NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Diễn đàn nội bộ trường Đại học S, lúc 13 giờ 14 phút chiều, ngày chủ nhật, ngày x tháng mười.
 
[Tiêu đề: Tôi là người mới, xin hỏi là dạo này Phó chủ tịch Giang của Hội sinh viên của quý trường có bị chuyện gì kích thích không mà hơi bất bình thường thế?]
 
[Lầu một]: Gắn tag “Giang Tứ” thì trước sau gì cũng lên hotsearch à
 
[Lầu hai]: Chuyện gì là chuyện gì, bất bình thường như thế nào?
 
[Lầu ba]: Người mới ơi đừng hỏi nhảm nữa, có khi nào Phó chủ tịch Giang bình thường đâu!
 
[Lầu bốn]: Ha ha ha ha, đám quỷ sứ mấy người, đã bàn tán cả tuần về vụ tát nhau ấy rồi, để cho anh Tứ yên tĩnh chút đi.
 
[Lầu năm]: Chân thành nhắc nhở lầu ba và các cựu sinh viên rằng, tuy diễn đàn này là diễn đàn ẩn danh nhưng quyền quản lý thuộc về Hội sinh viên; Hơn nữa học trưởng* Giang Tứ là sinh viên của khoa Khoa học và Kỹ thuật thông tin, năm ngoái khi sửa chữa lại hệ thống bảo vệ của diễn đàn, một mình Giang Tứ ba máy, bấm bấm lạch cạch, đối với người ta thì tìm mấy mã hoá ID này dễ như ăn kẹo, tóm lại là phải cận thân hành động và lời nói nha.
 
*Học Trưởng là một từ Hán Việt để chỉ nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó.
 
[Lầu sáu]: …
 
[Lầu bảy]: Tôi là lầu ba đây, vừa nãy em trai mới cướp điện thoại, tôi mới đánh nó xong đây!
 
[Lầu tám]: Ha ha ha, đừng sợ, tính tình anh Tứ tốt lắm, ảnh cũng không quan tâm chuyện trên diễn đàn đâu, mọi người cứ trò chuyện thoải mái đi hey.
 
[Lầu chín]: Chủ tus đâu rồi?? Có dưa thì bán nhanh nha, đừng có vất cục nợ đó rồi trốn nha.
 
[Lầu mười]: Tôi không phải chủ tus nhưng có lẽ cũng đoán chuyện chủ tus đang nói…Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
[Lầu mười một]: Lót dép chờ ăn dưa, hóng nha hóng nha.
 
[Lầu mười hai]: Tôi cũng biết, nghe bạn cùng phòng nói, chủ tus đang chuyện Giang Tứ tới bể bơi hả?
 
[Lầu mười ba]: ???
 
[Lầu mười bốn]: Anh ấy mà đi tới bể bơi hả?
 
[Lầu mười lăm]: Nói tào lao quá đi, Phó chủ tịch Giang sẽ không đi đến bể bơi đâu, nói chính xác là không bao giờ đụng tới nước, mấy thầy cô ai cũng biết hết á.
 
[Lầu mười sáu]: Có ai ở hiện trường không? Chụp ảnh xem với.
 

 
[Lầu hai mươi chín]: Cảm ơn, hiện trường bể bơi đã tới đây. Giang Tứ mới đi vào chỉ năm phút mà toàn bể bơi nghiêm túc kỷ luật đến mức suýt làm tôi tưởng như có lãnh đạo ghé thăm vậy. Nhưng mà năm phút sau, tôi kiểu… đúng thật là không khác lãnh đạo tới là bao.
 
[Lầu ba mươi]: Hả? Ý bạn là gì thế?
 
[Lầu ba mươi mốt]: +1 Phát sóng trực tiếp. Giang Tứ không cởi quần áo, cũng không xuống nước, mặc áo sơ mi cộng với quần tây thẳng tắp, chỉ không có áo khoác âu phục mà thôi, đúng là không khác gì người mới tham dự hội trường về. Bây giờ anh ấy đang ngồi trên băng ghế dự bị ở hồ bơi để… chơi điện thoại.
 
