NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Dưới tàng cây tí tách, Tống Vãn Chi khoác lên áo khoác của Giang Tứ, cúi đầu đi tới.
 
Những ngọn đèn đường đứng sừng sững vươn cổ dài, chiếu sáng lấp lánh những vũng nước nhỏ đầm lầy tích tụ bên đường của sân trường, khúc xạ và phản chiếu ánh sáng giống như một khối hổ phách sẫm màu lớn.
 
Bóng dáng của Giang Tứ và Tống Vãn Chi nghiêng nghiêng lướt qua bên trên.
 
Một giọt nước toé lên tản ra gợn sóng, bóng hai người tản ra sánh vai với nhau.
 
"Lầu ngủ của nam cách rất xa lầu ngủ của nữ." Tống Vãn Chi cúi đầu nói: "Anh không cần tiễn tôi đâu."
 
Giang Tứ đút tay vào túi đi bên cạnh cô, càng lười biếng, không tập trung phối hợp với bước đi của cô: "Hơn hai giờ sáng rồi, không ai nhìn thấy đâu."
 
Tống Vãn Chi phản ứng một chút, có hơi nhíu mày quay đầu nhìn anh: "Không phải tôi sợ người khác nhìn thấy."
 
"Hả?" Giang Tứ không thành thật nâng mắt, lướt sang bên cạnh.
 
Bình thường, cặp mắt đào hoa của người này là phạm quy nhất, hốc mắt sâu màu mắt cũng sâu. Thế nên cho dù là lúc nhìn người hay là cụp mắt xuống không đếm xỉa đến hầu như cũng đều thâm tình.
 
Tống Vãn Chi đối mặt với anh một hai giây rồi liền né tránh đi.
 
Giang Tứ nhẹ tặc lưỡi một cái: "Còn nói không phải."
 
Tống Vãn Chi hơi cắn môi dưới.
 
Có lẽ ấn tượng "quỷ nói dối" của cô ở chỗ anh chẳng thể nào rửa sạch rồi, nguyên nhân chân chính lại không thể nói ra miệng, giãy giụa tiếp cũng vô dụng thôi.
 
Mười mấy phút sau.
 
Giang Tứ đưa người đến cạnh lầu ngủ nữ.
 
Tống Vãn Chi cởi áo khoác đưa cho anh, yên lặng nói xong lời cảm ơn và tạm biệt.
 
Có điều, trước khi cô quay người thì lại bị người kia gọi lại.
 
"Tống Sơn Chi."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi không sửa được anh, đành phải trầm mặc xoay người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ đứng trong bóng tối cạnh lầu, hơi buông tầm mắt, giọng điệu tản mạn như thường, nhưng vẻ mặt lại nhìn không rõ: "Lời em nói ở thư viện hồi nãy."
 
"Hả?"
 
"Em nói em cũng thích một người" Giang Tứ tạm dừng, giọng điệu lỏng lẻo đến hững hờ: "Ai vậy."
 
"!"
 
Bóng dáng nhỏ bé rọi dưới mặt đất của cô gái thoáng cái cứng đờ.
 
"Anh không biết đâu,” Cô gần như là vô thức thốt lên, giọng nói vừa nhẹ vừa chột dạ: "Không có, không có liên quan gì đến anh."
 
"..."
 
Giang Tứ nhìn qua bên cạnh bằng ánh mắt nhất định, ngừng hai giây, anh chậm rãi kéo trở về, nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh của cô gái dưới đèn.
 
Trong con ngươi còn tối hơn so với bóng đêm.
 
Không biết có phải cô bị ánh mắt của anh dọa hay không, nhưng đôi má hồng của cô gái lại tái đi khi cô bước đi.

 
Nhưng cô rất kiên trì lại rất cố chấp kéo căng, đối mặt với anh.
 
Giang Tứ không biết che giấu là một biểu hiện của tâm lý cực đoan. Người nói dối sẽ thông qua việc không nháy mắt một cái khi đối mặt để quan sát xem có phải đối phương đã bị bản thân che giấu được rồi không.
 
Trên thực tế, anh cũng không rảnh bận tâm, chỉ cảm thấy cảm giác nóng nảy dưới đáy lòng ép không được và đang lặng lẽ dâng lên, dụ dỗ anh muốn làm gì đó.
 
