NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Thẻ làm dấu sách được ép dẻo, bảo quản đúng cách nên không có một nếp nhăn nào.
 
Đây là chữ viết tay của ai, Giang Tứ vừa nhìn đã nhận ra.
 
Giống như những đám mây đen xuất hiện giữa bầu trợi hạ mát mẻ, sau đó là nổ ầm một tiếng sấm sét cuối cùng trút mưa xuống nhấn chìm toàn bộ thế giới.
 
Những kí ức lặng lẽ trong mọi ngóc ngách đều được hiện lên trong đầu anh.
 
“Giang Tứ, cô ấy phải rất nỗ lực rất dũng cảm, khắc phục vượt qua rất nhiều chướng ngại và sợ hãi, luyện tập cả ngàn lần ở dưới đáy lòng… Mới đi tới trước mặt anh.”
 
“Bởi vì tớ thích một người cho nên mới nên xin lỗi, tớ không biết hoá ra tình yêu của tớ là một thứ quấy rầy anh ấy.”
 
“Những gì em nói ở thư viện, em thích một người, người đó là ai vậy?”
 
“Anh không biết đâu, người đó cũng không biết anh, không liên quan gì cả.”
 
“Cô ta có tới tìm anh nhưng không phải như em nghĩ đâu. Tống Vãn Chi, em nhìn anh, em nói gì đi.”
 
“Tớ có hẹn ước với một người nên mới nỗ lực cố gắng thi trường này.”
 
“Vì một người, người tớ thích.”
 
“An Thành có thể thi Đại học S, năm năm trước sau cộng lại cũng không nhiều chứ?”
 
“Em cũng không biết rõ lắm.”
 
“Rất khó đậu Đại học S, có phải ai cũng giống anh đâu, thông minh học giỏi, không cần học cũng thi đậu được đâu.”
 
“Sao em biết anh ghét đồ ngọt nhất?”
 
“Kể từ khi anh cứu em từ hồ chứa nước kia, cả đời này em cũng sẽ không nghi ngờ anh.”
 
“Em thích anh, Giang Tứ.”
 
“Em thầm mến anh lâu rồi, Giang Tứ.”
 
“Thích chừng nào, lâu bao lâu?”
 
“Mau dỗ dành anh đi, cứ nói là nhiều năm rồi.”
 

 
Mưa lớn đã ngừng lại.
 
Giang Tứ khép sách lại sau đó thả ra.
 
Hai tay anh chống thái dương rồi chậm rãi cúi đầu, mái tóc đen nhánh xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nổi đầy gân xanh của anh, che mắt anh cũng che đi biểu cảm vẻ mặt của anh.
 
Tờ giấy này, những lời này, anh cũng sắp quên hết rồi. Anh chỉ nhớ rõ trong phòng học An Kiều làm cho chói mắt, cộng với hôm đó không ngủ ngon nên lười biếng làm báo cáo, anh không nhìn thấy bóng dáng cô gái trước bàn, chỉ thấy mỗi vầng sáng mông lung. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Anh viết đại một câu “Núi cao sông dài, hẹn gặp lại Đại học S”.
 
Mà hậu quả đúng là núi cao sông dài thật. Cô bôn ba đến đây vì anh.
 
Ngực Giang Tứ đau nhói.
 
Đau đến mức cả người rét run, dưới ánh mặt trời rực rỡ làm lạnh lòng cô lần này tới lần khác.
 
Anh biết anh tới chậm.
 
Nhưng anh không ngờ, thì ra mình tới chậm đến thế.
 

 
Giang Tứ ngồi cứng đờ hồi lâu rồi chợt đứng dậy.
 
Anh đi tới khu vực đọc sách.
 
Từ khu tự học đến khu đọc sách phải đi qua một vách tường, trên đó có một tấm gương rất lớn, Giang Tứ nhanh chóng sải bước bước qua gương nhưng trước khi tới khu đọc sách, chợt anh dừng lại ở mép gương.
 
Giang Tứ đứng bên gương rồi cứng nhắc nghiêng người, anh nhìn thấy mí mắt chàng trai trong gương đè nén đến mức đỏ au.
 
Anh hít một hơi thật sâu, cúi đầu dựa vào bức tường trắng như tuyết bên gương rồi chậm rãi cụp mắt.
 
