NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Ngày hôm sau, Lạc Quý Nhân vẫn dậy sớm như thường ngày chạy bộ về ngó Trương Ý Nhi vừa từ phòng vệ sinh đi ra: “Đến nhà rửa tội với tôi không?”
Nhà rửa tội? Trương Ý Nhi mất vài giây mới nhớ đó là nơi nào, tính hiếu kỳ của cô cực kỳ lớn, đương nhiên chuyện gì không nên tò mò cô sẽ ngay lập tức dập tắt.

Về cái nhà rửa tội này… xem ra có nhiều bí ẩn lắm đây.

Thế là cặp mắt phượng cong lên nhìn Lạc Quý Nhân: “Đi chứ.” Sao mà không đi cho được.
Cả hai ăn uống xong gần chín giờ mới đến nhà rửa tội, chào đón cả hai là một người phụ nữ trên 30 tuổi mặc trang phục dành cho các sơ, người phụ nữ mỉm cười hiền từ chỉ dẫn cả hai vào trong.

Nhà rửa tội có hai tầng, trần rất cao, từ bên dưới không thể thấy được bất cứ gì tầng trên, không rõ trên đó chứa đựng những gì hay dành cho những người nào, Lạc Quý Nhân dẫn cô ngồi đại vào một hàng ghế trống, ghế được làm từ gỗ đàn hương giống như cách sắp xếp trong các hội trường bình thường.
Trương Ý Nhi ngó qua đoán chừng có khoảng 500 ghế, hôm nay chủ nhật nên khá đông sinh viên đến cầu nguyện và rửa tội.
Đập vào mắt khi bước chân vào hội trường chắc chắn là bức tượng Chúa Jesu trên cây thánh giá, bên cạnh còn có tượng của Thánh Peter, có vài tượng của nhân vật lớn nào đó nhưng cô không biết, cô không theo Thiên Chúa giáo, thành ra cũng không am hiểu những tông đồ của ngài ấy bao gồm ai.

Ngoại trừ Thánh Peter cũng vô tình mà biết được trong một lần cô tìm hiểu về Thành Vatican.


Rõ ràng tất cả đều chứng tỏ rằng nhà rửa tội tại Phong Khởi cũng tựa như một nhà thờ, vậy mà “quản gia” đó lại bảo không phải.

Hình như ông ấy cũng không phủ định cũng không khẳng định có điều Trương Ý Nhi vẫn cảm thấy nơi này kỳ kỳ.

Bình thường khi đến những nơi thiêng liêng như nhà thờ, chùa hay đền đều khiến người ta mang một sự thành kính và ngưỡng vọng nhưng tại sao nhà rửa tội này lại như bao phủ đầy u ám và đặc mùi tội ác như vậy.

Lần này không liên quan gì đến cái mũi nhạy cảm của cô, hoàn toàn xuất phát từ giác quan thứ sáu, là cô cảm giác như vậy.
Phía trước có vài sinh viên có cả nam lẫn nữ đang xếp hàng để đăng ký vào phòng rửa tội, phòng rửa tội kia có lẽ nằm trên tầng hai.

Và suy đoán của Trương Ý Nhi đã chính xác, một sinh viên mang biểu cảm lo lắng, căng thẳng tiến vào thang máy.
Thật sự rất khác thường.

Tại sao chỉ có hai tầng còn cần cả thang máy, thang máy đó sẽ dẫn người ta vào một mật thất rửa tội bí ẩn sao?
Cô muốn ngồi đây theo dõi nữ sinh vừa vào thang máy trở ra, cô muốn biết nữ sinh đó có thay đổi gì không.

Nơi này thật khiến cô không những không cảm thấy được sự linh thiêng của Đấng tối cao mà có gì đó rất mờ ám, như một bí mật về hàng vô số tội ác dưới lớp bình phong “nhà rửa tội”.
“Quý Nhân, cậu từng vào phòng rửa tội chưa?” Cô hỏi, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào cánh cửa thang máy, lại có một nữ sinh bước vào, hình như… con ngươi nâu nhạt bỗng giật nhẹ khi nhìn thấy một nam sinh xếp hàng cùng với những nữ sinh đi vào căn phòng được che giấu phía sau lớp màn kịch sân khấu.