Giằng co mấy giây.
 
Tống Vãn Chi căng thẳng nhìn Giang Tứ buông mí mắt, lấy ra bao thuốc lá trong túi, lúc mở nắp bao ra, giọng nói của anh trầm thấp lại, nở nụ cười, chậm rãi lặp lại một lần: "Không có liên quan gì với tôi?"
 
Tống Vãn Chi thấp giọng: "Dù sao đây cũng là chuyện riêng của tôi."
 
"Hình như em không có nói thế với người nhà mà nhỉ."
 
"?"
 
Tống Vãn Chi khẽ giật mình, giương mắt.
 
Chỉ thấy Giang Tứ miệng đã ngậm lấy điếu thuốc, cặp mắt đào hoa tràn ngập ý cười tản mạn, anh đến gần cô: "Không phải em bảo rằng tôi chăm sóc em rất tốt, rất hiền lành rất quan tâm, ôn nhu hào phóng, lấy việc giúp người làm niềm vui à..."
 
Giang Tứ kéo dài giọng nói đến mức chậm chạp, mỗi khi nói nhiều thêm một chữ, trên gương mặt của Tống Vãn Chi lại thêm một phần trắng bệch.
 
Mãi đến cuối cùng anh dừng lại trước mặt cô, cúi đầu liếc nhìn, gương mặt của cô gái đỏ ửng, đã sắp nhuộm khắp cái cổ trắng nõn tinh tế và vành tai của cô.
 
Màu mắt của Giang Tứ cũng sâu thêm một tầng.
 
Vẫn cười không đứng đắn: "Làm khó em chán ghét xa lánh tôi như thế còn phải nghĩ ra mấy lời này để khen tôi nữa?"
 
Đầu óc Tống Vãn Chi trống rỗng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi cũng đều trở nên cứng ngắc: "Anh biết từ khi nào?"
 
Người kia hơi cúi người, môi mỏng khẽ nhếch: "Em đoán xem." Thuốc lá theo đó cũng nhấp nhô theo tiếng nói của anh, đuôi thuốc có hơi lên xuống, phối hợp với hàng mi dài mấp máy khi liếc nhìn cô của anh, trông càng giống như một loại trêu chọc hoặc mê hoặc nào đó.
 
"..."
 
Tống Vãn Chi không thể nhận được, cúi đầu khẽ quay mặt sang chỗ khác.
 
Cằm dưới nhọn nhọn của cô gái chìa ra ngoài, cái cổ trắng nõn vẫn bị nhuộm lên màu đỏ.
 
Ánh mắt của Giang Tứ tối lại, anh dùng sức cắn tàn thuốc, thẳng người trở lại.
 
"Bạn nhỏ không dễ trêu chọc vậy sao." Anh khàn giọng cười thối lui: "Nhưng mà tôi đâu có làm gì, đừng về nhà tố cáo tôi đó."
 
Tống Vãn Chi không nhìn anh: "... Tôi sẽ không."
 
"Còn nữa, bà nội tôi muốn mời em ăn cơm. Có lẽ là vào ngày cuối tuần nào đó của tháng sau đấy."
 
"?" Tống Vãn Chi kinh ngạc ngoái nhìn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Cô thấy người kia đã quay người đi, chỉ còn tiếng nói khàn khàn lười biếng lướt về giữa cảnh đêm: "Tự em gây hoạ thì tự em thu dọn nhé. Đợi tin của tôi."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi cắn cắn môi, nhất thời ánh mắt trở nên phức tạp.
 
Mãi đến khi bóng dáng kia ngoặt ra sau lầu, biến mất không còn thấy đâu nữa, cô mới buông xuống ánh mắt, quay người đi đến cửa của lầu phòng ngủ.
 
·
 

Trong cuối tháng chín đến tháng mười, có lẽ đó là quãng thời gian bận rộn nhất từ khai giảng đến nay của Tống Vãn Chi, nhưng hiệu quả lại tương đối lớn.
 
Đầu tiên là sau bốn vòng phỏng vấn, cô kinh sợ nhưng không nguy hiểm lấy được danh ngạch, sau một tháng khảo sát thì có thể chuyển lên chính thức. Việc tiếp theo là cô đã vượt qua được kỳ kiểm tra của trung tâm không người vào tháng mười, cô với một nam sinh khoa tự động hoá năm nhất khác cùng nhau phá cách vào đó. Cuối cùng, trải qua hai vòng phỏng vấn và dạy thử bởi bộ phận chuyên trách của trường, cuối cùng cô cũng nhận được một công việc bán thời gian cuối tuần được trả tiền lương hậu hĩnh là dạy kèm cho một học sinh trung học.
 