[Lầu ba mươi hai]: Tới bể bơi để chơi điện thoại??
 
[Lầu ba mươi ba]: Nếu đây không phải là Giang Tứ thì tôi còn cho rằng đây là thằng cha biến thái nào nữa đấy!
 
[Lầu ba mươi bốn]: Lầu trên ơi, không cần “nếu” đâu, gần đây anh Tứ rất biến thái. Theo như tôi đoán, buổi trưa đi hội trường về còn chưa đi ngủ đã đi thẳng tới đây rồi.
 
[Lầu ba mươi lăm]: Làm ơn có ai biết chuyện giải thích cho tui với, cái này thật là hoảng hốt lòng người đó nha, tui cũng không dám đi xem.
 

 

 
[Lầu bốn mươi chín]: Chẳng lẽ, cô gái tát Giang Tứ ở bể bơi?

 
[Lầu năm mươi]: Hả?
 
[Lầu năm mươi mốt]: Nghe hợp lí quá đi.
 
[Lầu năm mươi hai]: Đi chặn người ta lại à??
 
[Lầu năm mươi ba]: Xem ra có nhà tiên tri xuất hiện rồi, đoán xem có đem dao không.
 

 

 
[Lầu bảy mươi mốt]: Rốt cuộc ai là nữ chính trong drama thế? Sao tìm mãi vẫn chưa ra thế? [Chỉ trỏ. Jpg]
 
[Lầu bảy mươi hai]: Nghe nói là người bên phòng Tuyên truyền.
 
[Lầu bảy mươi ba]: Chẳng lẽ là cái cô Phó ban Đinh theo đuổi người ta rất kiên trì cần cù đó hả?
 
[Lầu bảy mươi bốn]: Không phải đâu, tuần trước cô này mới “bị” từ chức mà, hình như là do Đoàn chủ tịch cho rằng cô này cứ công tư bất phân* nên cho ẻm bay màu.
 
*Để cảm xúc xen lẫn công việc, mình dùng từ “công tư bất phân” cho hay.
 

 

 
[Lầu chín mươi lăm]: Nghe lầu phía trên nói mới nhớ, hình như lần trước Chủ tịch nổi giận với Đinh Vũ Kiều là để bảo vệ một đàn em nào đó đấy.
 
[Lầu chín mươi sáu]: Hình như tôi ngửi thấy mùi của chân tướng rồi nè!
 

 
Khu nước cạn của bể bơi.
 
Sắc mặt Vương Ý Huyên trắng xanh, hơi thở mỏng manh đang kéo cánh tay, ghé bên cạnh bể bơi, nói: “Tớ không được rồi, choáng nước quá!”
 
Hình Thư ngồi bên bể nhưng không xuống nước: “Ồ.”
 
Khang Tiệp dựa vào vách bể bơi: “Không được, còn không bằng Chi Chi bơi đằng xa kia kìa.”
 
“Đừng để ý đừng để ý đến tớ, hai cậu bơi đi.”
 
Vương Ý Huyên nói xong thì đưa tay về chỗ các cô thống nhất để điện thoại.
 
Chỉ là ngón tay cô ấy mới chạm vào thì Khang Tiệp đã đè tay cô ấy xuống.
 
Vương Ý Huyên chột hạ ngẩng đầu.
 
Khang Tiệp cười tủm tỉm: “Nếu để tớ phát hiện cậu tuỳ tiện đồng ý lời hẹn hò của học trưởng Đàm thì đừng trách tớ không nhắc trước nghe chưa.”
 
Vương Ý Huyên giật mình, cười trừ: “Nào dám nào dám, tớ bơi mệt nên thích lướt web một lát thôi.”
 
“Tốt nhất là nên vậy.”
 
Khang Tiệp buông tay, cũng đi yên tĩnh mà ghé cạnh bể, để lộ cô gái Tống Vãn Chi với bộ đồ bơi màu trắng bạc bó sát ôm lấy cơ thể. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Mái tóc đen dài của cô gái ướt đẫm giống như một dải lụa đen bóng loáng mềm mại phủ lên bờ vai trắng như tuyết của cô. Chỉ là cô bơi sấp rất thấp, hầu như không để lộ mặt, ánh mắt cũng hơi kinh hoảng, lông mi cũng ướt sũng mềm nhũn bất an giống như một nàng tiên cá xinh đẹp đang trốn sau bãi đá ngầm để tránh các thủy thủ săn mồi trên bờ.
 

Khang Tiệp vừa nằm vừa nhìn phía xa xa sau đó cúi người, cô ấy nhướng mi với Tống Vãn Chi: “Nàng tiên cá của chúng ta đang trốn ai thế?”
 
“?” Tống Vãn Chi đang nằm sấp trên mặt nước, nghe vậy thì ngửa mặt nhìn Khang Tiệp, hai gò má nín thở đến đỏ hồng: “Nàng tiên cá?”
 
“Đúng vậy, cậu không thấy cậu mặc bộ đồ này giống như một nàng tiên cá eo nhỏ màu bạc hả?” Tầm mắt Khang Tiệp càng nhìn xuống dưới, nhìn làn nước che mất đôi chân trắng mềm, cô ấy lại tủm tỉm cười mờ ám: “Nếu mang một cái đuôi cá màu bạc nữa thì sẽ giống lắm luôn.”
 
Tống Vãn Chi bất đắc dĩ nói: “Chị Khang, cậu nói giỡn nữa rồi.”
 
“Ủa, nói thật mà, cậu không tin thì đi hỏi ai kia đi, chắc chắn người ta cũng đồng ý với ý kiến của tớ thôi.” Khang Tiệp giả bộ thở dài, thấp giọng nói bên tai cô một câu: “Đáng thương cho Phó chủ tịch Giang của chúng ta nha, cố ý dành thời gian đến tới bể bơi xem nàng tiên cá của người ta bơi lội, kết quả chỉ có thể ngồi xa xa, mặc cho người ta tham quan.”
 
“…!”
 
Luận về đùa giỡn và da mặt mỏng thì không ai bằng Tống Vãn Chi ở phòng 104.
 
Hơn nữa, đúng là ánh mắt của Khang Tiệp khi nói chuyện ám chỉ sáng sủa, chói chang quá mức, giống như muốn lột bộ đồ bơi bó sát trên người cô ra, làm cô hoảng tới mức muốn lặn xuống nước rồi phun bong bóng như con cá thật.
 
May mà lúc này, đột nhiên Vương Ý Huyên đang lướt điện thoại thì giật mình, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Chi Chi ơi, không tốt rồi.”
 
Khang Tiệp ghét bỏ nhìn Vương Ý Huyên rồi đứng dậy chọt chọt trán cô ấy: “Chi Chi rất tốt, đừng nói tầm bậy tầm bạ xui rủi.”
 
“Không phải không phải mà, xảy ra chuyện lớn rồi.” Vương Ý Huyên vội vàng đẩy tay Khang Tiệp ra rồi bơi tới cạnh Tống Vãn Chi, đưa điện thoại qua: “Chi Chi, cậu coi này! Bài viết vừa xuất hiện trên diễn đàn trường luôn ấy!”
 
 “?”
 
Tống Vãn Chi thấy Vương Ý Huyên gấp gáp nên cũng bất chấp ánh mắt của ai kia, cầm điện thoại của Vương Ý Huyên rồi đọc bài viết.
 
Vương Ý Huyên ngó trái nhìn phải rồi đè giọng nói khẽ: “Còn tiếp tục bàn luận nữa thì họ sẽ đoán ra Chi Chi mất.”
 
Khang Tiệp cũng tới coi, coi tới cuối thì nhíu mày nhưng vẫn cười an ủi cô: “Không sao đâu, bọn họ đoán được thì cứ để họ đoán, Chi Chi nhà chúng ta đâu có làm chuyện chột dạ gì đâu, sợ gì chứ!”
 
Tống Vãn Chi bất an nắm chặt điện thoại: “Tớ không sợ ánh mắt của người khác, chỉ là…”
 
Chỉ là cô sợ, bọn họ phát hiện ra cô rồi lấy cô đi bôi đen Giang Tứ thôi.
 
Bọn họ sẽ nghi ngờ vì sao anh lại đi thích một đứa tàn tật, sẽ cười nhạo gu thẩm mĩ của anh, sẽ mượn cái danh quan tâm anh mà đi châm chích móc mỉa xỉa xói anh.
 
Cô không muốn anh bị liên lụy vì mình, không đáng chút nào!
 
“Ting ting ting.”
 
Một chiếc điện thoại khác ở bên bể bơi cũng reo lên.
 
Khang Tiệp nhìn một cái rồi lập tức đưa cho Tống Vãn Chi: “Chi Chi, Giang Tứ gọi này.”
 
“…”
 
Tống Vãn Chi nghĩ đến hơi hồn vía lên mây, thất thần nhận rồi đưa vào bên tai.
 
Cô không nói gì hết.
 
Mà đầu dây bên kia nói trước, tiếng nói trầm thấp khàn khàn: “Không được suy nghĩ lung tung.”
 
Tống Vãn Chi chậm rãi hoàn hồn: “Em không có suy nghĩ.” Cô dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Sao anh biết?”
 
“Nguyên Hạo mới gọi điện thoại cho anh, sau đó anh thấy em lên bờ, hai má đều trắng bệch.” Giang Tứ cúi đầu cười: “Biết em không muốn bị phát hiện nên anh đã xử lý xong xuôi rồi.”

 
Cô hơi ngẩn: “Xong nhanh thế hả?”
 
“Ừm.”
 
Ở bên kia hồ, Giang Tứ cũng thấp giọng đáp lại cô. Vương Ý Huyên nhìn mặt của cô thì biết là ok rồi nên nhẹ nhàng thở ra, làm mới bài viết cho cô xem.
 
[Id: Giang Tứ (lầu một trăm hai mươi hai)]: Là người trong lòng tôi, tôi đang theo đuổi. Cô ấy nhát gan, mong mọi người đừng bàn tán, đoán già đoán non nữa.
 
Trong diễn đàn là mỗi người mỗi số, có thể ẩn danh nhưng mã id thì không thể làm giả được, chỉ cho phép dùng tên thật thôi.
 
Đích thân Giang Tứ lên nói sáng tỏ nên mấy cái suy đoán ba láp ba xàm cũng lắng xuống, đổi thành mấy hàng “Chụp ảnh màn hình”.
 
[Lầu một trăm năm mươi sáu]: Giang Tứ bị bàn tán đùa giỡn cả tuần mà cũng không lộ cái móng chân, bây giờ mọi người chuyển sang bàn tán cô gái thần bí kia thì chịu mở miệng liền, không hổ là “Người trong lòng” mà.
 

 
[Lầu một trăm chín mươi hai]: Hai câu ngắn gọn, súc tích nhưng đầy đủ ý, cũng rất cẩn thận.
 

 
[Lầu hai trăm mười ba]: Ái chà chà, chắc anh Tứ yêu người ta dữ lắm.
 

 
[Lầu hai trăm mười chín]: Tôi có dự cảm, cái cây cỏ này không chỉ bị gãy nhánh mà còn bật rễ luôn ấy chứ.
 

 
Sau khi Giang Tứ xuất hiện thì càng có nhiều người vào tán gẫu.
 
Không biết là vô tình hay cố ý nhưng đều rất ăn ý với nhau, không một ai nhắc đến những suy đoán về “cô gái thần bí của Giang Tứ” cả.
 
Tống Vãn Chi lấy lại tinh thần, cũng xấu hổ không dám lướt xuống coi nữa, chỉ nói nhỏ với điện thoại: “…Cảm ơn.”
 
