NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Buổi tối.
 
Tống Vãn Chi đang xem tài liệu tham khảo trong phòng ngủ, sau đó Giang Tứ gọi điện cho cô, bàn xem nên gặp ở đâu. Cô muốn gặp ở bên ngoài trường nhưng Giang Tứ lại bảo rằng chỗ đó cách xa kí túc xá quá nên không đồng ý cho cô đi một mình.
 
Lúc hai người đang nói chuyện, Khang Tiệp cũng đi từ ban công ra.
 
“Đúng lúc chị đây cũng định lái xe ra ngoài, cho cậu quá giang một đoạn nhé, ra ngoài trường xong tìm chỗ nào ít ít người rồi thả cậu xuống nhé.” Khang Tiệp cầm chìa khoá xe, lắc lắc trước mặt cô sau đó cười đầy mờ ám: “Đương nhiên là sau đó sẽ chuẩn bị “tiền chuộc” để chuộc nàng tiên cá từ Phó chủ tịch Giang nha, giá cả mấy cô nàng tiên cá này ở trên thị trường đắt lắm đấy.”
 
Tống Vãn Chi bị cô ấy trêu chọc đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy nửa câu sau rồi quay sang nói ý của Khang Tiệp cho Giang Tứ nghe.
 
Giang Tứ nghe vậy thì đồng ý liền, chỉ cần không để Tống Vãn Chi tự đi một mình là được.
 
Vẫn là chiếc xe màu đỏ rực của Khang Tiệp.
 
Chầm chậm lái xe trong khuôn viên trường, ngắm nhìn hoàng hôn chiều xuống, đúng là cảnh đẹp không diễn tả bằng lời.
 
Một tay Khang Tiệp dựa trên cửa sổ xe, đối với cô ấy dường như cảnh đẹp, đường lối đã thành thói quen. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi ngồi ở ghế lái phụ, hỏi: “Cậu có muốn về nhà không?”
 
“Không muốn, tớ phải qua trường Trung học bên cạnh Đại học S một chuyến, đi làm vài chuyện.”
 
“Như vậy à.”
 
“Còn cậu thì sao?” Khang Tiệp đỡ tay lái, tươi cười tươi sáng: “Đi gặp người lớn à, thế đêm nay có về không?”
 
Tống Vãn Chi cả kinh, quay đầu lại: “Đương nhiên là phải quay về rồi.”
 
“Không trở về cũng được, dù sao sáng mai không có tiết.” Khang Tiệp chớp mắt.
 
“Không... Không được.”
 
“Được rồi.” Khang Tiệp cũng biết da mặt Tống Vãn Chi mỏng nên buông tha không trêu cô nữa: “Ăn bữa cơm thôi, chắc là nhà người lớn đó cũng không xa đâu, cậu cứ phát định vị cho tớ, khi nào về thì alo tớ tới đón.”
 
Tống Vãn Chi nghe thế thì nhíu mày: "Nhưng như vậy thì quá phiền cậu rồi.”

 
“Nếu là đi từ nhà người lớn thì chắc chắn trước giờ ký túc xá đóng cửa, tớ đảm bảo cậu sẽ không cho người ta đưa mình tới dưới lầu ký túc đâu.” Cô ấy nói tiếp: “Nếu là buổi tối ở ngoài trường thì Phó chủ tịch lại càng không yên tâm, haizz, so với việc cậu bị Giang Tứ ép ôm, khiên vai hay bế về, náo loạn đến nỗi chấn động cả diễn đàn thì còn không bằng làm phiền tớ đi dạo một vòng thuận tiện rồi đón cậu, cậu thấy đúng không?”
 
“...”
 
Nghe nửa đoạn đầu còn nói có sách mách có chứng, nghe nửa câu sau thì Tống Vãn Chi cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
 
Cô không cắt ngang mà chờ Khang Tiệp nói xong thì mới quay đầu than nhẹ: “Khi trước quen biết cậu, tớ hoàn toàn không thể tưởng tượng được chị Khang là người như vậy luôn á.”
 
“Tớ làm sao? Tớ nói khoa trương há? Nhưng tớ cảm thấy tớ nói rất sát với thực tế mà.” Khang Tiệp tỏ vẻ vô tội: “Cậu đừng trách tớ không nói trước với cậu. Trước khi gặp cậu, ấn tượng của tớ về Giang Tứ là một người vừa bất cần vừa lý trí, mà bây giờ này, động tới chuyện của cậu là chẳng lý trí được hai giây.”
 
