NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Tống Vãn Chi không ngờ rằng Giang Tứ sẽ ngăn mình lại, càng không thể ngờ anh lại cản cô một cách trắng trợn như thế.
 
Đợi cô lấy lại tinh thần, tiếng bước chân của bốn người phía trước đã xa đến chẳng thể nghe được nữa.
 
Hành lang yên tĩnh.
 
Cửa sổ bị ánh trăng rọi nghiêng bóng dưới mặt đất, lại còn rọi ra hai cái bóng một cao một thấp đang giằng co.
 
Không khí phảng phất bởi vì cái cúi người của Giang Tứ mà bị đè ép đến mỏng manh, khiến Tống Vãn Chi kìm lòng không được mà nín thở: "Tôi chỉ đến tham gia phỏng vấn hội sinh viên thôi."
 
Giang Tứ hơi nhíu mày: "Tôi cho rằng em không ngờ đến bất kỳ khả năng nào sẽ gặp được tôi?"
 
"Tôi không có... hơn nữa.” Chỉ phủ nhận thôi cũng đủ khiến Tống Vãn Chi chột dạ, cô tránh anh rồi lại buông mắt, đầu óc vì bị anh tiếp cận cũng trở nên trống rỗng: "Hơn nữa, hội sinh viên là tổ chức sinh viên có tính đại diện của trường, cũng có lợi cho người muốn phát triển và nâng cao..." Thật sự đúng là học sinh ba tốt điển hình được dạy dỗ theo khuôn vàng thước ngọc của An Kiều, Giang Tứ yên lặng mỉm cười rồi cắt ngang: "Tất cả lý do đều tích cực và đầy cảm ứng như thế, em đến phỏng vấn làm trợ lý hội hay tranh cử chức phó chủ tịch của hội?"
 
"..."
 
Tống Vãn Chi đỏ mặt trước sự trêu chọc của anh, hết lần này tới lần khác đều chẳng phản bác được, chỉ có thể cắn môi buông mắt chẳng dám nhìn anh.
 
Giang Tứ nhìn cô rồi làm càn.
 
Nhưng cũng chỉ trong giây lát cho đến lúc cô gái rủ hàng mi xuống.
 
Tĩnh lặng kéo dài sau mấy giây, anh đã khôi phục lại dáng vẻ tản mạn mất tinh thần lười biếng thường ngày, hơi nhấc chân dài về phía sau, nghiêng người nhường đường cho cô: "Nếu em không đi nữa, em sẽ muộn buổi phỏng vấn đó."
 
"Cảm ơn." Tống Vãn Chi vô thức đáp lại, lướt qua góc áo của anh mà đi qua.
 
Người kia không nhanh không chậm đi lên, như đùa hoặc là trêu chọc: "Tôi chặn em lại, thả em đi em còn cảm ơn tôi?"
 
"..."
 
Gương mặt của Tống Vãn Chi hơi nóng lên, cô nắm chặt ngón tay, cố gắng tăng nhanh bước chân hơn một chút.
 
Vì mắt cá chân của cô bị thương cùng với người kia có đôi chân dài, đương nhiên cũng sẽ dễ dàng đi trước cô hơn. Nhưng không biết là có việc trì hoãn hay là thế nào, sau khi cô cố gắng tăng tốc bước chân, dường như thật sự tiếng bước chân của người nọ lại xa hơn một chút.
 
Cách một nửa hành lang, Giang Tứ bước chầm chậm gần như dừng lại ngắm nhìn bóng lưng của cô gái, nụ cười rời rạc nhuộm ở đuôi mắt dần giảm đi.
 
Cuối cùng anh đút tay vào túi đứng tại chỗ.
 
"Chủ tịch?" Trưởng phòng phòng học tập lên lầu vừa qua đầu bậc thang đã nhìn thấy anh, dừng chân lại kinh sợ: "Cậu không vào để mắt tân sinh viên phỏng vấn đi, đứng ở nơi này làm gì?"
 
Giang Tứ không ngẩng mí mắt: "Suy nghĩ cách chứng minh phỏng đoán Goldbach."
 
Trưởng phòng phòng học tập: "?"
 
Trưởng phòng phòng học tập Trình Nghị Sinh cũng là sinh viên năm ba giống như Giang Tứ, vào hội sinh viên trường cùng một năm, còn đi ra cùng một khoa, thật ra quan hệ riêng tư của hai người rất quen thuộc."
 
Lúc này, thấy trên hành lang chẳng có những người khác, Trình Nghị Sinh cũng không ra dáng đoan chính giải quyết việc chung trong hội nữa mà ghét bỏ tiến lên: "Cậu gây hoạ cho mình khoa tự động hoá là đủ rồi, xin giơ cao đánh khẽ, buông tha cho khoa toán học chúng tôi một đường sống được không?" Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ nâng mắt quay lại: "Tôi gây hoạ cho khoa tự động hoá bao giờ."
 
"Còn lúc nào nữa, từ lúc vào trường đến giờ được chưa? Năm nhất đã đặc biệt vào hạng mục hệ thống không người, đám học trưởng bên trung tâm không người kia đều bị một sinh viên chưa tốt nghiệp như cậu đây hành cho ra dáng vẻ gì rồi? Quả thực dân chúng lầm than." Trình Nghị Sinh nói xong thì bật cười ra tiếng, cười trên nỗi đau của người khác: "Nhưng mà tôi nghe nói, đầu đề cuộc họp mỗi ngày như thường lệ của phó viện trưởng Dư đều là dùng cậu mắng nghiên cứu sinh, nói cái gì mà luận văn của một sinh viên chưa tốt nghiệp còn chất lượng hơn sinh viên năm ba như các cậu, các cậu làm nghiên cứu khoa học hay là diệp lục... Chậc chậc, đúng là nghe chẳng đành mà."
 
Giang Tứ: "Nguyên thoại của ông ấy à?"
 
"Đúng vậy đó."
 
"Chậc." Giang Tứ khẽ xuỳ một tiếng: "Lại dùng tôi làm súng. Chẳng trách mấy ngày nay tôi vào khu thí nghiệm đều lạnh sống lưng."
 
"Cậu thế này gọi là trừng phạt đúng tội." Trình Nghị Sinh nín cười.
 
"..."
 
Phỏng vấn vẫn còn tiếp tục, Giang Tứ cũng không thể dừng lại quá lâu ở hành lang được.
 
Vốn Trình Nghị Sinh lên đây chính là đưa danh sách phỏng vấn tuyển người mới đã sửa lại cho anh, hai người nói vài câu liền chuyển sang chuyện chính. Chờ giải quyết xong, Giang Tứ phải về phòng phỏng vấn của phòng tuyên truyền như cũ.

 
"Đại chủ tịch Giang, cậu thế này cũng quá bất công rồi." Trình Nghị Sinh đi bên cạnh anh vừa cười đùa: “Phòng tuyên truyền là con ruột, vậy phòng học tập chúng tôi là mẹ kế hay sao chứ? Lúc nào cũng đều như thế cả, sao cứ đợi mãi ở phòng tuyên truyền mà chẳng chịu đến phòng học tập của chúng tôi chứ?"
 
Giang Tứ hơi dừng đôi chân dài một chút, nâng cổ tay đưa mắt nhìn thời gian: "Qua hai vòng nữa tôi sẽ xuống ngay."
 
"Nói xong rồi?"
 
"Ừa."
 
"Được, cuối cùng tôi cũng có thể báo cáo cho mấy cô gái nhỏ ở phòng chúng tôi mỗi ngày đều vây quanh bên tai tôi quấy rầy rồi..."
 
"Đợi đã."
 
Trình Nghị Sinh quay đầu, ngượng ngùng cười: "Vừa rồi tôi chẳng nói gì cả, tôi mời cậu đi tuyệt đối chẳng có ý gì khác cả, chính là để chủ tịch cậu giám sát công tác nạp người mới của phòng chúng ta một cách thuận lợi mà thôi!"
 
"Tôi không hỏi chuyện đó."
 
Trình Nghị Sinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn đứng xa xa không dám đến gần: "Vậy, còn có việc gì sao?"
 
Giang Tứ dựa vào tường nhìn qua cửa phòng phòng tuyên truyền đang đóng không nhúc nhích, ngừng mấy giây anh mới chuyển con ngươi đen nhánh kia, uể oải đưa tay ngoắc ngoắc Trình Nghị Sinh: "Hỏi cậu một chuyện riêng."
 
"Chuyện riêng?" Trình Nghị Sinh yên lòng đi qua: "Cậu cứ hỏi đi."
 