“Cảm ơn anh?” Giang Tứ bật cười: “Không phải đang mỉa móc anh đấy chứ?”
 
“Không phải, dù sao làm ồn đến thế này, em cũng có trách nhiệm.” Tống Vãn Chi nói nhỏ, gương mặt cũng hồng hào trở lại, cô có thể cảm nhận được ánh mắt như có như không ở phía sau lưng cô.
 
Nếu không phải đang cầm điện thoại thì cô đã muốn đi trốn phía sau “bãi đá ngầm” rồi.
 
“Em có trách nhiệm gì?” Giang Tứ khàn khàn cười: “À, là do lớn lên xinh đẹp quá, bị người ta nhớ thương nên cũng có trách nhiệm phải không? Đúng là có một chút thật.”
 
Tống Vãn Chi không nói lại anh, mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
“Huống chi.” Giang Tứ khẽ thở dài: “Chuyện này mà cũng xử lý không tốt thì sao dám đi thổ lộ với con gái người ta đây.”
 
“…”
 
Trái tim Tống Vãn Chi run lên.
 
Gần như cô muốn quay người lại theo bản năng, muốn nhìn trên băng ghế bên kia, muốn nhìn Giang Tứ cũng đang nhìn cô với giọng nói trầm thấp khàn khàn rõ ràng bên tai cô.
 
Cũng may được Khang Tiệp kịp thời ngăn cản lại.
 
“Ui trời ơi, đừng quay đầu lại, chú ý chú ý đi.” Khang Tiệp đưa tay đỡ vai Tống Vãn Chi, cúi người thấp giọng nói với cô: “Tuy nói là vì bối cảnh của Phó chủ tịch Giang lớn cho nên mấy người ở trên diễn đàn kia nói nhăng nói cụi nói trên trời dưới đất gì cũng được thì họ cũng biết có giới hạn, cũng biết lo lắng hậu quả, chứ ngoài đời như thế này thì khó tránh lời đồn đại đấy.”
 
Ở bên kia Giang Tứ thấp giọng cười: “Chi Tử vừa mới muốn quay đầu nhìn anh sao?”
 
“!”
 
Tống Vãn Chi lập tức căng thẳng không dám nhúc nhích.
 
Khang Tiệp nói nhỏ vào điện thoại: “Phó chủ tịch Giang yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho  người trong lòng “nhát gan” của anh thật tốt. Bây giờ đây là đầu sóng ngọn gió, anh nên đi trước đi, anh nghĩ sao?”
 
Giang Tứ chân thành tiếc nuối nói: "Tôi vẫn chưa thấy Chi Tử bé bỏng rời khỏi bể bơi nha.”
 
Tống Vãn Chi hơi bực: "Giang..." Muốn nói nhưng sợ người khác nghe được nên nghẹn trong cổ.

 
Giang Tứ cúi đầu bật cười: "Được, vậy anh đi trước. Các tài liệu tham khảo liên quan đến dự án UAV* bionics* anh đã gửi vào mail của em rồi, chiều nay không cần tới trung tâm không người lái nữa, em coi trước đi, không hiểu gì thì hỏi anh.”
 
*Phương tiện bay không người lái (UAV) hay Máy bay không người lái (thường được gọi là drone), viết tắt tiếng Anh là UAV (unmanned aerial vehicle) là thiết bị bay không có phi công trên buồng lái. 
*Sinh kỹ thuật là áp dụng những cơ chế vận động sinh học trong tự nhiên vào công nghệ kỹ thuật. Với công nghệ sinh học như vậy, người ta có thể tạo ra những sản phẩm có tính ứng dụng cao, như chế tạo robot có những cử chỉ và hoạt động giống người, tạo các bộ phận cơ thể thay thế cho người khuyết tật.
Đây là dự án chế tạo máy bay không người lái mà tác giả đã đề cập ở các chương trước.
 
“Không cần tới hả?” Tống Vãn Chi hơi chần chờ.
 