Không hiểu sao cô nghe lời cô ấy nói mà mặt hơi nong nóng.
 
“Tớ cảm thấy, cậu cũng không thể trốn mãi như vậy, với mức độ chú ý của Giang Tứ trong và ngoài trường học thì mọi người phát hiện cậu chỉ là vấn đề thời gian thôi, hơn nữa hẳn là cũng không giấu được bao lâu đâu, rõ ràng là người bên Hội sinh viên đã ngửi được một ít chân tướng nơi rồi. Với cả người bên đó cũng không phải là bạn cùng phòng của chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra thôi.”
 
Tống Vãn Chi nhẹ giọng nói: “Tớ biết rồi.”
 
“Vậy cậu nghĩ nên làm sao bây giờ?” Khang Tiệp hỏi tiếp: “Vẫn không đồng ý sao?”
 
Tống Vãn Chi trầm mặc.
 
Thân xe chạy ra khỏi cổng trường.
 
Một lát sau, Khang Tiệp mới thở dài: “Thật ra tớ cũng không thích tham gia khuyên bảo hay làm quân sư trong vấn đề tình cảm của người khác hết, đặc biệt là nói những câu có tác động mạnh, bởi vì lỡ không cần thận mà đẩy người vào hố lửa, vậy thì cả đời tớ sẽ rất áy náy hối hận.”
 
Có lẽ cô nghe được ẩn tình ở phía sau nên chỉ yên lặng nghe cô ấy nói.
 
Khang Tiệp nói: "Dù sao tớ đã nghĩ tới rồi, mặc dù tớ hoàn toàn đứng ở góc độ người không liên quan nhưng tớ cũng không thẹn với cậu, phàm là người hiểu bối cảnh và tác phong làm việc trước đây của Giang Tứ là có thể biết, thái độ tình cảm của anh ta đối với cậu không hề tuỳ tiện, không hề là kiểu gặp dịp thì chơi. Nếu Giang Tứ tiếp cận cậu là do mới mẻ hoặc xem cậu như một đồ vật xinh đẹp trang trí ở trong nhà thì anh ta có đủ vô số cách để đạt được mục đích của mình trong thời gian ngắn nhất có thể. ”
 
“...”
 
Cô gái ngồi ghế lái phụ giống như bị dọa sợ, quay đầu lại theo bản năng, con ngươi trong vắt như nước trà mùa xuân cũng có một chút bất an nhàn nhạt.
 
Khang Tiệp cười nắc nẻ: “Đúng là Giảng Tứ nói không sai, cậu nhát gan quá đi, hèn gì anh ta không dám liều lĩnh.”
 

Tống Vãn Chi chột dạ: “Do cậu nói đáng sợ quá thôi.”
 
“Là cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ cũng không thể nghĩ vài cách tàn bạo hơn được.” Khang Tiệp cười nói: “Tớ lấy cái này làm ví dụ, đơn giản nhất luôn, Giang Tứ sẽ chuẩn bị một hiện trường tỏ tình với quy mô lớn rồi gọi càng nhiều người càng tốt, nhìn cái da mặt mỏng tanh và ấn tượng tốt về anh ta thì chắc chắn cậu sẽ không làm hành động khiến anh ta mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, từ đó anh ta có thể dễ dàng lừa cậu vào tròng.”
 
“Tớ...”
 
Vốn Tống Vãn Chi định phủ nhận nhưng lại suy nghĩ một chút, cô không thể không thừa nhận, Khang Tiệp nói rất đúng.
 
Cô không thể nhẫn tâm với Giang Tứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Khang Tiệp cũng cảm giác được, quay lại chớp chớp mắt: “Thậm chí, đơn giản nhất, nếu hôm nay Giang Tứ không đi thanh minh về chuyện trên diễn đàn, cứ mặc kệ bọn họ phát hiện ra cậu, mà đám người lại kia ồn ào, tin tớ đi, không bao lâu nữa hai người sẽ thuận lý thành chương* mà bắt đầu mối quan hệ, cả trường cũng sẽ mặc định hai người là người yêu, tớ có thể nghĩ được chuyện này thì sao Giang Tứ không nghĩ tới chứ nhưng mà anh ta không làm vậy.”
* Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
 
“...”
 