Với tình trạng cảm xúc bây giờ của anh.
 
Đi qua, ngộ nhỡ anh làm chuyện gì đó mà da mặt Chi Tử lại mỏng, có khi còn tức giận không muốn thấy anh suốt mấy tháng trời.
 
Giang Tứ dựa vào tường, sau một lúc yên tĩnh anh mới giơ tay lấy điện thoại trong túi không biết reo từ bao giờ.
 
Dãy số mơ hồ trong tầm mắt chậm rãi rõ nét.
 

Giang Tứ rũ mắt nhìn, dưới mi mắt hơi co lại.
 
Là dãy số lạ không có trong danh bạ.
 
Mấy phút sau.
 
Đứng giữa giá sách rực rỡ, Tống Vãn Chi đang nhón chân lấy một quyển trên cao, điện thoại trong tay còn lại chợt sáng lên.
 
Cô buông gáy sách, cúi đầu nhìn thử.
 
[Giang Tứ]: Chi Tử, tạm thời trong nhà anh có khách tới, anh về một chuyến, trước chạng vạng tối anh sẽ về.
 
“… Khách?”
 
Tống Vãn Chi nghi hoặc nhưng vẫn trả lời được.
 
*
 
Rất lâu về trước đó, Giang Tứ còn có thể nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy Chung Hồng Lâm.
 
Trên những tấm nền nhà bằng gạch lớn màu tuyết sáng đến nỗi có thể soi gương, có một người đàn ông đang dạ.ng chân ngồi tại đó, dựa vào đồ dùng trong nhà bằng gỗ được mài bóng loáng, bên cạnh còn có mấy chai rượu.
 
Trong bầu không khí nhạt nhẽo tự nhiên tràn ngập mùi rượu, hôi đến mức muốn nôn.
 
Mà người đàn ông râu ria xồm xoàm ngẩng đầu từ nếp uốn cổ áo rồi nhìn anh bằng ánh mắt nặng nề chết chóc.
 
Huyệt thái dương* của Giang Tứ nhảy dựng lên.
 
*Huyệt thái dương nằm cạnh chỗ lõm nhất xát ngay ngoài mỏm ổ mắt xương gò má. Vị trí này được coi là điểm nối của đuôi lông mày và đuôi mắt.
 
Vệ sĩ dẫn anh vào cũng cau mày, nói nhỏ bên tai anh: “Từ lúc bị chặn ở ga tàu hoả, sau đó bị mời tới đây ông ta vẫn uống rượu, uống đến bây giờ.”
 
“Nấu canh giải rượu chưa?”
 
“Dạ rồi, ngay ở ngoài cửa.”
 
“Mang vào đi.”
 
“Vâng, tiên sinh Giang.”
 
Giang Tứ không mở miệng, anh đứng trước mặt người đàn ông mấy giây rồi đi thẳng sang bên cạnh.
 
Chi Tử không ở đây, người có thể quản anh và cai nghiện cho anh cũng không có, Giang Tứ kiềm nén cảm xúc, mặt mày lười biếng lấy bao thuốc lá trên bàn. Bật lửa bằng kim loại xếp thành hàng trưng bày trong tủ kính, anh đi ngang qua thì tiện tay lấy một cái, nắp bật lửa mở vang lên một tiếng “keng” rồi ngồi xuống ghế sofa đơn ở đối diện.
 
Bật lửa phát ra một tiếng bốc cháy trầm buồn, ngọn lửa dài màu lam biển bốc cháy ngay trước mắt.
 
Giang Tứ cúi đầu liếc mắt, cắn điếu thuốc lặng lẽ dựa vào sofa.
 
Canh giải rượu bưng vào bị Chung Hồng Lâm ngửa cổ uống.
 
Hình như ông ta không cảm thấy nóng, uống xong còn chép chép miệng rồi ợ một cái rõ to.
 
Vệ sĩ nhận lấy chiếc bát rỗng nhíu mày chán ghét rồi nhìn về Giang Tứ.
 
Còn anh thì không có biểu cảm gì.
 
Ít nhất là gương mặt giấu sau ngọn lửa xanh không có biểu cảm gì.
 
Một lát sau.
 
Chắc là canh giải rượu có hiệu quả, cuối cùng người đàn ông đang ngồi dạ.ng chân cũng giật giật, ông ta vuốt cái đầu bị cạo thành kiểu tóc điển hình của tội phạm đi lao động cải tạo rồi cười hắc hắc: “Người đưa tao tới đây, chỉ có mình mày thôi.”
 
Giang Tứ nheo mắt nhưng vẫn không nói chuyện.
 
Chung Hồng Lâm ngửa đầu, con mắt híp lại đánh giá: “Một thằng nhóc còn chưa bằng nửa tuổi của ông đây, năm đó ông đây đi tù, không biết mày đang tè bậy chơi bùn ở hố nào đâu…”
 
“Miệng sạch sẽ chút cho tao.” Vệ sĩ đứng bên cạnh lớn tiếng quát ông ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ lấy điếu thuốc xuống, ngón tay kẹp phần đầu lọc thuốc lá: “Không sao.” Giang Tứ cười lười biếng nhưng ánh mắt lạnh lẽo: “Cứ để ông ta nói tiếp.”
 
Bị vệ sĩ quát mắng mà Chung Hồng Lâm còn không có phản ứng gì nhưng ngược lại lại bị giọng điệu tản mạn lơ đễnh của Giang Tứ làm cho ông ta chậm rãi nghẹn đỏ mặt, ông ta nắm chặt chai rượu trong tay: “Vì sao đưa tao tới đây, ông đây đắc tội mày à?”
 
Giang Tứ không đáp, chỉ thuận miệng hỏi ngược lại: “Ông đến thành phố P làm gì?”
 
Chung Hồng Lâm: “Con mẹ mày thằng nhãi muốn quản à!”
 
Sắc mặt vệ sĩ khó coi muốn đi lên dạy bảo ông ta.
 
Giang Tứ lại nở nụ cười, anh cúi người về phía trước, khuỷu tay đè lên đầu gối.
 
Sương khói bay đi, khuôn mặt Giang Tứ hiện lên rõ rệt trong mắt Chung Hồng Lâm, đôi môi mỏng mím một vòng cung ngạo mạn: “Chắc là ông tới tìm Tống Vãn Chi nhỉ.”

 
Đột nhiên lời chửi bậy trong miệng Chung Hồng Lâm im bặt.
 
Giây sau, gân xanh nổi lên trên trán ông ta: “Mày là gì của nó?”
 
“Bạn trai, chồng chưa cưới, bạn đời, người yêu… Ông nghĩ thế nào đều được hết.” Giọng anh thả lỏng, đứng dậy rồi đi đến giữa đồng chai rượu lộn xộn kia: “Cho nên, ông muốn tìm cô ấy đòi gì, tôi đều có thể thay cô cho ông hết, thậm chí còn có thể cho rất nhiều.”
 
Chung Hồng Lâm uống đến mức môi tím tái co giật: “Mày coi tao là thằng ngốc à?” Ánh mắt ông ta liếc qua hàng vệ sĩ lạnh lùng bên cạnh tường rồi quay lại nói: “Đòi tiền mày? Chỉ sợ chưa chạy khỏi thành phố P là bị còng cổ bắt lại rồi.”
 
“Chỉ cần ông thu dọn sạch sẽ, vĩnh viễn không được trở về thì sẽ ok.” Giang Tứ nói.
 
“Đánh rắm! Tao đây mới không tin lời thằng nhãi mày nói!” Chung Hồng Lâm nhe răng trợn mắt: “Hơn nữa tao không cần tiền, ông đây muốn tiền làm gì? Cả đời tao bị nó huỷ hoại! Nó giống như Lư Nhã, đều là kỹ nữ dựa vào mặt lừa ngủ với đàn ông…”
 
Lời còn chưa dứt, nửa khuôn mặt dưới của Chung Hồng Lâm chợt bị năm ngón tay Giang Tứ hung hăng nắm lấy.
 
Điếu thuốc màu đỏ tươi thẳng tắp hướng về phía mắt Chung Hồng Lâm.
 
“Tiên sinh…”*
 
*Nguyên văn là ghi “Giang…” nhưng mình đã edit thì edit cho thuần việt luôn, nếu bạn nào không thích thì bảo với mình.
 
Vệ sĩ đứng phía sau đều giật nảy mình.
 
“Ha ha!”
 
Chung Hồng Lâm càng gắt gao khép mắt lại.
 
Điếu thuốc đang cháy dừng lại khi cách phía trên mí mắt Chung Hồng Lâm khoảng hai cm khiến ông ta sợ tới mức co giật.
 
Nhiệt độ nóng rực kia, giống như muốn thiêu đốt mặt run rẩy của người đàn ông.
 
Giang Tứ dừng lại vài giây, cười nhạo rồi ném điếu thuốc đi.
 
Anh cúi đầu đứng thẳng, một bên đè thái dương nóng nảy, một bên chậm rãi khàn giọng: “Chính mình phạm tội còn trách người bị hại, đúng là ông không khiến tôi thất vọng, từ đầu đến cuối đều là thứ rác rưởi.”
 
Chung Hồng Lâm run rẩy mở mắt ra, gắt gao trừng mắt nhìn Giang Tứ: “Người bị hại? Phải, tao đánh nó không ít lần, cũng là tao đẩy nó ra nhưng tao vốn không không muốn buông tay! Là cái thứ đê tiện kia… nó tự thả ra! Nó đáng đời! Còn hại tao ngồi tù mười năm! Mười năm!!”
 
“…”
 
Động tác xoay người của Giang Tứ dừng lại.
 
Một hai giây sao, mặt mày anh hung ác cúi người rồi giơ tay lên, lười nhác lạnh nhạt kéo mặt ông ta.
 
“Bằng không thì sao, cho ông ở đây để đánh chết cô ấy sao?” Giang Tứ khống chế lực, giựt đến nổi mặt Chung Hồng Lâm nghiêng một bên nhưng thấy ông ta kiềm chế không phản kháng nên anh mệt mỏi uể oải buông tay ra rồi đi thẳng ra ngoài: “Nếu lúc đó là tôi thì người ngã xuống sẽ không phải là cô ấy, mà là ông.”
 
“…”
 
“Rầm.”
 
Cửa phòng mở ra.
 
Cửa xe đóng lại.
 
Giang Tứ cau mày, uể oải ngồi vào ghế sau.
 
Vệ sĩ cũng lên ngồi trên ghế lái phụ, cân nhắc mở miệng hỏi: “Tiên sinh Giang, sau này người này thế nào?”
 
“Ngày mai đưa đi đi, sau đó cứ coi chừng cẩn thận.” Giang Tứ lại cúi đầu: “Thông báo cho bên phòng bảo vệ bên Đại học S, cấm cho ông ta vào trường. Thông tin tiền án của Chung Hồng Lâm có thể cho bọn họ nhưng không thể tiết lộ ra ngoài.”
 
“Vâng.” Vệ sĩ quay trở lại, do dự một chút lại quay lại: “Hôm nay ngài mạo hiểm quá, đừng quá gần. Loại người như Chung Hồng Lâm, chịu không nổi kích động đâu.”
 
Giang Tứ: “Tôi chỉ muốn ông ta không chịu nổi sự kích động, đáng tiếc.”
 
“?”
 
Trong lòng vệ sĩ đập thình thịch, quay đầu lại nhìn nhưng Giang Tứ lại không nói lời nào nữa.
 
Một lát sau.
 
Vệ sĩ ngồi trên ghế nhận được một cuộc điện thoại, anh ta mở miệng: “Tiên sinh Giang, luật sư Tôn đã coi tư liệu và video xong rồi.”
 
Giang Tứ giương mắt lên: “Anh ấy nói thế nào?”
 
“Ý của luật sư Tôn là muốn hạn chế quyền tự do cá nhân của Chung Hồng Lâm hoặc cấm ông ta tiếp xúc với tiểu thư Tống, trong thời gian hạn chế hình phạt, cho dù là hình phạt kiểm soát có tính chất tội phạm nhẹ nhất thì ít nhất Chung Hồng Lâm cũng cần có biểu hiện rõ ràng về tội gây nguy hiểm cho hôn nhân và gia đình hoặc tội phạm gây rối trật tự quản lý xã hội.”
 
Giang Tứ: “Nói cách khác, hiện tại anh ấy cũng không có cách nào.”
 

Giọng nói ở hàng ghế sau bình tĩnh và lười biếng, nghe có vẻ như tán gẫu việc nhà.
 
