NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Còn chưa xuống khỏi xe, thông qua khung kính đã thấy rõ hai người một nam, một nữ xa lạ đứng bên Tống Vô Ưu, bàn tay cô ấy còn khoát hờ lên khuỷu tay của người đàn ông.

Nhìn kỹ cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt, ngoại hình khá bắt mắt, anh tuấn, cao ráo, quần áo mặc trên người cũng không phải những nhãn hiệu bình thường, xem ra là một cao phú soái của thành phố S rồi.

Trương Ý Nhi không thích việc Tống Vô Ưu không nói cô tiếng nào đã dẫn theo người khác, dù vậy cũng không thể thất hẹn, ngó đồng hồ, hiện giờ mới qua 9 giờ sáng.

Ban đầu dự định dành nguyên buổi sáng cho cô bạn thân tiếc là giờ phải thay đổi kế hoạch rồi.

Trước khi xuống xe, Trương Ý Nhi nhìn Tiểu Trì định tạm biệt, bỗng não động một cái, khóe miệng nhếch lên một tia giảo hoạt.

Tiểu Trì bị cô nhìn mà tê tái cả da đầu, mặt căng ra, môi mím chặt nhìn thẳng phía trước, coi như không nhận ra ánh mắt quỷ dị của cô Trương.

Và y như những gì Tiểu Trì lo lắng, Trương Ý Nhi kéo mạnh cánh tay cứng như thép của anh ta cười gian trá dụ dỗ: “Tiểu Trì, tôi bị bạn bè hố rồi, anh phải giúp tôi.

Đi thôi.”
“Ơ… cô… không… không được.”
Trương Ý Nhi trừng trừng anh ta: “Tại sao không? Anh là người của tôi, tôi nói anh phải nghe.” Không cho anh ta cơ hội phản kháng, nghiêm giọng đe dọa: “Nếu anh làm trái ý tôi, tôi sẽ báo ngài Fred.”

Tiểu Trì mếu máo trong tâm, vài giây nghĩ đến sự tàn bạo của ngài Fred, lại đáng thương mà ngó cái khuôn mặt không cho phép người khác kháng cự bên cạnh, Tiểu Trì mím chặt môi hơi cúi đầu cuối cùng miễn cưỡng ờ một tiếng.

Nghe được âm thanh bất lực nho nhỏ như tiếng thở dài phát ra từ cổ họng của anh ta, Trương Ý Nhi cười ha hả không thèm giữ hình tượng mà kéo lấy cổ tay anh ta đi nhanh đến chỗ mấy người Tống Vô Ưu đang chờ.

Tống Vô Ưu đúng là cố tình dẫn bạn trai và người bạn mới quen khá thân thiết đi cùng mà không hề thông báo với Trương Ý Nhi một tiếng nào.

Rõ ràng còn đang định khoe khoang một chút với cô vì câu được anh bạn trai ngon lành, thế quái nào Trương Ý Nhi cũng mang theo người đến vậy.

Đúng là âm hiểm.
Lúc đầu nhìn thấy cô và người đàn ông cao lớn lực lưỡng xuống khỏi chiếc xe bốn bánh sang trọng cô ta không thoải mái lắm, sau đó nhìn kỹ người đàn ông kia, hừ, ăn mặc tầm thường, khuôn mặt cũng không tệ, làn da ngăm đen tô điểm thêm vẻ nam tính, có điều trông qua quá nghiêm túc, chẳng có khí chất của một công tử nhà quý tộc.

Vài giây đánh giá xong, biểu cảm không tốt trước đó đã thay thế bằng vẻ mặt hòa nhã, vui vẻ.
Diễn cũng tốt thật, cô bạn đi cùng ngoài mặt cười nhưng lòng thì thầm khinh thường, lặng lẽ véo nhẹ bên hông người đàn ông đang dùng ánh mắt như nhìn thấy con mồi béo bở khác vừa xuất hiện.

“Đông đúc quá nhỉ?” Đó là câu nói đầu tiên của Trương Ý Nhi, dùng nó thay cho lời chào hỏi tốt đẹp dành cho những người "bạn tốt" lâu ngày gặp lại.

Tống Vô Ưu cười gượng, bàn tay thì âm thầm siết nhẹ, cô ta giải thích qua loa: “Đi hai người có hơi buồn, đúng lúc bạn trai và bạn tớ đề nghị đi chơi thế nên tớ rủ luôn, gấp quá còn không kịp báo với cậu một tiếng.”
Trương Ý Nhi cười mỉm như bình thường, cũng không tỏ ra vẻ không hài lòng hay không vui, cô gật đầu: “Không sao đâu.”
Hai bên giới thiệu qua lại vài câu là xong, nhờ vậy mà Trương Ý Nhi mới rõ vì sao người đàn ông kia trông quen đến vậy.

Hóa ra là Lâm công tử của Lâm gia, tuy không phải gia tộc nắm quyền tại thành phố S nhưng cũng có tiếng tăm, ba đời hoạt động trong lĩnh vực truyền thông giải trí.

Công ty tổng nằm trong top 3 những công ty giải trí hàng đầu của cả nước.

Mà quan trọng không nói đến gia cảnh mà là danh tiếng đào hoa, lăng nhăng của hắn ta.