Chiếc xe màu đỏ bắt đầu chậm lại.
 
Trong tầm mắt Tống Vãn Chi, cô nhìn thấy chiếc xe của Giang Tứ càng ngày càng gần cho đến khi dừng lại.
 
Tống Vãn Chi hoàn hồn, vừa nghiêng người muốn cởi dây an toàn thì bị tay Khang Tiệp ấn xuống, mái tóc xoăn dài của cô ấy chiếm hết tầm mắt, Khang Tiệp kề sát vừa cởi dây an toàn vừa nói: “Tớ nói những chuyện này không liên quan gì đến Giang Tứ hết, chỉ là bởi vì cậu nói bí mật ngày đó cho tớ biết thôi.”
 
Đầu ngón tay Tống Vãn Chi khẽ run lên, ngước mắt lên: “Nhưng tớ vẫn sợ...”
 
“Chi Chi, tin tớ đi, cậu là cô gái ưu tú và tốt đẹp nhất mà tớ từng gặp, cậu xứng đáng có được một tình cảm chân thành nhất.” Khang Tiệp nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Có lẽ có được sau đó mất đi còn đáng sợ hơn là chưa từng có được, ở thời điểm cậu có được nhưng cậu lại lựa chọn buông tay thì đó là cậu đang trốn tránh. Mà đáng sợ nhất chính là, khi cậu trốn tránh thì cậu sẽ tiếc nuối, cái cảm giác này sẽ đi theo cả đời cậu.”
 
“...”
 
Bỗng con ngươi của Tống Vãn Chi co rụt lại.
 
Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn, bất an siết chặt ngón tay: “Vậy cậu nghĩ tớ nên chấp nhận anh ấy hả?”
 
“Đừng hỏi tớ, hãy hỏi chính bản thân cậu ấy.” Khang Tiệp nói chầm chậm, cười với cô: “Cho Giang Tứ một cơ hội cũng chính là cho bản thân một cơ hội, cậu có thể chưa nói cho anh ta biết, chỉ vụng trộm quan sát người ta một thời gian đã, sau đó mới đưa ra quyết định đúng đắn nhất.”
 

Ánh mắt Tống Vãn Chi nhẹ nhàng lắc lư, cô chậm rãi gật đầu: “Được, tớ sẽ... thử nó.”
 
“Ừm, vậy...”
 
“Cốc cốc.”
 
Đột nhiên cửa sổ xe bị gõ.
 
Khang Tiệp bị cắt ngang, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ xe ghế lái phụ.
 
Người nào đó đeo khẩu trang màu đen, hai mắt đào hoa lười biếng, đang vịn trần xe mà cúi người xuống, con ngươi đen nhánh chỉ cách một tấm kính cửa sổ, ra hiệu mở cửa xe.
 
Khang Tiệp ấn mở cửa sổ xe.
 
Vì thế một giọng nói lạnh nhạt dễ nghe trong bóng đêm chầm chậm bay vào trong xe: “Mặc dù cảm ơn cô đã đưa Chi Tử tới đây nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để tôi dễ dàng tha thứ cho cô chiếm tiện nghi của cô ấy như vậy được.”
 
“?”
 
Hai cô gái ngồi trong xe mờ mịt nhìn nhau rồi đồng loạt cúi đầu nhìn theo tầm mắt Giang Tứ... Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Nhìn tư thế Tống Vãn Chi muốn cởi dây an toàn ra sau đó bị tay Khang Tiệp đè lại rồi chồng lên.
 
Tống Vãn Chi: “...”
 
Khang Tiệp: “...”
 
Khang Tiệp tức giận đến bật cười ra tiếng, cô ấy vừa thả tay ra vừa kề sát tai cô rồi nói: “Nếu trước kia người này bất cần mà lý trí thì bây giờ lại bất cần mà tà tính... Cậu suy nghĩ kĩ đi rồi nói gì thì nói, sau đó nhốt ở nhà đi. Đừng đi ra ngoài mà làm hại nhóm quần chúng ăn dưa vô tội như tụi tớ nữa.”
 
Tống Vãn Chi nghẹn lại.
 
Bên ngoài xe, Giang Tứ lười biếng chen vào: “Kề tai nói nhỏ cũng coi như là chiếm tiện nghi.”
 
Khang Tiệp không nín cười được: “Học trưởng Giang này, tôi đang nói tốt cho anh đấy, thế mà anh báo đáp tôi như thế sao?”
 
“Nói tốt à? Mặt nào?” Giang Tứ thuận miệng hỏi, vịn cửa xe rồi lùi lại một bước, mở cửa cho cô.
 
Tống Vãn Chi đang bước xuống xe, nghe vậy thì hơi dừng lại một giây sau đó cúi đầu vòng qua anh.
 
 Khang Tiệp: “Đương nhiên là ở phương diện trách nhiệm của ông mai bà mối rồi.”
 

Giang Tứ thoáng nhìn vành tai đỏ bừng của cô gái đi qua mình, ánh mắt anh khẽ động, hiểu rõ rồi.
 
“Đại ân đại đức, rất khó trả.” Bỗng dưng Giang Tứ nở nụ cười: “Tương lai tổ chức đám cưới sẽ mời cô ngồi bàn chính.”
 
“...”
 
Tống Vãn Chi vừa mới đi ra xa một mét thì dừng lại: “?”
 
Khang Tiệp ngồi trong xe cũng sửng sốt vài giây rồi mới bật cười hoàn hồn: “Đừng đừng đừng, đừng đùa quá trớn, bàn chính của tiệc cưới học trưởng Giang, tôi đây cũng không dám ngồi đâu.”
 
“Một lời đã định, không phải nói đùa.” Giang Tứ khép cửa xe lại, cổ tay còn chưa thu về đã bị một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nắm lấy.
 
Mặt Tống Vãn Chi đỏ bừng trở về muốn kéo anh đi: “Giang Tứ, anh đừng làm loạn nữa.”
 
“Sao anh lại làm loạn được.” Một tay Giang Tứ đút túi, lười biếng cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái rồi cười rộ lên, cũng mặc cho cô ấy kéo mình về phía trước: “Anh nói nghiêm túc, ngày đó tỏ tình với em, về sau chúng ta chôn ở đâu thì anh cũng nghĩ kĩ hết rồi.”
 
Tống Vãn Chi: “!”
 
Vì thế, không đợi Khang Tiệp hoàn hồn, Giang Tứ đã bị cô bé thẹn thùng kéo vào trong xe rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Nhìn chiếc xe màu đen kia chậm rãi đi xa, cảm xúc trong đáy mắt Khang Tiệp hơi dao động.
 
Với hoàn cảnh trưởng thành của cô ấy, đương nhiên biết một khi Giang Tứ thốt câu này với vẻ nghiêm túc thì sẽ có giá trị tới mức nào... Giống như người lớn trong nhà cô ấy nói, thứ sang quý nhất là quan hệ nhân mạch.*
 
*Nhân là con người. Nhân Mạch là gốc rễ nhân loại, chỉ vào con người có tâm tính thiện lương, giữ gìn đạo đức.
 
“Bàn tiệc cưới của cậu cả nhà họ Giang à.” Một lúc lâu sau, Khang Tiệp thở dài một tiếng, xoay vô lăng: “Hèn gì nhiều người thích làm mai mối vậy.”
 
Chiếc xe màu đỏ chạy trong đêm, chạy về trường Trung học phụ thuộc Đại học S.
 
Ước chừng là để giữ gìn bầu không khí tốt đẹp khuôn viên trường nên môi trường xung quanh trường Trung học phụ thuộc rất trong sáng, không có bất kì địa điểm giải trí ồn ào nào, ngay cả vòng tròn thương mại ở khắp mọi nơi trong thành phố P đều có vẻ rất xa xôi.
 
Chờ Khang Tiệp hoàn thành nhiệm vụ phức tạp do bố mẹ đã dặn dò thì ngoài trời cũng đã đen tối, những trận mưa thu mỏng manh cũng lất phất làm cho không khí thêm ẩm ướt nặng nề.
 
Định vị cộng đồng của Tống Vãn Chi cũng gửi tới điện thoại của cô ấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Đây là lần đầu tiên Khang Tiệp tự lái xe đến khu vực xung quanh trường Trung học phụ thuộc. Nhưng cô ấy tự tin là đã sống ở đây mấy năm nên không cần dùng bản đồ, cứ đi như vậy.
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc