NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Lòng Tống Vãn Chi sốt ruột, còn muốn nói tiếp nữa.
 
Nhưng ai đó đã mở cửa.
 
Tống Vãn Chi vội vàng ngậm miệng rồi quay đầu lại.
 
Giang Tứ lười biếng đi vào, đi tới bồn rửa chén, anh cúi người nắm lấy tay Tống Vãn Chi, tùy ý lại bình tĩnh dẫn người ta ra ngoài: “Nghĩa trang nhà họ Giang cách đây cũng không không phải mấy phút đi đường, bây giờ mà không đi thì em tới đó mà ăn cơm với ông nội luôn à.”
 
“?”
 
Tống Vãn Chi còn chưa lấy lại tinh thần thì đã sắp bị anh dắt ra khỏi phòng bếp, cô cuống quít muốn rút lại tay lại thì càng bị anh nhốt trong lòng bàn tay nóng bỏng: “Em, em còn chưa đồng ý đi cúng tế quét dọn với anh đâu.”
 
“Chậm rồi.”
 
Giang Tứ đưa cây nến sáp vào khe hở ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô, nhẹ nhàng cười: “Bây giờ em chỉ còn lại hai lựa chọn: Tự mình đi vào hoặc là được anh ôm vào.”
 
“!”
 
“Nhưng dù sao cũng là mộ của tổ tiên, đề nghị em nên chọn cái trước.”
 
Giang Tứ nheo mắt lại: “Bằng không các vị ông bà cố, ông bà sơ nhà họ Giang chôn ở đó đều bị anh làm cho tức giận, đến lúc đó bọn họ khiêng quan tài đuổi theo chúng ta chạy khắp núi vậy thì không hay đâu.”
 
Tống Vãn Chi nghẹn đỏ mặt: “Giang Tứ, anh đừng nói bậy.”
 
Giang Tứ bật cười, cúi đầu liếc cô: "Vậy thì nghe lời đi theo đi. Anh dẫn em đi gặp ông nội.”
 
 “… Ồ.”
 
Nghĩa trang nhà họ Giang không gần chỗ của bà nội nhưng cũng không tính là rất xa.
 
Hơn nửa giờ lái xe đến sườn núi gần ngoại ô, qua đặt thẻ thì đi lên đường cao tốc yên tĩnh, hai bên đường trồng cây cối, bốn mùa đều xanh um tùm, tươi tốt, an tĩnh.
 
Dù sao cũng là ngày giỗ của ông nội Giang Tứ, Tống Vãn Chi sợ anh khổ sở nên lúc đi cũng không dám nói gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Lúc này ngắm nhìn phong cảnh núi non cách một tấm cửa sổ xe, bỗng nhiên cô cảm thấy, sau khi chết mà có thể ngủ dài ở một nơi sơn thanh thủy tú* như vậy thì cũng rất tốt.
 
*Cảnh núi sông tươi đẹp
 
“Hình như em rất thích nơi này.”
 
“Hả?”
 
Tống Vãn Chi quay lại trong xe, nhìn Giang Tứ đang kê tay bên cửa xe chống trán.
 
Nhìn vẻ mặt anh cũng tản mạn như thường, cũng không có khổ sở như cô tưởng tượng.
 

Đối mặt với phản ứng thất thần của Tống Vãn Chi, thậm chí Giang Tứ còn nở nụ cười không rõ ràng: “Em nhìn cửa sổ lâu lắm rồi đấy.”
 
“À.” Tống Vãn Chi hoàn hồn: “Em chỉ thấy phong cảnh rất đẹp thôi.”
 
Giang Tứ quay lại: “Đúng vậy, nếu em thích nó thì sau này cũng có thể chôn ở đây.”
 
“Khụ…”
 
Tài xế lái xe phía trước bất ngờ sặc một cái, vừa ho khan vừa liếc qua gương chiếu hậu sau đó nhanh chóng làm bộ như không có chuyện gì hết, vẫn yên tĩnh lái xe.
 
Nhìn tài xế như thế, ngược lại Tống Vãn Chi lại đỡ lúng túng, hơi muốn cười lại bất đắc dĩ.
 
Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Giang Tứ chuyển hướng cửa sổ xe, đuôi mắt cong cong: “Anh thật sự…”
 
“Thật sự cái gì.” Giang Tứ không nhanh không chậm mà xoay mặt lại.
 
Tống Vãn Chi suy nghĩ một chút: “Lúc nói đùa, người cũng như tên.”
 
Giang Tứ ngẩn ra, cúi đầu: "Muốn nói anh làm càn thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy, với cả ai nói với em là anh đang đùa hửm?”
 
“Ừm?” Tống Vãn Chi không nghe hiểu.
 
Giang Tứ cũng không nói nhiều: “Sau khi xuống xe sẽ nói cho em biết.”
 
“…”
 
Chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại trên một mặt núi.
 
Giang Tứ kéo cửa xe, lúc đỡ Tống Vãn Chi xuống xe xong cũng không buông tay ra mà trực tiếp dắt cô gái đi lên bậc thềm đá cẩm thạch màu xanh.
 
Tống Vãn Chi muốn tránh anh nhưng dù sao cũng nghĩa trang trang nghiêm, cô cũng hơi ngượng ngùng.
 
Giang Tứ cũng biết tính cô, thừa dịp đi lên bậc thang đá thì kéo người đến gần hơn: “Lát nữa gặp ông nội anh, anh sẽ nói với ông nội em là bạn gái anh, dù sao cũng là trước mặt người lớn, cho anh chút mặt mũi, được không?”
 
Mà cô cho không được mà không cho cũng không xong, chỉ có thể ảo não đè nhẹ giọng: “Sao đến đây mà anh còn không đứng đắn như thế chứ, em còn lo lắng cho anh...”
 
Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, Tống Vãn Chi cuống quít mím môi.
 
Giang Tứ lại nghe được, hơi cúi đầu lại: “Lo lắng gì cho anh hửm?”
 
Tống Vãn Chi không nói lời nào.
 
“Sợ anh khổ sở nên trên đường đi mới không nói chuyện với anh à?” Giang Tứ cười nhạt: “Em suy nghĩ nhiều rồi, ông nội qua đời lúc anh còn chưa đẻ, anh không nhìn thấy đương nhiên cũng không có nhiều cảm xúc.”
 
Tống Vãn Chi mím môi, khẽ nhíu mày ngửa đầu nhìn anh: “Em phát hiện anh rất kỳ quái.”

 
“Kỳ quái?”
 
“Đa số mọi người đều thích khoe khoang hoặc che giấu khuyết điểm thậm chí là còn nói dối, anh thì hoàn toàn ngược lại.”
 
Tống Vãn Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như anh sợ người khác coi trọng anh nên phần lớn thời gian luôn hạ thấp danh tiếng và tài năng của mình.”
 
“...”
 
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu không nghe thấy tiếng gì nữa, ngay cả lực kéo cô lên thềm đá cũng yếu đi nhiều.
 
Tống Vãn Chi phát hiện thế thì bất an muốn nhìn biểu cảm của anh nhưng muộn mất tiêu. Khi cô ngước mắt lên, cảm xúc chân thật của anh đã biến mất tăm chỉ còn lại biểu cảm tản mạn như ngày thường.
 
“Không có người khác.” Giang Tứ lười biếng lên tiếng, tiếp tục dẫn cô gái chậm rãi di chuyển lên bậc thềm đá xanh.
 
“Ừ?”
 
"Anh chỉ sợ em coi trọng anh, hy vọng là em sớm chấp nhận rằng đạo đức của anh tương đối thấp, bên trong có thể là một thằng cặn bã thực sự.” Giang Tứ dừng lại, khẽ nhíu mày rồi cúi đầu cảnh cáo: “Ngoại trừ phương diện đời tư.”
 
Biểu cảm của cô cũng không dịu dàng hơn anh là mấy, hiếm khi mặt mày cô căng thẳng như vậy: “Giang Tứ, anh lại nói bậy rồi.”
 
Giang Tứ nghe cô nói thì mỉm cười, không cãi lại với cô nữa.
 
Nghĩa trang riêng của nhà họ Giang đều có người trông coi quét dọn, quá trình cúng tế quét dọn của bọn nhỏ cũng đơn giản ngắn gọn hơn.
 
Trong ảnh trên bia mộ, ông nội Giang Tứ là một người đàn ông trung niên ôn hòa hơi gầy, nhìn hiền hòa nhưng cực kì có khí thế, không giống Giang Sùng, cũng hoàn toàn không giống với người nào đó đứng bên cạnh Tống Vãn Chi.
 
Tống Vãn Chi và Giang Tứ yên lặng cúi chào ông nội Giang Tứ rồi cũng tặng hoa.
 
Cô còn chú ý tới, bên cạnh bó hoa Giang Tứ còn có một bó khác nữa, nhìn trên cánh hoa còn dính sương chưa khô là có thể biết, người đến tặng hoa mới rời đi không lâu.
 
Tống Vãn Chi nhớ tới buổi sáng trước khi xuống lầu, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Giang Sùng và bà nội Nhậm.
 
“Hằng năm, tụi anh đều cúng tế riêng.” Bỗng nhiên Giang Tứ mở miệng: “Cãi nhau trước mặt ông nội thì cũng không tốt.”
 
Tống Vãn Chi hoảng sợ, cuống quít thu tay đứng về, vài giây sau mới phản ứng lại: “Anh biết thuật đọc tâm hả?!”
 
“Không.” Giang Tứ cười nhạt: “Chỉ biết đọc mỗi tâm của Chi Tử thôi.”
 
“...”
 
Nửa nghĩa trang tổ tông nhà họ Giang cũng không thể để cho người nào đó ngậm miệng, Tống Vãn Chi đành phải giả vờ không nghe thấy.
 

Sau quá trình cúng tế đơn giản, Tống Vãn Chi và Giang Tứ cùng nhau trở về đường cũ. Nhưng đến bên cạnh bậc thang đá xanh, đi xuống hai bậc nữa thì Giang Tứ lại lôi kéo Tống Vãn Chi đi vào con đường đá trước mộ được che lấp bằng gỗ thông bên cạnh.
 
Lòng Tống Vãn Chi cả kinh, cuống quít trở tay cầm lấy anh: “Anh đừng xông vào mộ của người khác.”
 
Sức lực tay cô gái nhỏ yếu đến đáng thương, như đang gãi ngứa cho anh chứ không có tác dụng gì, khóe môi Giang Tứ nhếch lên: “Ai nói là của người khác.”
 
Anh kéo cô qua cây thông để che đậy.
 
“Vậy đó là của ai?”
 
“Của anh.”
 
“!”
 
Khi Giang Tứ dứt lời cũng dừng lại, xoay người lại nhìn, mặt cô gái không có tí máu nào, trắng như bông hoảng sợ nhìn anh.
 
Giang Tứ cúi đầu, vừa tức giận vừa buồn cười kéo người qua: “Có phải bây giờ trong lòng em đang nguyền rủa anh chết rồi phải không?”
 
“Em, không...” Tống Vãn Chi bị anh lôi kéo, ngọn cây che ở trước mắt cũng lộ ra.
 
Một tấm bia mộ trống xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
 
Giang Tứ đứng sau lưng cô, gập nửa người kề bên cô, giọng nói lười nhác hơi khàn khàn: “Của anh.”
 
Sắc mặt Tống Vãn Chi đỏ lên, mi tâm lại nhíu lại: “Vì sao phải lập bia...?”
 
“Quy củ nhà họ Giang nhiều, lúc sinh ra là phải lập bia rồi, ba mươi tuổi thì tự khắc bia, chết rồi thì vào đó nằm luôn.” Giang Tứ hoàn toàn không giác ngộ được rằng xung quanh mình là tổ tiên dòng họ, giọng điệu cũng ghét bỏ: “Dù sao nhà họ Giang này... chỉ còn mình anh, quy tắc gì cũng do anh quyết định. Nếu em không thích thì sau này không cần quy tắc này nữa.”
 
Tống Vãn Chi còn đang mất hứng với tấm bia mộ kia, sau khi nghe câu nói cuối cùng của Giang Tứ thì cô mới phản ứng kịp, đỏ mặt quay lại: “Chuyện này thì có liên quan gì đến em chứ.”
 
Giang Tứ đút túi, cúi đầu cười: “Em muốn có thì có, không muốn có thì không.”
 
Người nọ cúi xuống, để lộ đôi mắt đào hoa chứa đựng cảm xúc thâm sâu, giống như đùa giỡn nhưng cũng rất thâm tình.
 
Tống Vãn Chi vốn nên cự tuyệt hoặc phủ nhận như lúc trước nhưng cô ấp a ấp úng thế nào cũng không nói nên lời. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Vài giây sau.
 
Cô gái hoảng hốt quay ánh mắt lại. quay lưng lại với anh, giọng nói bất ổn: “Mà trên bia, anh khắc chữ gì thế?”
 
Đây đúng là một câu hỏi thơ ngây.
 
Giang Tứ rũ mắt cười không tiếng động nhưng vẫn theo câu hỏi của cô: “Lần trước kể chuyện của ông bà nội, anh đã kể cho em, người nhà họ Giang khi còn sống phải viết văn bia rồi khắc ở phía sau bia.”
 
Tống Vãn Chi vốn muốn nói chuyện khác nhưng nghe được câu này, lực chú ý liền bị thu hút theo.
 
Cô nhìn về phía tấm bia mộ trống rỗng theo bản năng.
 
Giang Tứ nhướng mày: “Muốn xem không?”
 
“Muốn...” Tống Vãn Chi lập tức phục hồi tinh thần, đỏ mặt lắc đầu: “Không, không muốn, điều này không hay đâu.”
 
Giang Tứ khẽ “Xuỳ” cười nhạo cô: “Anh nghĩ mãi không ra, tại sao một cô bé như em lại có nhiều quy tắc giáo điều như vậy nhỉ?”

 
“A?”
 
“Muốn nhìn thì nhìn thôi, không tốt gì chứ.” Giang Tứ nói xong đã rút tay ra khỏi túi quần, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đi về phía sau tấm bia trống kia khiến cô sợ tới mức cuống quít muốn kéo anh trở về.
 
“Anh đừng...”
 
Chưa kịp kháng cự thì Giang Tứ quay người rồi cúi người ôm lấy Tống Vãn Chi lên.
 
“...”
 
Tống Vãn Chi sợ ngây người, ngay cả một tiếng Giang Tứ kia cũng không kêu được, cô dùng sức ôm lấy cổ anh.
 
Mí mắt Giang Tứ giật giật.
 
Giống như mùi hoa sơn chi nhào vào trong ly trà đắng, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ mình, trong nháy mắt ấy anh mới sâu sắc hiểu được cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc.*
 
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi th.ân th.ể trắ.ng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
 
Giang Tứ dừng lại sau tấm bia trống, trực tiếp ôm người lên tấm bia đá bóng loáng bằng phẳng.
 
Tấm bia kia cao gần bằng cao ngực Giang Tứ.
 
Tống Vãn Chi vừa mở mắt ra thì gần như bị anh dọa khóc, hết lần này tới lần khác ở trong nghĩa trang, mặc dù bốn phía đều có cây cối che chắn không ai có thể nhìn thấy nhưng cô cũng không dám lớn tiếng: “Giang Tứ... Anh thả em xuống.”
 
Giang Tứ mặc cho tay cô vịn bả vai mình, đầu ngón tay đều vô thức bấu chặt anh mà anh chỉ đứng sau tấm bia, cánh tay vịn hai bên thân thể cô, lười biếng ngửa mặt cười với cô: “Không buông.”
 
“Giang Tứ, anh đừng như vậy, em sợ, sợ độ cao.” Giang Tứ cười khàn khàn: “Em đúng là biết cách gây khó dễ cho anh mà. Nhưng vô dụng thôi, bia này mới cao một mét năm mươi sáu thôi, nếu độ cao này mà cũng sợ thì cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được. Anh sẽ rèn luyện cho em.”
 
“...”
 
Tống Vãn Chi tức giận đến mức đuôi mắt phiếm hồng, cắn cánh môi hồng cúi đầu trừng anh.
 
Hiếm khi cô bé nhà anh hung dữ như vậy, vừa tức vừa sợ.
 
Cô cố gắng kéo căng cẳng chân, chỉ ngồi trên tấm bia đá lớn nhỏ lẻ loi này khiến cho cô không hề có cảm giác an toàn. Nhưng sau đó cúi nhìn thì cô mới chợt nhớ ra cô đang ngồi trên chỗ nào!
 
Tống Vãn Chi tức giận đến mức thân thể cũng lắc lư theo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Ánh mắt Giang Tứ căng thẳng, lập tức giơ tay đỡ thắt lưng cô, phòng ngừa cô ngã thật.
 
Tống Vãn Chi không để ý, cô cúi người xuống ôm vai và cổ anh, đầu ngón tay siết chặt hơn, giọng nói cố gắng đè nhẹ sự tức giận đến phát run: “Giang Tứ, có phải anh điên rồi không, đây là của anh đấy...”
 
“Là bia mộ của anh, cũng là anh ôm em đi lên ngồi, có gì đâu.” Giang Tứ lười biếng ôm cô, ngửa mắt đen nhánh cười như không cười nhìn cô: “Bây giờ anh chưa chết, nó chỉ là tảng đá bình thường. Ngay cả khi anh chết rồi mà em muốn ngồi thì cũng không ai dám cản.”
 
Tống Vãn Chi tức giận muốn cắn anh vì không nói lại anh.
 
Mặt Giang Tứ cười lười biếng: “Nếu em không yên tâm vậy thì phía sau tấm bia này, anh sẽ khắc một câu “Ghế ngồi của Chi Tử” là được rồi, em nghĩ sao?”
 
“...!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc