi giật mình, ánh mắt lướt qua bả vai hắn nhìn người bên trong.


“Mời Ngô tiểu thư vào.” Bọn họ luôn xưng hô khách sáo với cô ta như vậy, Dạ Huyền không có ý kiến gì thành ra cô ta cũng không dám được đà lấn tới, dù sao tại thời điểm này cô ta đúng là không có địa vị gì tại Ám Dạ.

Đến cả tên thật trước kia của cô ta y cũng không gọi lại nữa.

Vào trong rồi mới nhận ra sắc mặt của Dạ Huyền không tốt lắm, dù y bị thương nặng cũng không có vẻ mặt tức giận này, cô ta hơi lo sợ định lên tiếng thì nghe giọng nói ngọt ngào từ đâu đó vọng đến.

“Tôi chỉ phân tích cho anh thấy thôi.”
Cô ta theo hướng âm thanh nhìn sang và thấy rõ hình ảnh đang hiển thị trên màn hình camera.

Cô gái này… sao lại quen như vậy? Cô ta nhíu chặt mày ra điều cố gắng nhớ.

“Này này, cô không thể đem chuyện này nói linh tinh nhé.

Cô không sợ ngài Fred xử cô à?” Giọng của Huyền Bạch tiếp lời theo đó.

“Được rồi, đừng nói lung tung nữa.” Huyền Nhạn sắp bó tay với hai con người hồn nhiên này rồi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Cô ta cuối cùng cũng nhớ ra người phụ nữ kia là ai, chính là cô gái đã tình cờ gặp tại bệnh viện trung tâm X, cụ thể là vào ngày cô ta xuất hiện, theo như cô ta biết Huyền Bạch khá yêu thích cô.
Khoan đã… sao cô lại có mặt tại Ám Dạ? Ám Dạ không phải nơi ai cũng thể đến, huống chi còn là một cô gái với thân phận thấp kém “tình nhân của Frederick Nhược Đông”?
“Anh Huyền.” Giọng cô ta có chút run run không rõ là vì sợ khí thế của Dạ Huyền hay là cố tình diễn..


Bình luận

Truyện đang đọc