NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Cuối cùng Frederick Nhược Đông đứng dậy, như một vị vương giả cao cao tại thượng không một ai có thể khinh nhờn, hắn cao giọng cảnh cáo lần cuối cùng: “Những người đã xuẩn ngốc phản bội tôi, tự xuống dưới ngục giam đi, và hãy khai rõ những gì mình đã làm, đây là cơ hội sống cuối cùng của các người.” Dứt lời hắn rời khỏi đại sảnh rộng lớn, tiếng giày da nện trên sàn đá hoa cương tạo thành những âm thanh cao vút như thể hắn đang giẫm lên từng kẻ đã dám phản bội hắn.
Rồi hắn nhả ra thêm một câu: “Kẻ phản bội tôi… kết cục không phải chỉ là cái chết.” Bóng lưng hắn ngang tàn, ngạo nghễ và đầy gai gốc khiến lòng người run sợ.
Đám người đứng giữa đại sảng như bị rút cạn sự sống, đến hiện tại chúng mới nhận thức được rằng đối với Frederick Nhược Động chúng không hơn gì một con kiến không chút sức kháng cự.
Frederick Vi Vi siết chặt nắm tay yên lặng nhìn chằm chằm vào thân thể của “chú ba” trên giường đẩy, ông ta đã hôn mê hoặc nói không chừng đã chết.

Cô run rẩy nâng tay chạm vào đầu mình, hóa ra cô cũng sở hữu nó, hóa ra cô ở trong trái tim người đàn ông đó cũng không khác đám người tầm thường kia.
Khai Tâm gõ cửa hai cái, bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Vào.”
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, ánh mắt dừng trên gạc tàn một hai giây rồi quan sát người đàn ông đang ngồi yên ở ghế xoay, không biết Boss đại nhân đang nghĩ gì, trông ngài có vẻ trầm tư mà phiền muộn, có lẽ chuyện hôm nay của đám họ hàng đã để lại chút gì đó gọi là “tình người” trong lòng Boss rồi.
“Là Đế quốc Quỷ ạ.”
Một tiếng tách vang lên, rồi sau đó là tiếng tách tách đều nhịp, đến khi âm thanh ấy dừng lại, cũng là lúc Frederick Nhược Đông sực tĩnh khỏi những suy nghĩ mơ hồ không nên có vào lúc này, hắn nâng mắt liếc Khai Tâm: “Sớm thôi William Eric sẽ liên lạc.” Hắn nói, lần nữa trở lại ngắm chiếc vòng nơi cổ tay: “Mục đích của hắn là tôi.”

“Mười người phản bội ngài thì xử lý thế nào ạ.”
Sẽ chẳng có sự thương tiếc, hay xuất hiện cái gì gọi là tình thân nữa, người đàn ông tựa đóa hoa anh túc kiêu ngạo thả giọng: “Giết.” Lời ít ý nhiều, đó chính là kết cục mà chúng xứng đáng phải nhận, càng chẳng có sự chuộc lỗi nào nữa, chết là hết.
Khai Tâm nhận mệnh lệnh, toang rời đi thì Frederick Nhược Đông gọi lại, hắn xoay xoay cây bút trong tay hỏi: “Henry đâu?” Xong nhiệm vụ lại trốn đi đâu rồi, cái tên khốn này đúng là ngày càng lớn gan.
Khai Tâm rất muốn cười bởi vì bạn trai nào đó hiện tại đang đau khổ đứng tấn ngoài sân lớn của lâu đài, gãi gãi mũi: “Anh ta đang tự nhận phạt.”
“Phạt gì?”
“Đứng tấn ạ.”
Frederick Nhươc Động cười khẩy: “Đủ khôn ngoan đấy.” bấy nhiêu thì gọi là trừng phạt gì, hắn bảo Khai Tâm: “Truyền lời đến anh ta, bảo anh ta tổng hợp số liệu kế toán trong quý này của công xưởng và chuỗi quán bar mang cho tôi, hạn là 5 giờ sáng ngày mai.”
Khai Tâm chớp mắt, thầm cầu phúc cho Henry đáng thương, cho anh ta chết, cái tội lơ là thất trách để kẻ địch câu kết với người của Frederick làm chi.