Tại sao không phải là vào thang máy như nữ sinh?
Lạc Quý Nhân không phát hiện điểm khác lạ ở cô bạn, hai tay chắp trước ngực đáp khẽ: “Chưa, tôi không có hứng thú vào phòng rửa tội, thỉnh thoảng tới đây chỉ để cầu nguyện thôi.”
Trương Ý Nhi bị cảnh tượng kỳ quái trước mắt thu hút nên không để ý đến câu nói của Lạc Quý Nhân, đến khi cô ấy gọi một tiếng mới giật mình: “Hả?”
“Cậu nhìn gì vậy?” Ánh mắt kia như muốn đục khoét luôn mục tiêu cô nhắm đến, nương theo hướng nhìn của Trương Ý Nhi nhưng chẳng thấy gì ngoài tấm màn màu nâu sậm hơi lay động.
Rất muốn hỏi Lạc Quý Nhân về nghi ngờ của mình nhưng có lẽ cô ấy cũng không biết gì về nhà rửa tội dù toàn bộ Phong Khởi là của Lạc gia.
Trương Ý Nhi nghiêng đầu liếc cô ấy một hai giây rồi đáp: “Tôi quan sát lung tung thôi.”
Cô cố gắng dùng cái mũi của mình để ngửi xem có mùi máu hay xác chết gì đó không nhưng không có, chỉ có… hai tay đang chắp trước ngực run lên, cả thân thể cũng run rẩy.


Cô hít thật sâu, nhéo mạnh vào cánh tay giúp cho bản thân thật tỉnh táo, đó là mùi tanh nồng nhưng không phải máu.

Trái tim cô điên cuồng đập thình thịch, e rằng Lạc Quý Nhân cũng nghe phải mất.
Mùi tanh đó… luôn xuất hiện trong mỗi lần cô và ngài Frederick ân ái, nhưng cô từng thấy nó thật dễ chịu và đầy mê hoặc mà giờ đây thứ mùi tanh ấy kết hợp với những thứ mùi kỳ lạ của cơ thể người hay những công cụ gì đó khiến nó thật ghê tởm.

Bụng dưới cuộn trào, trước khi chúng bị đẩy đến họng thì Trương Ý Nhi đã tông chạy ra khỏi hội trường vào nhà vệ sinh nôn khan.

Nôn đến khi chẳng còn chút gì trong bụng mới dừng lại thở dồn dập.
Bắt nạt, bạo lực, mùi máu tanh nồng khắp nơi và mùi của nam nữ giao hợp xuất hiện ngay trong nhà rửa tội thiêng liêng,… rốt cuộc học viện này là thứ quỷ quái gì, là địa ngục được che đậy dưới hình thức trường học sao.

Sự ghê tởm trỗi dậy lần nữa, cô lại nôn khan nhưng chẳng còn nôn ra được gì ngoài dịch vàng.
Cô rất muốn gọi cho ngài Fred, nói với ngài rằng cô muốn rời khỏi nơi này, từng ngón tay đặt trên màn hình điện thoại nhấn loạn xạ, cuối cùng dứt khoát tắt.

Cô không muốn bản thân yếu đuối khi còn chưa ra trận đã bỏ chạy, cô càng không thể để hắn thất vọng.

Trên đời này thứ có thể khiến bạn lớn mạnh đó là học cách làm ngơ.


Làm ngơ sao? Trong gian phòng vệ sinh của nhà rửa tội, len lõi qua khoang mũi như vẫn còn nồng nặc thứ mùi ghê tởm đó.

Cô gái nhỏ suốt cả một đời người chưa từng trải qua những tàn ác của giới hắc ám, lần đầu cảm nhận được sự lạnh bạt, vô tình của lòng người, lần đầu cảm thấy bất lực đến mức như bị đẩy vào đường cùng, cô ngồi bó gối trên bồn vệ sinh, hai tay ôm chặt lấy chính mình, ngoài cô ra sẽ chẳng ai có thể giúp cô lớn mạnh bao gồm cả ngài Fred.
Từng giọt nước mắt hôm nay sẽ là những giọt cuối cùng, sự nhỏ bé đôi khi cũng là một nhân tố giúp con người nhận thức được vị trí của mình ở đâu, để từ đó lựa chọn cho mình một bậc thang phù hợp.

Cô nghĩ cô thật sự muốn nâng tầm mình đến bậc thang mờ ảo kia.
Bên ngoài có tiếng gọi, nó liên tục và ngày càng lớn, điện thoại cũng không ngừng đổ chuông.

Trương Ý Nhi biết thời gian để tiếp thu hiện thực tàn khốc đã hết, tiếp theo đây cô chỉ có thể tự tạo cho mình chiếc áo giáp an toàn nhất để xông ra chiến trận.

Không phải chỉ để trừng trị những kẻ khốn nạn mà còn để tìm ra chính mình.

Cô là ai?.


Bình luận

Truyện đang đọc