Ba giờ chiều, điểm số giáo dục đạo đức và chi phí sinh hoạt của học kỳ này về cơ bản đã được đảm bảo, Tống Vãn Chi cũng cảm thấy tươi đẹp hơn nhiều trước cảnh tiêu điều của thành phố P khi bước vào đầu thu.
 
"Tại sao lại làm bán thời gian, có bị chậm trễ việc học hay không?" Lư Nhã nghe được tin tức tốt của cô, đương nhiên tránh không được mà nhắc qua một lần: "Mẹ nghe nói Đại học S cạnh tranh rất ghê gớm, con cứ lo hai mặt như thế, đừng có tàn phá thân thể nữa đó, nếu như không có tiền thì cứ nói với mẹ, mẹ có một mình thôi, lại ăn ở nhà cũng không tốn tiền gì..."
 
Tống Vãn Chi đi dưới tàng cây sáng sớm, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những ngôi sao loang lổ còn sót lại, cô cũng nhăn mặt cong môi: "Sẽ không đâu, mẹ, mẹ đừng lo lắng."
 
"Con nói nghe đơn giản thế, sao mẹ có thể không lo lắng chứ, con xem thử mấy hôm trước xem, đã mấy giờ tối rồi, gửi tin nhắn cho con con còn bảo đang học đây này."
 
"Việc học năm nhất con đã chuẩn bị rất nhiều bài khi còn hè rồi, lúc đó chỉ đang chuẩn bị kiểm tra vào trung tâm không người mà thôi." Tống Vãn Chi thổi bay lông tơ trước mắt, mềm mại cười: "Bây giờ cũng đã qua rồi, sau này sẽ dễ thở hơn nhiều."
 
"Vậy hôm nay thứ bảy vẫn còn dậy sớm như thế, buổi sáng có chuyện gì sao?"
 
"Hôm nay..."
 
Nụ cười dưới đáy mắt của Tống Vãn Chi kinh hoảng một cái.
 
Lúc buông mắt cô đã đảo qua con đường lớn thật dài ở phía trước, ảo giác thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc giống người nào đó. Loại ảo giác này cô đã từng trải qua nhiều lần, sớm đã quen rồi.
 
"Chi Chi?" Trong điện thoại vang lên tiếng nghi hoặc của Lư Nhã.
 
Tống Vãn Chi buông mắt xuống, nhìn qua đám lá xanh rụng dưới mặt đất: "Là bà nội cạnh nhà bà ngoại đấy, bà bảo con qua đó vào sáng nay, sau đó ăn cơm ở đấy." "Ồ, bà nội Giang hả, con người của bà cụ kia rất tốt, lần trước mẹ gọi điện thoại đến cảm ơn cháu trai của bà đã chăm sóc con, bà nói chuyện vừa tử tế lại hiền lành, còn hàn huyên với mẹ rất lâu nữa. Có điều, nhà bà ở đâu nhỉ, tự con qua đó sao?"
 
Tống Vãn Chi dừng lại, nhẹ giọng: "Giang Tứ đi cùng với con."
 
"Giang Tứ gì chứ, con phải gọi nó bằng anh, anh sinh tháng tám, lớn hơn con hai ba tuổi nữa đó." Lư Nhã vội sửa lại, lập tức vui mừng nói: "Có nó đưa con mẹ cũng yên tâm rồi. Mẹ từng tìm người nghe ngóng, chuyện làm ăn của chú Giang kia cũng được lắm, có điều, con cũng không cần quá câu nệ trước mặt anh Giang Tứ, chúng ta cũng không trèo cao gì của nó, chỉ là chăm sóc lẫn nhau mà thôi..."
 
Lư Nhã luôn lải nhải dài dằng dặc, Tống Vãn Chi nghe thấy thì nở nụ cười.
 
Cô biết Lư Nhã là người không thích cô đơn quạnh quẽ, năm cô học lớp mười hai khi đó Lư Nhã không chịu nổi cô đơn mới muốn đi đón cô sau buổi tối tự học. Trong màn đêm rất yên tĩnh, mẹ con hai người đi về nhà, Tống Vãn Chi chỉ nói đôi lời về chuyện ở trường học ban sáng, có ai mở câu chuyện Lư Nhã liền có thể trò chuyện mà không biết mệt. Hàng xóm luôn luôn cười nói, nếu chỉ nghe tính tình còn không biết hai mẹ con các người ai lớn ai là nhỏ đây.
 
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại có mỗi Lư Nhã, khó tránh khỏi chuyện nói không ngừng khi gọi điện thoại đến.
 
Bởi vậy, Tống Vãn Chi chưa từng cắt ngang mấy lời nói dông dài của Lư Nhã, chỉ yên tĩnh lắng nghe, chậm rãi đi trên đường phủ bóng cây.
 
Cô cũng không chú ý, hai bóng dáng trước đó được cô xem là "ảo giác" đang từ xa đến gần, đi về phía cô.
 
"Anh Tứ, cậu có thể cài lại cúc áo somi này lại một chút không, sáng sớm đã làm ầm ĩ cái gì rồi?" Nguyên Hạo quái gỡ ngoái đầu, nhìn cái người đang cúi đầu ở bên cạnh: "Mấy cô gái đi ngang qua đều nhìn sạch xương quai xanh của cậu rồi? Xem cậu cho người ta nhìn, bây giờ còn ở phía sau quay đầu nữa."
 
"Nếu không thì cậu cầm vải trắng quấn tôi thành xác ướp luôn đi?" Giang Tứ mặc kệ anh ấy, đạp lên suy nghĩ ngáp một cái.
 
"Ồ, ý kiến hay đó." Nguyên Hạo đùa tiếp.
 
"..."
 
Giang Tứ không nói chuyện, trào phúng câu môi một cái.
 
Nguyên Hạo thấy dáng vẻ bị vây đến mức chẳng buồn nói này của Giang Tứ không khỏi tức giận: "Không phải tôi nói chứ Giang Tứ, cậu…"
 
"Cậu dứt khoát gọi tôi là anh đi."
 
"Được được được, anh Tứ, đại chủ tịch Giang Tứ, học trưởng Giang Tứ, được chưa?" Nguyên Hạo ghét bỏ: "Cậu nhanh đến bệnh viện điều tra thêm đi, sáng sớm mới vừa dậy đánh trận bóng rổ, xuống tới còn buồn ngủ đến mức này, có phải là thận của cậu không tốt không?"
 

"Thận cậu tốt?” Giang Tứ đạp lên suy nghĩ xoa cổ: "Cậu thử thức đến ba giờ thử xem."
 
"Ba giờ? Vậy mà sáng nay cậu còn dậy lúc sáu giờ?" Nguyên Hạo hoảng sợ nhìn anh: "Theo lý, trí thông minh này của cậu hiến thân cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học nhưng mất sớm khi tuổi còn trẻ là tổn thất của sự nghiệp nghiên cứu khoa học đấy."
 
"Ít rủa tôi đi."
 
"Không phải sao, vậy cậu dậy sớm thế làm gì?"
 
"Hôm nay phải về nhà thăm vị tổ tông kia."
 
"Hả? Không phải là cuối tháng mới về sao?"
 
"Lần này đặc biệt."
 
"Có cái gì mà đặc biệt?"
 
"Đoán xem."
 
"..."
 
Nguyên Hạo biết rõ tính tình của người này, tai nghe giọng đểu của người này càng lúc càng lười biếng, câu nói càng lúc càng ngắn, liền biết ở chỗ đây không thể nào có một lời nói thật, anh ấy bèn dứt khoát từ bỏ.
 
Sau khi bị một nhóm đàn em xinh đẹp nhìn chằm chằm đi qua nhưng không nhìn thấy con người sống sờ sờ tồn tại như anh ấy đây, Nguyên Hạo tức giận quay đầu hỏi: "Đại chủ tịch Giang, chuyện tháng trước cậu muốn tìm bạn gái kia, có làm hay không?"
 
Mí mắt của Giang Tứ vẩy vẩy, hiếm khi biểu cảm: "Hỏi chuyện này để làm gì."
 
"Chính là không quen thấy cậu gieo hoạ ở Đại học S như thế, không đúng, gieo hoạ cho đám đàn em ở thành phố P. Đầu tuần, nhóm đàn em Đại học F kia đều sẽ vượt sang bên trường bên này để tỏ tình mất!" Lòng Nguyên Hạo đầy căm phẫn: "Một ngày cậu còn không nói yêu đương thì đám đông bạn đông đảo chúng tôi dù có bạn gái hay không cũng sẽ không có ngày nào yên lòng." Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ nhàn nhạt xuỳ một cái: "Cậu xác định tôi nói chuyện yêu đương rồi thì các cậu có thể yên tâm sao?"
 
"Đương nhiên…"
 
Giọng nói của Nguyên Hạo dừng lại im bặt. Mấy giây sau, lý trí của anh ấy lại thống khổ và tuyệt vọng nói cho anh ấy biết, cũng không thể.
 
Nguyên Hạo đang chuẩn bị lên giọng để biểu đạt khiển trách và lên án với người này một chút, bỗng nhiên liền thấy Giang Tứ dừng lại.
 
Không có dấu hiệu gì, chỉ là ánh mắt không nhúc nhích dừng lại ở một phương hướng nào đó.
 
Nguyên Hạo quay đầu nhìn sang, sau đó trông thấy thiếu nữ quen thuộc đi đến ven bóng cây.
 
Vào thu, chiếc váy dài thuần trắng quen thuộc của cô gái đã được đổi thành một chiếc quần dài màu xám rộng rãi, trên thân là một chiếc áo len hoa văn màu hồng nhạt, viền mỏng màu trắng quanh cổ tròn nhỏ, hơi che lại phần mông eo vì thế tay áo cũng dài hơn một chút. Thế là ngón tay dài nhỏ cầm điện thoại chỉ có thể nhô ra từ ống tay áo, còn bàn tay trắng thuần được giấu bên trong tay áo.
 
Mái tóc dài màu đen khẽ len qua kẽ tay cô, còn có một nhúm khẽ rủ xuống, hơi cuốn đến trước cái cằm trắng nõn của cô.
 
Điều quan trọng nhất chính là, cô gái từ lúc họ gặp lần đầu tiên đến giờ vẫn luôn yên tĩnh, nhưng đến giờ phút này…
 
Mắt ngọc mày ngài, cười nói tự nhiên.
 
Lòng Nguyên Hạo hơi hồi hộp một chút, vội vàng muốn quay đầu nhìn Giang Tứ.
 
Đáng tiếc đã chậm.
 
Nhìn chằm chằm vào Tống Vãn Chi không phát hiện ra họ mấy giây, chút bối rối dưới đáy máy Giang Tứ đã sớm tán đến sạch sẽ, anh đút tay vào túi nghiêng người, trực tiếp từ con đường ban đầu đi thẳng về phía cô gái đang cúi đầu buông mắt nhập thần mỉm cười.
 
Sau đó anh dừng lại trước mặt cô.
 
Tống Vãn Chi hơi buông hờ ánh mắt, đi rất chậm, nhưng vẫn nhìn đường.
 
Cho nên, đôi chân dài trong tầm mắt đã sớm được cô phát hiện, cô theo thói quen dịch một bước sang bên cạnh, chuẩn bị lách qua.
 
Vốn cũng thuận lợi đi ngang qua…
 
Mãi đến khi cô sắp đi qua được đôi chân dài đang dừng lại kia, người kia không có dấu hiệu nào vượt ngang nửa bước, trực tiếp chắn trước người cô.
 
Bởi vì nguyên nhân ở chân, sức cân bằng của Tống Vãn Chi không giống với người bình thường, cô theo quán tính, hoàn toàn không kịp dừng lại, chỉ phanh một cái liền tiến vào trong ngực người kia.
 
"!" Tống Vãn Chi mơ hồ, xoa thái dương lui lại ngẩng đầu: "Thật xin lỗi..."
 

Giọng nói dừng lại.
 
Người gầy gò cao lớn đứng trước mặt cô đây không thể nào quen thuộc hơn, nhưng dường như có chút khác biệt.
 
Dường như anh vừa vận động xong, thái dương lấm tấm mồ hôi, áo khoác lỏng lẻo vắt trên trước tay, muốn rơi không xong, dáng vẻ trầm thấp mắt quan sát càng vô cùng chọc người.
 