Đáng đời anh ta.
Ngoài sân lớn của lâu đài, Khai Tâm chuyển lời xong liền chứng kiến Henry thất thanh một tiếng rồi ngã bệt xuống sàn.
“Tôi còn thiết sống gì nữa.”
“Ai bảo anh ngu xuẩn làm gì.” Mỉa mai xong Khai Tâm lắc người trở vào trong lâu đài mặc kệ ai kia đang gào thét như lợn bị cắt tiết.
Đêm, Frederick Nhược Đông đang đọc sách thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ, ngay sau đó là giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của Frederick Vi Vi.
“Ngài Fred.”
Hắn cau mày, mắt vẫn dán vào trang sách, nhàn nhạt lên tiếng: “Vào.” Bình thường mỗi khi hắn ở lâu đài, mỗi ngày Frederick Vi Vi sẽ nấu chè hạt sen mang đến trước khi hắn đi ngủ, nên hiện tại hắn cũng không ngạc nhiên khi cô đến tìm mình.
“Chị mang chè hạt sen cho em.” Cách xưng hô này là hắn cho phép, cô mới dám.
Hắn ừ một tiếng, đặt quyển sách trên bàn, nhận lấy chén chè từ tay cô, ngón tay hắn khẽ chạm vào tay cô, nhịp tim Frederick Vi Vi có chút loạn.

Hắn là người khá kén ăn, nhưng món chè hạt sen mà Frederick Vi Vi nấu là một trong những món mà hắn rất yêu thích, ăn được vài thìa, hắn nâng mắt: “Còn chưa đi?” Hắn nghĩ cô có chuyện gì đó muốn hỏi hoặc muốn xin nhưng không ngờ tới chỉ đơn giản là: “Hôm nay chắc em đã mệt, chị vừa học được một bài xoa bóp vai gáy và đầu, chị… chị có thể.”
Đúng là hôm nay Frederick Nhược Đông có chút mệt mỏi, hắn ăn thêm vài thìa chè hạt sen rồi gật đầu: “Được.”
Nụ cười trên môi cô hiển hiện một cách rõ rệt, trái tim cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn khi đến gần hắn.

Hương gỗ và bạch đậu khấu cay cay quanh quẩn khắp khoang mũi, nó khiến Frederick Vi Vi mê mẩn và quyến rũ đến rung động đến khó khống chế, bàn tay cô như xoa bóp lại như thể đang nhẹ nhàng đo đếm từng phân da thịt của hắn.
“Chị đã không còn nhỏ nữa.” Chợt Frederick Nhược Đông nói, một câu với nội dung kỳ cục.
Frederick Vi Vi khựng đi vài giây, rồi tiếp tục, cô không hiểu lắm: “Đúng là chị đã lớn tuổi.” Thì sao chứ, cô cũng không quan tâm đến vấn đề này.

Không lẽ hắn để tâm sao? Vừa nhếch khóe môi lên một chút đã bị câu nói của hắn hóa đá.
“Chị nên tìm một người đàn ông rồi.”
Frederick Vi Vi cảm thấy hơi thở của mình nặng nề kinh khủng, cổ họng khô rát, cuối cùng gian nan mở miệng: “Không cần, chị ở đây chăm sóc em và mọi người.”
“Chị nên được hạnh phúc, cũng hãy quên quá khứ đi.” Có lẽ chỉ có duy nhất Frederick Vi Vi là khiến Frederick Nhược Đông coi là người thân thích, vì chuyện khi nhỏ cũng được mà vì sự tận tụy, trung thành của cô dành cho hắn suốt nhiều năm nay cũng được, hắn muốn cho Frederick Vi Vi một tương lai hạnh phúc và vui vẻ.

“Chị ở cạnh em… là hạnh phúc rồi.” Có lẽ cô không ngờ tới mình sẽ vô thức mà thốt ra lời tận sâu trong cõi lòng hiu quạnh của mình.

Đó là một tình yêu đơn phương với đầy rào cản, cách biệt và không được người đời tán đồng nhưng biết làm sao được, cô ta chỉ rung động với mỗi người em họ này của mình.
Frederick Nhược Đông không hiểu được ý tứ trong lời thổ lộ của Frederick Vi Vi, hắn chỉ cho rằng cô sớm tối ở bên cạnh hắn, chăm sóc cho hắn từ đó hình thành thói quen, như thể cuộc đời của cô chỉ xoay quanh hắn.

Mà hắn thì không cần cô đi theo hắn mãi.
Nhưng hắn cũng không ép cô, nếu cô chưa muốn vậy hắn sẽ cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Hắn nói: “Được rồi, chị lui xuống đi.”
Frederick Vi Vi mím chặt môi, bàn tay lưu luyến rời khỏi vai hắn một cách chầm chậm, rồi nhẹ nhàng đáp “vâng”, một chữ “vâng” đầy đau đớn và buồn tủi nhưng cô biết người đàn ông ấy sẽ chẳng bao giờ hiểu nỗi cô đơn thầm lặng trong trái tim cô..


Bình luận

Truyện đang đọc