"Trong phòng học tập các cậu, quan điểm truyền thống về các học sinh ba tốt điển hình."
 
"Hả?" Trình Nghị Sinh nghe thấy thì mơ hồ.
 
Giang Tứ tựa trước cửa sổ, lại giương mắt, lúc này anh mới phì cười một tiếng: "Có phải là trên người tôi có toả ra mùi vị khí chất cặn bã khiến cho người ta cảm thấy "nhất định phải cách xa một chút" không?"
 
"..." Trình Nghị Sinh: "?"
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Vẻ mặt Giang Tứ thản nhiên chờ đợi.
 
Lúc này, Trình Nghị Sinh mới xác định được Giang Tứ không có nói đùa, anh ấy mơ hồ nhíu mày lại: "Mùi vị cặn bã?"
 
"Ừm."
 
"Ai nói thế?"
 
"Mặc dù không nói." Giang Tứ cười: "Nhưng chẳng khác ý đó là bao cả."
 
"Không thể nào, quả thật hội sinh viên là nơi tập trung fan của cậu đó." Trình Nghị Sinh vẫn còn không tin, sau khi dò xét anh vài lần bèn dứt khoát tiến tới ngửi một cái: "Vẫn tốt mà, nhiều nhất chỉ có mùi cỏ của thuốc thôi..."
 
Đột ngột cửa phòng phỏng vấn trước mặt hai người mở ra.
 
"Phó chủ tịch Giang, cậu còn xem phỏng vấn hay không…"
 
Nguyên Hạo đi tới, dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn một màn trước mắt đây.
 
Giang Tứ uể oải đút tay vào túi đứng đấy, Trình Nghị Sinh quay người tiến sát vào người anh, cau mày một mặt u oán.
 
"...?"
 
Thế là biểu cảm của Nguyên Hạo từ kinh ngạc biến thành kinh dị.
 
Giang Tứ trước tiên đã cảm nhận được sự hiểu lầm của đối phương.
 
Anh cúi đầu xuỳ một tiếng.
 
Trình Nghị Sinh cũng kịp phản ứng, mặt mo lúc đỏ lúc trắng: "Nguyên Hạo, ánh mắt đó của cậu là sao!"
 
"Tôi chẳng thấy gì cả." Nguyên Hạo cười ranh mãnh: "Đừng xấu hổ, làm anh em, tôi cũng sẽ không xem thường xu hướng giới tính của các cậu đâu, dù sao cà rốt cải trắng này cũng có chỗ đáng yêu mà đúng không?"

 
"Cậu, cút, ngay!" Trình Nghị Sinh thẹn quá hoá giận, nhào tới muốn đánh Nguyên Hạo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Nguyên Hạo cười ha ha nhảy ra.
 
Lách qua hai người biến chất thành vượn đấy, người trong cuộc nào đó chẳng để ý một chút nào, bình tĩnh đi qua.
 
Trong bối cảnh âm thầm, Nguyên Hạo nghẹn cổ đến khàn giọng cầu cứu: "Giang Tứ, cậu cậu cậu, tình nhân của cậu nổi điên muốn giết người diệt khẩu này, cậu có quản hay không thế!"
 
"Mặc kệ." Giang Tứ dừng trước cửa phòng học, vô cùng trào phúng mà bổ một đao: "Hơn nữa tôi thích lẳng lơ, cậu ta quá cứng nhắc, không được."
 
Trình Nghị  Sinh đang đánh Nguyên Hạo trong lúc cấp bách bèn quay đầu lại, cắn răng nghiến lợi mắng: "Cậu còn thích lẳng lơ, bà mẹ nó, cả Đại học S này có ai mà lẳng lơ qua được cậu chứ!"
 
"..."
 
Giang Tứ mở cửa phòng học ra vào lúc câu nói nặng nề kia được thốt ra.
 
【 Cả Đại học S này có ai lẳng lơ qua được cậu chứ!】
 
Giọng điệu cất cao như sóng ngầm mạnh mẽ, gần như tạo thành tiếng vang bên trong phòng học.
 
Trong nháy mắt, cả phòng phỏng vấn yên tĩnh lại.
 
Sinh viên năm nhất đứng đấy đều đã mơ hồ, nhóm năm hai ngồi làm việc cũng hốt hoảng cả đám.
 
Duy chỉ có Giang Tứ là chẳng có phản ứng gì, anh chậm rãi dừng đôi chân dài, vẻ mặt tản mạn nghiêng người, nói với cán sự được cử đến để phụ trách giám sát trong phòng làm việc: "Trưởng phòng phòng học tập mắng bậy, ghi lại, trở về báo vào đánh giá cuối năm."
 
"..."
 
Lay động bước đi trước mặt mọi người, Giang Tứ lơ đễnh trở về vị trí.
 
Sau khi ngồi xuống, anh khẽ gác chân dài, dẫm lên trên đùi ở băng ghế phía trước, sau đó uể oải nâng mí mắt, vung lên ánh mắt đối diện với tân sinh viên còn xếp hàng trong phòng... Là cô bé ở cuối hàng kia.
 
"!"
 
Tống Vãn Chi như bị ánh mắt của anh làm đông lại một chút, cuống quít thu về.
 
Giang Tứ khẽ phì cười một tiếng trầm thấp chỉ có mỗi anh là nghe được, cũng cầm lấy bản sơ yếu lí lịch phỏng vấn ở bên cạnh, đặt trên chân dài, anh đưa mắt nhìn vào đó.
 
Bầu không lại hòa hoãn một lần nữa.
 
Phỏng vấn vòng 1 là một cuộc tuyển chọn sơ bộ, sẽ không nói gì đến vấn đề sắc bén, cũng sẽ không tận lực lôi kéo tiết tấu. Nếu như thấy những tân sinh viên đến phỏng vấn quá căng thẳng thì nhóm cán bộ năm ba phụ trách phỏng vấn cùng với nhóm trợ lý sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm trêu đùa vài câu, vậy là có thể thả lỏng không khí, lại có thể quan sát phản ứng và biểu hiện của những tân sinh viên dưới tình huống như thế này.
 
Phòng tuyên truyền có một người trưởng phòng như Nguyên Hạo đây, đương nhiên chỉnh thể cũng chẳng đứng đắn gì.
 
Một trong những học trưởng rảnh rỗi lướt qua năm người rồi giới thiệu vắn tắt, lúc đảo qua một trong số đó thì đột nhiên thấp giọng kỳ quái bảo: "Đến từ thành phố An sao?"
 
"Sao vậy?" Người ngồi bên cạnh anh thấp giọng hỏi.
 
"Đây là một thị trấn nhỏ ở vùng duyên hải ở tỉnh L, hình như tôi nhớ chủ tịch cũng đến từ đó."
 
"Hả? Trong nhóm này có đồng hương của Giang Tứ... phó chủ tịch Giang sao?" Nguyên Hạo nghe thấy nhất thời cảm thấy hứng thú, cũng cúi đầu lật hồ sơ trong tay mình: "Ai vậy."
 
Người giới thiệu vắn tắt nhấc lên, lộ ra một tấm ảnh chụp nền trắng phía trên cùng.
 
Cô gái thắt bím tóc dài yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa kính, gương mặt trắng nõn mộc mạc, con ngươi đan nhánh trong suốt như nước.
 
Nguyên Hạo sững sờ, âm thầm nhếch miệng.
 
Vừa rồi khi trông thấy cô gái này đến, anh ấy đã cảm thấy Giang Tứ với cô là oan gia ngõ hẹp hết lần này đến lần khác, còn giống nhau đều tới từ thành phố An nữa cơ chứ?

 
Đây là trùng hợp, hay là...
 
"Chủ tịch." Dường như người phát hiện trước nhất kia quay người, hướng về hàng mà cười: "Bên này có một đàn em cùng quê với cậu đấy, chắc cậu…"
 
"Không biết."
 
Giang Tứ không ngẩng mắt, dùng giọng điệu tản mạnh ngăn lại.
 
Những người còn lại không hề bất ngờ, Nguyên Hạo vừa mới tiến vào lại có biểu cảm vi diệu.
 
Nhưng anh với Trình Nghị Sinh mới làm chuyện xấu xong, lúc này anh ấy cũng chẳng dám thở mạnh dưới mí mắt Giang Tứ, cho nên cũng không nói gì nữa, yên lặng quay về.
 
Hàng phía vẫn tiến hành phỏng vấn như thường lệ.
 
Giang Tứ nghe câu có câu không, ngẫu nhiên lại còn lấy điện thoại di động ra kiểm tra tình trạng tuyển chọn của các phòng, bộ, ban khác trong nhóm câu lạc bộ của trường.
 
Nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong trình tự trả lời ngẫu nhiên của cùng một vấn đề, mặc kệ là cô gái kia xếp thứ mấy thì anh vẫn luôn luôn có thể bị thu hút sự chú ý khi cô chỉ vừa mới mở miệng vài chữ.
 
Giọng nói của cô có khuynh hướng thiên về nhẹ nhàng, dường như là muốn che giấu điểm yếu tự nhiên trong giọng điệu của mình, thế là tận lực ép xuống đến mức đều đều. Nhưng có lẽ vẫn căng thẳng, cho nên trong chút đều đều đó còn kèm thêm chan chát ngẫu nhiên không được đè ép, liền rò rỉ ra một chút âm thanh rung động. 
 
Giống như mùi hương hoa sơn chi trên người cô, kham khổ lại ẩn tàng, quyến rũ người ta.
 
Giang Tứ kiềm chế gõ vào tờ giấy giới thiệu, lòng bàn tay đè xuống vững vàng, trông anh chỉ như tuỳ ý nâng tầm mắt, rơi lên người Tống Vãn Chi đang phát biểu.
 
".... Hội sinh viên trường là tổ chức đại diện cho tính học sinh của trường, tác phong tốt đẹp, có lợi để người ta phát triển và học hỏi, em sẽ học hỏi những người ưu tú, cũng muốn đưa thêm những điều mới mẻ vào trường..."
 
Đuôi lông mày của Giang Tứ khẽ nhếch một cái.
 
Đoạn này, nghe vô cùng quen tai.
 
Giang Tứ vô cùng dễ dàng nhớ lại một màn cô gái bị anh ngăn ở trước người, căng mặt run giọng nói với anh như đang đọc thuộc lòng tuyên ngôn tranh cử ở ngoài hành lang trong cầu thang không lâu trước đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Thật đúng là đọc lại bài thuộc lòng cho anh nghe.
 
Giang Tứ nhịn không được mà bật cười, đưa tay che miệng khẽ ho, anh vừa muốn quay đầu liền nghe Tống Vãn Chi đứng đầu hàng trầm thấp đáp lại với một trợ lý năm hai của phòng tuyên truyền đã sửa lại bài phát biểu của cô…
 
"Cảm ơn học trưởng."
 
Giang Tứ dừng ánh mắt muốn buông xuống.
 
Sau một hai giây, anh không nhanh nâng mắt, đồng thời khoanh tay lấy điện thoại di động ra.
 
Màn hình bị đốt ngón tay của anh vuốt mấy lần, chuyển đến giao diện tin nhắn.
 
Anh mở ra một tin nhắn từ số điện thoại lạ lẫm chẳng hề có ghi chú, trong giao diện nhắn tin cũng chỉ có một tin do đối phương gửi.
 
[ Tôi đến phòng ngủ rồi.
 
Cảm ơn vì chuyện đêm nay.]
 
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, Giang Tứ chậm rãi rũ mi mắt.
 
Không có xưng hô.
 
Trong đầu lướt qua một lần từ lần đầu gặp mặt cô cho đến nay, dường như vẫn không tìm được lần nào cô gọi anh là học trưởng cả.
 
Hoặc là làm như không thấy, hoặc là "Giang Tứ".
 
Giang Tứ nghiêng đầu, tựa hồ như tức giận đến bật cười, rủ mắt nhẹ lướt qua màn hình điện thoại trên tay anh mấy lần.
 
Ngọn đèn trắng rực của phòng học rọi xuống tàn ảnh rõ ràng.
 
Sau mấy giây.
 
"Rè rè."
 
Đột nhiên trong hàng người xếp hàng đợi phỏng vấn vang lên một tiếng rung rõ ràng của điện thoại.
 
Trước hàng đều yên tĩnh.
 
Đến Giang Tứ cũng cảm thấy bất ngờ, điện thoại trong ngón tay thon dài của anh vừa muốn buông xuống lại được xoay thêm nửa vòng rồi đè xuống.
 
Anh nâng mắt nhìn về hàng phía trước.

 
Một phó trưởng phòng nam khác của phòng tuyên truyền bất mãn nhíu mày: "Tham gia phỏng vấn, phải đặt điện thoại ở chế độ yên lặng mới đúng với lễ tiết… Hẳn là trước khi được đưa đến đây, đã có đàn chị học trưởng nhắc nhở các em nhỉ?"
 