Tống Vãn Chi bị anh nhìn đến thất thần.
 
Còn loại mùi thuốc lá quen thuộc lẫn với mùi bạc hạ kia, đột nhiên đến thời khắc này mới chui vào khứu giác của cô.
 
"Chi Chi? Con làm sao vậy? Lư Nhã bên trong điện thoại kinh ngạc hỏi.
 
"Bên này con có chút việc." Tống Vãn Chi bối rối hoàn hồn, né tránh ánh mắt đen láy của Giang Tứ: "Đến tối chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé, được không?"
 
"À, được."
 
Trò chuyện kết thúc, Tống Vãn Chi bất an nắm chặt điện thoại, buông thõng cánh tay: "Sao anh lại ở đây."
 
"Đây là Đại học S, tôi là sinh viên, tôi cần phải có lý do để ở đây sao." Giang Tứ không có chút gợn sóng nào mà nói, buông thấp ánh mắt, rơi xuống cánh tay buông thõng đến cả ngón tay trắng ngần cũng giấu hoàn toàn vào trong ống tay của cô gái: "Điện thoại của ai?"
 
"Của tôi…"
 
Tống Vãn Chi giương mắt, vô thức muốn trả lời, có điều ánh mắt câu lên một nửa khiến cô lại đối diện với Nguyên Hạo mang biểu cảm quái dị phía sau Giang Tứ.
 
Lúc này cô mới phản ứng được, giữa câu hỏi và câu trả lời của hai người đã vượt qua giới hạn học trưởng và đàn em bình thường.
 
Trong một hai giây này, dường như Giang Tứ hiểu ra gì đó.
 
Môi mỏng có hơi câu lên, anh khẽ cúi người xuống mà đùa cợt: "À, là của cái người mà em thích sao?"
 
"...!"
 
Bỗng dưng Tống Vãn Chi tỉnh hẳn, tiêu điểm con ngươi liền kinh hoàng trở lại chỗ gần đó.
 
"Ồ, đây không phải là trợ lý mới của phòng chúng ta sao?" Nguyên Hạo chú ý đến những sinh viên đi ngang qua đã bắt đầu quay lại bàn tán, anh ấy vội vàng cười ha hả tiến lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi gật đầu chào anh ấy: "Trưởng phòng Nguyên."
 
"Ồ."
 
Giang Tứ khẽ nheo mắt, đôi mắt đen nhánh không hề chớp, cúi xuống nhìn cô.
 
Cảm giác tồn tại của ánh mắt kia quá mạnh, Nguyên Hạo cũng không nhịn cười được mà ho khan chen vào nói: "Chuyện này, lúc trước không gặp bao lâu chứ bây giờ dường như đàn em Tống cũng quen thuộc hơn nhiều với phó chủ tịch Giang chúng ta rồi nhỉ?"
 
Tống Vãn Chi chần chừ một lúc: "Giang Tứ... Học trưởng, rất chăm sóc bọn tôi ở mặt lý thuyết đầu đề ở trung tâm không người..."
 
"Quên nói."
 
Đột nhiên Giang Tứ lên tiếng, lười biếng cắt ngang lời cô.
 
Tống Vãn Chi bất ngờ dừng lại.
 
Đột nhiên Giang Tứ đưa tay, đặt cánh tay lên bả vai cô, sau đó ôm lấy cái vai mỏng của cô, trực tiếp kéo người bên cạnh vào trong ngực của anh.
 
Tống Vãn Chi bị xoay đến mơ màng, Nguyên Hạo phía bên trên càng mơ màng hơn.
 
Còn Giang Tứ chỉ cười một tiếng, tiếng nói khàn khàn lại cợt nhả: "Trưởng phòng Nguyên, giới thiệu với cậu một chút. Tống Sơn Chi, em gái ruột khác bố khác mẹ của tôi."
 
"..." Nguyên Hạo: "???"
 
Ban đầu, Giang Tứ cũng không muốn phản ứng lại Nguyên Hạo, nói xong anh liền lập tức buông mắt nhìn về phía cô gái vẫn còn đang mơ màng ở phía trước người anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Đừng gọi học trưởng." Giang Tứ lười nhác cười: "Một bước đúng chỗ, gọi anh đi."



 


Bình luận

Truyện đang đọc