Thay bồ hơn cả thay áo, hễ là người con gái nào mà hắn nhắm trúng, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được.
Tống Vô Ưu còn từng nói xấu, chê bai hắn đủ kiểu trước mặt Trương Ý Nhi, thế quái nào giờ lại chịu đi làm chiếc áo rẻ mạt mặc cho hắn dày xé vậy.

Chỉ thắc mắc một chút, xong cô cũng không muốn quan tâm.

Ban đầu kế hoạch của cô và Tống Vô Ưu là đi quán cà phê tán gẫu rồi xem phim, nhưng hiện tại phải đổi lộ trình rồi.


Không đoán được mục đích Tống Vô Ưu dẫn theo “bạn trai” cùng với “bạn mới” đi cùng là gì, Trương Ý Nhi lại không thể hỏi trực tiếp, chỉ đành quan sát, dù sao bên cạnh còn có Tiểu Trì, có điều cái khuôn mặt đen sì của anh ta trông cũng buồn cười quá rồi.

“Này.” Cô đụng cánh tay anh ta một cái: “Có thể vui tươi hơn chút không?”
Tiểu Trì mặt mày âm trầm liếc cô một cái, lại nhích ra xa một chút: “Tôi vốn như vậy mà.”
Được rồi, chuyện này đúng là do cô đang yên đang lành bắt một tên quanh năm mặt lạnh như anh ta đi chơi cùng, anh ta không tức giận đánh cô một trận là may mắn rồi dù cô trên cấp bậc anh ta.

Thế mới buồn chứ.

Lâm công tử - Lâm Thế Dân đề nghị đến Mark Key.

Trương Ý Nhi chớp chớp mắt liếc hắn một cái, hắn cũng như cười như không quan sát cô không kiêng dè.

Nơi đó đúng là tổng hợp đủ trò để chơi, nhưng mà… cô còn chưa suy nghĩ xong hai cô nàng đối diện đã gật gù đầu đồng ý, trông vẻ mặt vô cùng hứng thú.

Cuối cùng cô cũng không có ý kiến gì, đi theo bọn họ, tạm thời tách ra hai xe.

Trên đường đến Mark Key, Trương Ý Nhi ngẫm nghĩ có nên nhân cơ hội này chuồn đi không, vẫn còn rơi vào trầm tư thì Tiểu Trì đã lên tiếng giúp cô thông suốt: “Nếu cảm thấy không thích hợp để làm bạn nữa thì chơi nốt hôm nay thôi, sau đó coi như không có duyên.”
“Anh nhìn ra Tống Vô Ưu giả tạo à?” Trương Ý Nhi rất kinh ngạc, trông Tiểu Trì không phải người sẽ biết quan sát, IQ cũng không hẳn cao thế mà lại có thể phát hiện thái độ không tốt của mấy người Tống Vô Ưu.

Tiểu Trì ngó cô như đang nói “xem tôi là thằng ngốc à”, đáp: “Cô ta chẳng xem cô là bạn.”
Rốt cuộc Trương Ý Nhi cũng thở dài thườn thượt như chấp nhận hiện thực đang diễn ra, ánh mắt cô có chút hoài niệm nhìn chiếc xe màu đỏ phía trước: “Chúng tôi đã từng rất tốt đẹp, ở trường cũ cô ấy là người bạn thân duy nhất của tôi.


Nhưng kể từ ngày tôi chuyển trường, nói với cô ấy rằng mình phải đến Phong Khởi nhập học.

Cô ấy liền thay đổi toàn bộ thái độ với tôi.” Cô có chút thất vọng tiếp tục: “Tôi không hiểu, tôi chẳng làm gì sai cũng như chưa bao giờ làm gì không đúng với cô ấy, vậy mà cô ấy lại nhẫn tâm đem tình bạn hơn một năm trời mà tôi trân trọng vứt vào hầm bằng.” Cuối cùng cô mơ hồ hạ giọng: “Là tôi quá ngây thơ sao.”
Tiểu Trì không ngắt lời cô, cũng không đưa ra ý kiến nào, chỉ lặng yên lái xe, tai lại vô cùng chân thành mà nghe cô than thở, giải bày nỗi ưu phiền trong lòng.

Anh ta cũng chẳng hiểu mấy kiểu tình bạn này, từ bé đến lớn anh ta luôn như con thuyền độc mộc, không có bạn thân càng chẳng có người yêu thương, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được sự thất vọng mà Trương Ý Nhi đang trải qua.

Có lẽ giống như bị phản bội bởi chính người mà mình tin tưởng nhất.

Cảm giác đó khó chịu ra sao chứ.

Trong xe rơi vào khoảng lặng, tựa như thời gian đang du di cho cô gái nhỏ lấy lại trạng thái bình thường và đưa ra quyết định cuối cùng.

Bỗng âm thanh du dương vọng giữa khoang xe: “Có lẽ đêm nay tuyết sẽ rơi.” Cũng là lúc tình bạn mà cô trân trọng chính thức đóng băng.

Tiểu Trì đảo mắt ngắm bầu trời bên ngoài, màu sắc ảm đạm, tầng tầng lớp lớp mây xám phủ kín cả trời xanh, nhiệt độ lúc này còn thấp hơn lúc sớm, đúng như cô Trương nói, đêm nay sắc trắng sẽ bao quát vạn vật của thế gian.


Bình luận

Truyện đang đọc