“Ừm, buổi tối, em có tiện tới nhà ăn tối không?” Giang Tứ dừng lại: “Bà nội nói muốn gặp em.”
 
“...”
 
Tống Vãn Chi liếc bạn cùng phòng một cái, cô hơi chột dạ.
 
Mấy cô ấy đứng xung quanh cô, Vương Ý Huyên thì bấm gì đó trên điện thoại, Hình Thư thì đang chơi trò chơi, chỉ có Khang Tiệp nhìn cô với ánh mắt mập mờ như cười như không.
 
Tống Vãn Chi hàm hồ “Ừm” một tiếng.
 
Giang Tứ: “Tối anh sẽ nhắn tin cho em.”
 
“Được.”
 
Giang Tứ ở bể đối diện còn muốn nói tiếp thì Khang Tiệp đã ho nhẹ: “Haiz, tớ đây cũng không muốn làm kẻ ác cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người đâu nhưng mà ở bể bơi mà không lo đi bơi, nói chuyện lâu quá cũng khiến người ta nghi ngờ nha.”
 
Giọng Giang Tứ như than oán: “Buổi tối gặp lại nhé, Chi Tử. ”
 
“... Ừm.” Tống Vãn Chi đáp.
 
Giang Tứ theo thói quen chờ Tống Vãn Chi cúp điện thoại trước.
 
Vì thế khi bên này Tống Vãn Chi lấy điện thoại xuống thì Khang Tiệp thoáng nhìn thấy vẫn còn ở chế độ gọi điện, đột nhiên cô ấy cười xấu xa với Tống Vãn Chi trong nước sau đó nói nhỏ vào điện thoại: "Phó chủ tịch Giang này, tôi vụng trộm nhắc nhở anh nha, hôm nay Chi Chi cực kì giống một nàng tiên cá màu bạc, rất rất xinh đẹp, hơn nữa nàng tiên cá này còn có eo thon trắng trẻo... hy vọng lần sau hai người có thể gặp mặt trong nước nha.”
 
Tống Vãn Chi: “...!!”
 
Mặt cô gái đỏ bừng, nhào tới cướp điện thoại, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống bể bơi.
 
Khang Tiệp nhảy vào bể bơi rồi bơi xa, Tống Vãn Chi nắm chặt điện thoại, gương mặt diễm lệ ướt át: “Anh không nghe thấy chứ?”
 
“… Nghe thấy rồi.” Giang Tứ trầm mặc vài giây rồi cúi đầu cười: “Tối gặp nhé, nàng tiên cá bé bỏng.”
 
“…”
 
Tống Vãn Chi cúp điện thoại ngay tức khắc.
 
Nhưng vẫn chưa thể ngăn cản giọng ai kia cứ lặp đi lặp lại câu “Tối gặp nhé, nàng tiên cá bé bỏng”.
 
Vài giây sau.
 
Khang Tiệp nổi lên mặt nước, đắc ý nói: “Tớ đang giúp hai người đấy.”
 
Cô xụ mặt, không nói gì hết. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
“Ái chà chà, Chi Chi tức giận hả? Thật hiếm có.” Cô ấy vừa cười vừa bơi tới: “Cậu không tò mò vì sao Giang Tứ sợ nước hả?”
 
Tống Vãn Chi im lặng: “Nếu đó là bí mật của anh ấy thì tớ cũng không muốn tọc mạch.”
 
“Tọc mạch và chữa bệnh là hai chuyện khác nhau mà.” Khang Tiệp chớp chớp mắt nhìn cô: “Xem người ta viết cái kia trên diễn đàn kia, thật là mùi mẫn tình cảm quá đi, coi lại đi.”
 
“…”
 
Cuối cùng Tống Vãn Chi cũng không nói nên lời.
 
Chỉ là thả điện thoại xuống nước, “Nàng tiên cá” phun bong bóng ọc ọc rồi lắng xuống đáy bể.
 

 


Bình luận

Truyện đang đọc