Nhưng không hiểu sao, trong lòng anh vệ sĩ lại lo lắng: “Cá nhân tôi cho rằng, có lẽ ngài cũng không cần quá lo lắng cho an nguy của tiểu thư đâu. Chung Hồng Lâm nghèo túng, hơn nữa còn vừa mới ra tù không lâu, hẳn là cũng không muốn vào đó nhanh như vậy đâu?”
 
“Hẳn là không bao giờ muốn trở về.” Giang Tứ nhớ tới lúc mình vào cửa, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông bết bát kia, trán anh chậm rãi căng thẳng, ánh mắt rét run: “Quỷ rượu, quỷ cờ bạc, có khuynh hướng bạo lực, mất cảm giác nhưng ông ta vẫn còn biết kiềm chế vì một ý nghĩ nào đây… Anh biết ông ta giống thứ gì nào?”
 
Anh vệ sĩ nghe thấy mà khiếp, lắc lắc đầu.
 
“Quỷ, loại quỷ sắp chết. Hai bàn tay trắng, hận thế ghét tục, cái thứ ác quỷ này phải kéo theo ai đó xuống địa ngục thì mới cam lòng.”
 
Sắc mặt vệ sĩ thay đổi: “Ý ngài là, ông ta nhất định sẽ uy hiếp tiểu thư Tống sao?”
 
Giang Tứ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Lúc này là giữa trưa, bên ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ, hoa mai bên đường trong khu biệt thự họ đi qua nở rộ.
 
Không biết Giang Tứ nhớ tới gì, anh cúi đầu nói: “Tới nghĩa trang trước đã.”
 
“Vâng, tiên sinh Giang.” Tài xế trả lời.
 
Mùa đông tươi đẹp.
 
Người trước cửa sổ xe nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng dịu dàng sờ hình xăm sau cổ.
 
*
 
Giang Tứ trở lại thư viện lúc năm rưỡi chiều.
 
Đây là thời gian ăn tối, cũng là thời gian ít người nhất trong thư viện. Trong khu tự học, cả khu vực rộng rãi đều là bàn ghế để ba lô cặp sách, cũng chỉ có lác đác vài sinh viên.
 
Vị trí Tống Vãn Chi cũng trống không.
 
Giang Tứ lại thoáng nhìn quyển “Nền tảng trí tuệ nhân tạo” vẫn bị đè nặng ở phía dưới rồi thất thần vài giây.
 
Dường như có hai sinh viên nữ muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua anh, một trong số đó chần chừ một chút, kéo bạn học vòng trở về: “Học trưởng Giang, anh đang tìm Tống Vãn Chi hả?”
 
Giang Tứ dừng lại, nhìn lại: “Hai người có thấy cô ấy không?”
 
“Bây giờ bạn gái anh đang ở khu đọc sách bên kia, không có ở đây đâu.”
 
Hai cô gái không nhịn được cười rộ lên sau tớ đẩy cậu một cái cậu xô tớ một cú rồi cười cười ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Có thể nghe loáng thoáng mấy chữ “hòn vọng thê” bay tới tai anh.
 
Giang Tứ không hề có ý thức xấu hổ khi với tư cách là người trong cuộc bị trêu chọc, anh cầm lấy điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Tống Vãn Chi: “Em ở trong khu vực đọc sách hử?”
 
“Hả? Sao anh biết hay thế?”
 
“Hai người tốt bụng nói cho anh biết.”
 
“… Người tốt bụng?”
 
“Họ nói sợ anh ở đây chờ em đến mức thành hòn vọng thê nên tốt bụng nói anh biết vợ anh đang ở đâu.”
 
“…!”
 
Giang Tứ nhìn icon cô gái gửi cho anh, không khỏi khàn khàn nở nụ cười.
 
Anh bỏ điện thoại vào túi rồi xoay người đi về phía khu đọc sách.
 
Giá sách liên quan đến khoa Tự động hóa chiếm rất nhiều hàng ở tầng lầu này, Giang Tứ đi ở bên ngoài giá sách, nhìn từng hàng từng hàng, cuối cùng cũng nhìn thấy góc áo quen thuộc bị giá sách chắn hơn phân nửa.
 
Giang Tứ bước đi thật nhẹ rồi đi vào giữa hai hàng giá sách.
 
Khi anh dừng lại, cô gái dựa vào giá sách trong cùng vẫn còn yên lặng rũ mắt xuống, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua từng trang sách. Cách người cô một hai mét, hoàng hôn vàng rực rỡ tràn vào từ bên cạnh bệ cửa sổ, còn có một chút ráng chiều đỏ rực, tụi nó nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
 
Giang Tứ nhìn, đáy mắt như bị cảm xúc gì đó bám vào rồi bao trùm.
 
“… Giang Tứ?”
 
Cô gái ngước mắt lên, bất ngờ nhẹ nhàng kêu.
 
Ánh mắt Giang Tứ khẽ động, đè nén tâm trạng không đứng đắn xuống.
 
Tống Vãn Chi vẫn chưa phát hiện, giọng nói mềm mại hỏi anh: “Anh mới về trường hả?”
 
“Ừm.” Giang Tứ đi tới: “Sao không đi ăn cơm, chờ ăn với anh hửm?”
 
Tống Vãn Chi hơi ngại ngùng: “Không có… Đọc sách nên quên giờ giấc thôi.”
 
Giang Tứ thở dài: “Bạn học nhỏ à, luôn lừa gạt người ta không phải là thói quen tốt đâu.”
 
Mặt Tống Vãn Chi ửng đỏ.
 
Ánh mắt Giang Tứ ảm đạm, cúi người xuống, đến bên tai cô mới nhẹ giọng hỏi: “Em ngẫm lại đi, xem mình có bí mật nào giấu không cho anh biết không?”
 
“?”
 
Không biết là chột dạ hay là bị nhiệt độ nóng bỏng trong hơi thở của anh làm nóng lên, vành tai cô gái nhẹ nhàng run rẩy dưới mí mắt anh, sau đó chưa đầy mấy giây, làn da trắng nõn liền dùng tốc độ có thể thấy được phủ một màu sắc xinh đẹp.
 
Giang Tứ không nín cười được, ánh mắt anh càng sâu, còn dụ dỗ cô nữa: “Chi Tử, nói chuyện nào.”
 
Vì thế mà Tống Vãn Chi càng khẩn trương cắn môi, còn ngửa đầu nhịn giận nhìn anh.
 

Đáy mắt Giang Tứ nhảy dựng lên, giống như có một đốm lửa nhỏ bùng lên trong đống củi khô.
 
“Nói mau.” Anh giả vờ uy hiếp, là giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu không anh hai sẽ thay người lớn dạy em lại.”
 
Tống Vãn Chi nghe câu này xong thì hết nhịn nổi, cô buông cánh môi bị chính cô cắn đến ửng đỏ: “Giang Tứ, đồ không biết xấu hổ!”
 
Giang Tứ nghe vậy bật cười sau đó nhân cơ hội cúi hàm xuống, hôn lên cánh môi cô cắn đến ươn ướt kia: “Cái đó đã tính là không biết xấu hổ, vậy đây tính là gì hửm?”
 
“?”
 
Tống Vãn Chi còn chưa hoàn hồn, đã chợt cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
 
“A!” Cô hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
 
Giang Tứ ôm thẳng cô lên.
 
Trong tay Tống Vãn Chi vốn đang cầm quyển sách, chỉ kịp ôm chặt vai và cổ Giang Tứ, còn muốn chia một bàn tay ra để che tiếng hoảng sợ của mình.
 
Sau khi đỡ sợ, đôi mắt màu trà buồn bực nhìn xuống, nhìn Giang Tứ giống như đang dùng đôi mắt ẩm ướt kia chất vấn anh.
 
Giang Tứ lại nhìn tay cô đang che miệng, nở nụ cười: “Còn rất phối hợp.”
 
“Đây là thư viện, anh…”
 
Tống Vãn Chi tức giận lập tức muốn bộc phát, chỉ là lòng bàn tay mới rời khỏi miệng một hai cm thì bỗng nhiên Giang Tứ ôm cô đi về phía cửa sổ hai bước.
 
“!”
 
Chỉ một giây sau, bàn tay trắng trẻo kia lại che miệng lại.
 
Cô kinh hãi đến mức trong mắt cũng có sương mù ẩm ướt, đuôi mắt cũng bắt đầu đỏ nhàn nhạt.
 
Đáng tiếc Giang Tứ không dừng lại.
 
Đôi chân dài bước chậm nhưng cuối cùng anh dừng lại trước cửa sổ.
 
Tống Vãn Chi cứng đờ đến lợi hại, không dám quay đầu lại một chút nào hết… Đó là cửa sổ lầu ba, gần đây chứng sợ độ cao của cô được Giang Tứ lôi kéo rèn luyện nên đỡ hơn rất nhiều nhưng hoàn cảnh tương tự như ác mộng này, vẫn khiến cô sợ hãi… Cô chỉ có thể dùng cánh tay đang nắm chặt sách kia dốc toàn bộ sức lực ôm Giang Tứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ thả lỏng lực trên bàn tay, khiến cô trượt xuống một chút: “Đừng sợ, Chi Tử.” Khi vành tai cô cọ qua môi anh, anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Chi Tử, tất cả đều đã qua hết rồi.”
 
“…”
 
Cuối cùng sương mù nơi đáy mắt Tống Vãn Chi vẫn ngưng tụ thành mưa ẩm ướt.
 
Trong giây phút được Giang Tứ nhẹ nhàng đặt lên bệ cửa sổ, cô nhắm mắt chặt nhưng không thể ngăn giọt lệ rơi.
 
Rất rất nhiều lần ác mộng, tại góc độ như thế này, bàn tay kia đã dứt khoát đẩy cô ra, cảm giác không trọng lượng treo lơ lửng và cảm giác hoảng sợ sắp rơi xuống đất làm cho cô không biết phải làm gì, chỉ biết vươn tay vô ích.
 
Cô đưa tay ra nhưng không thể nắm bất cứ điều gì cả.
 
“Hức.”
 
Tống Vãn Chi cúi đầu, giấu giọng nói của mình càng chặt hơn, giống như là muốn đè nén cảm giác sợ hãi này trở lại đáy lòng.
 
“Buông chính em ra, Chi Tử.” Người đàn ông thì thầm: “Nhìn anh nào, Chi Tử.”
 
“…”
 
Cô gái không lên tiếng cũng không ngước mắt lên, chỉ cố gắng cúi đầu, mái tóc dài màu đen che giấu gương mặt trắng bệch của cô, cô dùng sức lắc đầu.
 
Giang Tứ thở dài.
 
Anh cúi người xuống, vén mái tóc dài của cô lên sau đó nhẹ nhàng hôn ngón tay mảnh khảnh của cô.
 
Đầu ngón tay Tống Vãn Chi run lên, cô giựt ra theo bản năng, con người đen láy khẽ cả kinh ngẩng lên nhìn anh. Cũng trong một giây đó, Giang Tứ kéo bàn tay cô đang che miệng xuống rồi cúi xuống hôn lên cánh môi ướt đẫm nước mắt của cô đồng thời lòng bàn tay anh dán sát vào lòng bàn tay cô gái và chậm rãi dạy cô đan mười ngón tay vào nhau.
 
Đó là một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng chưa từng có.
 
Rất nhẹ, kiềm chế, rất cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ làm bừa hay dùng nhiều sức lực sẽ dọa cô.
 
Đồng thời cũng là lần đầu tiên Tống Vãn Chi biết.
 
Một Giang Tứ bướng bỉnh nổi loạn, phóng đ.ãng, vĩnh viễn tùy ý làm bậy kia thì ra cũng có lúc cực kỳ dịu dàng như vậy.
 
Cảm xúc căng thẳng của cô gái từ từ được thả lỏng.
 
Trong những cơn ác mộng đen tối ám ảnh cô, dường như bầu trời tươi sáng bị xé toạc, không còn là bàn tay hắc ám đáng sợ nắm giữ cô nữa mà là bàn tay khác.
 
Mười ngón tay đan vào nhau rồi kéo cô dậy khỏi từ cơn ác mộng đó từng chút từng chút một.
 
“Chi Tử, anh sẽ nắm tay em mãi mãi.”
 
“Nhưng Giang Tứ, em không dám tin sự mãi mãi này, em không dám tin.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
“Được, vậy không nói mãi mãi nữa, chỉ nói hiện tại.”
 
“… Hiện tại?”
 
“Chi Tử.”
 
Tiếng hôn cô rất khẽ nhưng nặng tựa ngàn cân.
 
“Mình đính hôn đi.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc