NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Frederick Nhược Đông véo khuôn mặt đang phụng phịu cực kỳ dễ thương của cô rồi bế cô ra khỏi người mình.

Cả hai đến sô pha gần giá sách lớn bắt đầu ăn cơm, quản gia Lý đã sớm đưa hai phần cơm lên cho hắn.
“Bình thường anh cũng ăn cơm ở căn tin xưởng ạ?” Vừa mở khây cơm ra vừa hỏi, có năm ngăn, món mặn, món nhạt, canh đều có đủ, chất lượng xem ra không tệ.
Frderick Nhược Đông ừ, hắn lau thìa, đũa rồi đưa cho cô.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện câu qua câu lại rất tự nhiên, Trương Ý Nhi thật sự thích bầu không khí như lúc này, không cần phải ngồi trong nhà hàng 5 sao ăn những món đắt đỏ, chỉ cần một bữa cơm đơn giản như hiện tại cô đã mãn nguyện.

Cô chia bớt phần thịt bò qua cho hắn, vẻ mặt đáng thương: “Em không ăn hết, không muốn lãng phí.”
Hắn không nói gì, vẫn tiếp tục ăn, cũng để cho cô đưa đồ ăn qua khây của mình.
Trương Ý Nhi cười híp mắt, miệng thì nhai thức ăn, mắt thì mải ngắm người đàn ông bên cạnh.

Thỉnh thoảng cô vẫn cảm thán, tại sao hắn lại đẹp như vậy, cái gì cũng đẹp cả, mà không chỉ dừng ở đẹp, nó đã vượt lên trên chữ đẹp đó vài bậc, chỉ có thể dùng hai từ “vô thực” để hình dung.

Ngắm khuôn mặt yêu nghiệt này cũng đủ no rồi, cần ăn cơm gì nữa.

Cứ vậy một người ăn, một người thường thức sắc đẹp.


Đến khi bị hắn cong ngón tay gõ lên trán cô mới ui a tỉnh hồn.
“Em lại ngốc đần gì đó, ăn nhanh rồi nghỉ trưa cùng tôi một lát, qua trưa dẫn em tham quan xưởng.”
Người nào đó vặn vẹo eo rồi thẳng lưng ngoan ngoãn tập trung ăn cơm.
Hắn đã ăn xong, rửa tay trở về ngồi sát bên cạnh cô, quản gia Lý mang đồ uống lên.

Frederick Nhược Đông như thường lệ thản nhiên lên tiếng: “Vào.”
Quản gia Lý cũng thản nhiên vặn khóa cửa, có điều… vặn hai lần cũng không có kết quả.
Mặt mày ông hơi tái, cảm giác như mình đã lên không đúng lúc, vuốt mặt một cái đoạn ngập ngừng: “Tôi… ngài Fred… tôi không mở cửa được.”
Thìa trên tay Trương Ý Nhi suýt thì rơi xuống sàn nhà, cô đỏ mặt liếc người đàn ông đang ung dung cầm lọn tóc của cô chơi đùa, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ là ý cười nơi đuôi mắt không che giấu nổi.
Hắn véo nhẹ má phính của cô rồi đứng dậy mở cửa cho quản gia Lý, còn chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, tay nhận khây nước, xong không chút do dự đóng sập cửa lại.
Khuôn mặt già của quản gia Lý căng ra, mắt ông ta giật giật, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngài ấy đang ngầm ra ý không hài lòng với mình à.”
Đương nhiên Frederick Nhược Đông không rảnh rỗi đi làm mấy chuyện ấu trĩ đó, đặt hai ly nước lên bàn, lần nữa bắt tréo chân ngồi bên cạnh Trương Ý Nhi, hắn không chơi tóc của cô như lúc nãy mà sờ sờ eo cô qua một lớp áo len.

Trương Ý Nhi nghĩ nếu áo len này không phải kiểu dáng cao cổ thì hắn đã càn quấy da thịt quanh xương quai xanh của cô rồi.
Vốn đã có thể ăn nhanh hơn, thế quái nào ngài Fred ngồi bên cạnh ngắm mình không chớp mắt khiến tốc độ của cô chậm dần.


Cuối cùng khi bàn tay hơi lạnh đi vào trong vạt áo rộng rãi chạm vào da thịt mỏng manh, thìa trên tay Trương Ý Nhi cuối cùng cũng thành công đáp xuống sàn.

Âm thanh cao vút của kim loại và sàn đá va chạm cũng chẳng ảnh hưởng gì tới người đàn ông kia, chỉ có cô nhóc nào đó chột dạ đỏ mặt thôi.

“Ăn xong chưa?” Cô nhóc này đúng là ăn chậm hơn cả rùa bò, đợi đến ngứa ngấy.

Hắn là người rất kiên nhẫn, một chút thời gian này cũng chẳng là gì, có điều… một khi đã chạm vào thì mọi sự kiên nhẫn đều bỏ hết.
Trương Ý Nhi đã no, đồ ăn cũng diệt xong, chỉ còn ít cơm.

Cô dừng lại, uống một ngụm nước cam ép.
“Em vào nhà vệ sinh tí.” Hắn cứ khuấy đảo tâm tình của cô chỉ với một động tác xoa xoa nơi eo bụng bằng phẳng, thật không có chút tiền đồ nào.
Frederick Nhược Đông cũng không cản, vô cùng tự nhiên di chuyển hai chân chừa lại không gian cho cô đi qua.

Hôm nay hắn ăn mặc khá đơn giản, cứ vào mùa đông, hắn sẽ thay thế những chiếc áo sơ mi thành áo len đủ kiểu.


Lúc sáng trước khi thay quần áo, hắn nhớ đến chiếc áo len cao cổ của cô nhóc, rồi cứ thế cũng chọn một chiếc kiểu dáng tương tự, chỉ có màu sắc khác nhau.

Nhìn đi nhìn lại thế nào cũng giống đồ đôi.
Hắn cười cười đoạn đứng dậy đến giá sách lớn, mỗi ngày hắn đều bỏ ra một ít thời gian để đọc sách, với chỉ IQ cao ngất ngưỡng của mình, một quyển sách 1000 trang cũng chẳng chiếm bao nhiêu thời gian.

Giá sách đúng như Trương Ý Nhi nghĩ, tất cả hắn đều đã đọc qua.

Trên đó có không dưới 1000 cuốn, chính hắn cũng không chắc chắn số lượng là bao nhiêu.

Vừa nâng tay rút một cuốn về đề tài quân sự thì âm thanh lạch cạch vang lên, đương nhiên ngoài cô nhóc kia thì còn ai.

Hắn cũng không nâng mắt nhìn cô, chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay.
Trương Ý Nhi liếm môi đến bên cạnh, tiếng lật trang giấy nhanh đến mức làm cô nàng ngốc nghếch nào đó không nhịn được mà nuốt nước bọt, cô còn hỏi thế này: “Anh chỉ đọc dòng đầu tiên mỗi trang thôi à?”
Ngay sau đó cô cảm nhận như có một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ găm vào mặt mình, chẳng thèm cho cô chút mặt mũi nào.
“Sao… sao nhìn em vậy chứ?” Cô chỉ hỏi một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn mà.
Hắn cười khẽ chầm chậm gõ lên trán cô một cái tiếp tục đọc sách, chẳng thèm đáp lại cô lấy chữ nào, thật khinh người nha.
Bĩu môi, nguýt hắn hai cái, tri thức lan tràn khắp không gian, hắn đọc sách chăm chú như vậy khiến Trương Ý Nhi hứng thú dạt dào, thế là tự mình tìm sách đọc.


Kệ sách không phải sắp xếp lộn xộn, mỗi ngăn lớn là một thể loại, Trương Ý Nhi vẫn thích tiểu thuyết hơn, thế là cô dòm ngó một vòng cuối cùng cũng thấy mục tiêu.

Tiểu thuyết gì cũng có, đến cả tiểu thuyết tình cảm lãng mãn cũng xuất hiện ở đây.

Trương Ý Nhi như thể tìm được kho báu của đời mình, chính căn phòng mang phong cách cổ điển với kệ sách khổng lồ là kho báu cô muốn.
Ngón tay lướt nhẹ một đường rồi dừng tại quyển sách có tựa “Lolita”.

Đã từng nghe đến tiểu thuyết kinh điển này nhưng chưa có dịp đọc, chỉ biết sơ qua nội dung nói về một ông chú trung niên có sở thích biến thái đối với những bé gái chưa tới tuổi thành niên.

Và Lolita là tên của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, là người khiến ông ta điên cuồng mà yêu, điên cuồng mà khao khát.

Lolita từng bị đánh giá là một tác phẩm đồi trụy, thậm chí thời điểm mới phát hành còn bị tẩy chay triệt để bởi nội dung gây phản cảm và không theo chuẩn mực đạo đức nhưng không ai ngờ nó đã ngược dòng định kiến mà trở thành một trong những tiểu thuyết kinh điển nhất của văn chương thế giới.
Cô nghĩ cô muốn đọc, cô muốn cảm nhận được tình yêu với đầy rào cản, trái với luân thường đạo lý đó sẽ đi về đâu.
Ánh mắt bỗng chú ý đến người đàn ông cách cô khoảng vài bước chân, hắn dường như không để tâm tới những thứ xung quanh, chỉ tập trung vào cuốn sách trên tay, tiếng lật giở không rõ vì sao đã không còn nghe rõ như ban đầu.

Hôm nay không có ánh mặt trời rọi qua khung cửa kính, chỉ có vệt sáng mờ nhạt đậu trên người hắn, không có vầng sáng rực rỡ, tất thảy đều ảm đạm cũng tĩnh lặng, tĩnh lặng như thể chỉ còn mình hắn đứng tại nơi đó, vạn vật trong căn phòng đều bị bóng tối che khuất, ngoại trừ hắn vẫn yêu nghiệt lẩn trong những hư hư ảo ảo thì tất thảy đều không tiếng động biến mất, một chút tồn tại cũng chẳng còn.
Trương Ý Nhi cũng là một trong những vật đã bị bóng tối phẫn nộ nuốt chửng, cô lặng lẽ ngắm hắn, quyển sách trong tay chẳng có tác dụng khơi gợi nào đối với cô, cô biết bất cứ khi nào hắn đều có thể hút mất linh hồn mình, ngay cả khi hắn tàn nhẫn trước mắt, tay cầm khẩu súng ngắn không chút do dự nả đạn vào kẻ thù, cô biết bản thân vẫn sẽ bị hắn khuất phục..


Bình luận

Truyện đang đọc