Năm tân sinh viên gật đầu xác nhận.
 
Tống Vãn Chi đứng cuối hàng sắc mặt trắng nhợt, trong ánh mắt lại có một tia không hiểu.
 
"Điện thoại của ai thế?"
 
"... Thật xin lỗi, hình như là, của em."
 
Tống Vãn Chi không lo được mà cúi đầu, nhẹ giơ cánh tay lên.
 
Cánh tay nhỏ trắng nõn lên giữa không trung, mang theo một tia kiềm chế bất an cùng với túng quẫn
 
Phó trưởng phòng nhìn qua, càng cau mày.
 
Trong các nhóm phỏng vấn đã qua, Tống Vãn Chi xem như là một trong những thí sinh chuẩn để lại cho anh ấy ấn tượng không tệ, xem lý lịch giới thiệu vắn tắt cũng là kiểu sinh viên gương mẫu vô cùng cẩn thận nghe lời kia, không ngờ sẽ phạm vào sai lầm như thế này.
 
"Là của em thì là của em, hình như cái gì chứ?" Phó trưởng phòng nhíu mày hỏi.
 
"Em nhớ em đã đặt chế độ không quấy rầy rồi." Tống Vãn Chi da mặt mỏng, trong mười mấy giây này, cảm xúc thẹn thùng xấu hổ đã khiến gương mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ ửng, cô nhẹ giọng giải thích.
 
Trên thực tế quả thật Tống Vãn Chi cũng chẳng thể hiểu nổi, vốn dĩ cô đã tự mình chỉnh thành không quấy rầy rồi, trước khi đến cũng đã xác định qua một lần.
 
Ngoài danh sách tránh quấy rầy chỉ có mỗi Lư Nhã, Lư Nhã biết đêm nay cô có cuộc phỏng vấn sẽ càng không nhắn tin cho cô.
 
Vậy làm sao lại...
 
"Chỉnh xong mà vẫn còn kêu?" Phó trưởng phòng ra hiệu cho trợ lý năm hai ở phía ngoài: "Cậu đi qua nhìn xem, có phải là vấn đề của điện thoại không."
 
"Được."
 
Tống Vãn Chi buông mắt, lấy ra điện thoại di động từ trong túi, nhẹ nhàng bật sáng màn hình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Trước lúc trợ lý năm hai đi đến trước mặt cô, cô vô thức nhìn lướt qua biểu hiện trên màn hình.
 
【 Giang Tứ 】:
 
[ Chỉ một câu cảm ơn thôi à?
 
Cảm ơn thế nào?]
 
Tống Vãn Chi: "...!"
 
Trong một chớp mắt ngắn ngủi này, Tống Vãn Chi khó khăn nhớ lại đoạn ký ức đã bị cô quên mất…
 
Vào năm lớp mười, lần đầu tiên cô cầm được số điện thoại của Giang Tứ là từ em trai của nhà bà ngoại bên, mang một loại tâm trạng biết rõ không có bất kỳ khả năng gì, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn khoe khoang, thêm số điện thoại của đối phương vào danh sách trắng tránh quấy rầy trên điện thoại di động của cô.
 
Về sau mặc dù từng chán nản, từng thất lạc, từng thương tâm, nhịn không được mà gỡ số điện thoại di động của anh đi nhưng cuối cùng nó vẫn lẳng lặng nằm trong danh sách trắng kia.
 
Danh sách trắng mang ý tứ tôi không có bí mật với bạn.
 
Đối với cô mà nói còn có một ý tứ khác nữa…
 
Anh chính là bí mật duy nhất mà em chẳng cách nào nói ra.
 
"..."
 
Bóng tối phủ đến trước người.
 
Trợ lý năm hai dừng lại, lên tiếng thúc giục: "Đàn em? Đưa điện thoại cho tôi xác nhận một chút?"
 
Tống Vãn Chi lấy lại tinh thần từ trong kinh hoảng.
 
Cô gần như giương mắt theo bản năng, nhìn về phía bóng dáng ngồi trong phòng kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ đang lười biếng ngồi dựa vào chỗ ngồi, cặp mắt đào hoa hờ hững khép, cười như không cười nhìn cô.
 
Chính là dáng vẻ thấy chết mà không cứu.



 


Bình luận

Truyện đang đọc