NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

"Hở? Sao đột nhiên nói rồi lại không có động tĩnh gì nữa?" Bà cụ nghi hoặc lẩm bẩm một câu: "A Tứ?"
 
Giang Tứ hạ đôi mắt đen láy xuống, giọng điệu tản mạn khôi phục như bình thường: "Cháu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, bà còn gọi nhũ danh, bà nghĩ xem có phù hợp không?"
 
"Có cái gì là không phù hợp chứ? Không cho bọn họ gọi thì thôi, bà nội cũng không được gọi sao?" Bà cụ bất mãn cất cao giọng, lập tức đổi chủ đề: "Cháu dùng cái tên của cô gái nhà họ Lư này vào trường hỏi thăm một chút xem, không cho để bụng đó, biết không?"
 
"Không cần nghe ngóng." Giang Tứ sờ qua cây bút máy lạnh băng nằm trong túi kia, khóe miệng kéo lên: "Cháu biết rồi."
 
"Hả?" Bà cụ sững sờ: "Vậy cô nhóc bảo con từng chăm sóc cũng là thật?"
 
"Cùng khoa bọn cháu." Giang Tứ dừng lại, thấp giọng: "Trên chân cô ấy có vết thương cũ, cháu đã giúp."
 
"Ờ, đúng rồi, chân cô bé bị thương, mấy năm trước lúc về quê bà đã từng nghe nói." Bà cụ trầm ngâm một lát, thở dài: "Số đứa bé kia cũng khổ, bố ruột bỏ rơi hai mẹ con họ lâu rồi, không để lại dù chỉ một đồng tiền, sau này mẹ của cô bé tái giá, kết quả gặp phải một tên bợm rượu nghiện cờ bạc, uống rượu thua tiền lại đánh mắng bọn họ, trong nhà lão Lư lại chẳng có đàn ông có thể ra mặt cho hai mẹ con họ, hai năm đó lúc nào cũng có thể thấy mẹ cô bé ôm theo vết thương quay về nhà..."
 
Giang Tứ nghe thấy thì nhíu mày, nụ cười cũng tản mạn.
 
Điếu thuốc lá vừa được lấy ra bị anh siết chặt trong lòng bàn tay, anh nhìn vào cửa, lại nghiêng người sang đè giọng nói thấp xuống mấy phần: "Vết thương ở chân của cô ấy là do người bố nuôi kia gây ra sao?"
 
"Hả, làm sao cháu biết?"
 
"Nghe nói." Giang Tứ mơ hồ lướt qua.
 
"Đúng, thân thể mẹ cô bé không tốt, lại không có nghề nghiệp gì cả, chỉ có thể giúp người ta giặt quần áo, bọn họ đi theo người bố dượng kia của cô bé. Dường như có một đêm ấy, tên súc sinh kia thua tiền lại say khướt về nhà, sau đó ném cô gái nhỏ này từ trên lầu hai xuống." Bà cụ dùng tiếng địa phương mắng vài câu: "Lúc đó, dường như cô bé chỉ mới bảy tám tuổi, dáng dấp lại xinh đẹp lại trắng nõn, khi đó còn biết khiêu vũ nữa, đáng tiếc thật..."
 
Giang Tứ im lặng buông mắt nghe.
 
Dưới ánh đèn tắt của hành lang ngoài phòng thí nghiệm, chỉ còn một quầng sáng rọi ra từ bên trong cửa thủy tinh rọi vào đầu vai của anh. Đôi mắt đào hoa đang buông xuống kia ẩn dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối, không nhìn thấy rõ biểu lộ.
 
Bà cụ cũng nhắc đến rất lâu mới phản ứng được, phía đối diện của điện thoại cũng rất lâu không nói chuyện, cũng không hề cắt ngang lời bà.
 
Giang Tứ hiếm khi nào nhẫn nại đến như thế.
 
Đợi bà nói xong một đoạn dài phía bên này, sau khi Giang Tứ trầm mặc thì chỉ hỏi một câu: "Xử chưa."
 
"Hả? Xử cái gì?"
 
"Bố nuôi của cô ấy."
 
"Ờ, chuyện này gây huyên náo lớn, sau khi sự việc xảy ra, người bị hại lại là đứa bé, bố dượng của cô bé bị lãnh án nặng nhất, xử mười năm đây này."
 
"..."
 
Bên này, Giang Tứ không nói gì.
 
Bà cụ nghe được thì quái lạ, nhịn không được mà hỏi: "Sao đêm nay cháu khác thế?"
 
"Có gì khác à?"
 
"Trước đây muốn nói với cháu thời gian của những gia trưởng này rất ngắn, cháu sớm cất bước rời đi, bà còn không biết tính tình kia của cháu hay sao chứ?" Bà cụ nói: "Hôm nay lại còn nhẫn nại nghe bà nói đến thế nữa?" Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 

Giang Tứ ngậm môi dưới, ý cười lại không đập vào mắt: "Không phải là yêu cầu của bà sao."
 
"Bà yêu cầu cái gì?"
 
"Chăm sóc... em gái đó." Giang Tứ đưa tay, uể oải lắc lư xoa xoa cái cổ: "Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp bà chăm sóc Tống Sơn Chi thật tốt, sẽ không để cho cô ấy bị đồ khốn nạn lừa đi đâu."
 
"Nếu bà có thể yên tâm thì được rồi, chỉ dựa vào cháu…" Bà cụ bối rối, thắc mắc: "Cô bé tên là Tống Sơn Chi à? Bà nhớ lầm à, không phải tên là Tống Vãn Chi sao?"
 
"Đúng, bà nhớ lầm rồi." Giang Tứ không hiểu sao lại buông mắt, cắn môi khàn giọng cười: "Cô ấy tên là Tống Sơn Chi."
 
"Ôi... Lẽ nào thật sự là cao tuổi rồi, đến tên cũng không nhớ được sao.... Bỏ đi, đợi cháu có thời gian rồi, nhớ đưa em gái Sơn Chi của cháu về đây một chuyến nhé. Một mình cô bé không thân không thích ở thành phố P, thế nào cũng phải mời con bé về nhà ăn một bữa cơm..."
 
"Ừm."
 
Sau khi trò chuyện kết thúc, Giang Tứ cũng không gấp gáp đi vào, mà chỉ đẩy cửa ra tựa vào vách chắn, vừa vuốt vuốt điếu thuốc lá bị anh bóp không ra hình dáng gì kia, vừa mang vẻ mặt lười biếng nhìn vào trong cửa.
 
Bốn nhóm tân sinh viên khoa tự động hoá đang tụ tập, chẳng ai biết anh đang nhìn ai.
 
Mãi đến khi Giang Tứ cúi đầu cầm điện thoại ra tra cái gì đó, lại ngoắc ngoắc tay, gọi mắt thâm quầng phụ trách nhóm gần cửa đến.
 
"Anh Tứ?" Đối phương không hiểu, đi tới.
 
"Bảo hai nữ sinh kia của nhóm cậu ra đây một chút."
 
"Hả? Gọi một người còn chưa đủ sao?"
 
"?"
 
Giang Tứ thu tầm mắt lại, mắt thâm quầng phía đối diện vừa khiếp sợ vừa phức tạp lại kính nể. "Cút." Giang Tứ lãnh đạm mỉm cười một cái: "Câu còn nhìn."
 
Mắt thâm quầng nghiêng đầu đi mấy giây, giật mình: "Ồ ồ, lâu quá rồi chưa tiếp xúc với em gái thẳng trực, sắp quên rồi."
 
"..."
 
Giang Tứ xì khẽ, nâng người khỏi tường, đi ra ngoài cửa.
 
Không đầy một lát sau, hai nữ sinh đi ra.
 
Tống Vãn Chi rơi lại hai bước, đi ở phía sau cùng.
 
Lúc đi đến ngoài cửa dừng lại cô cũng cúi đầu, cách xa Giang Tứ mấy bước.
 
Ước chừng còn đang mang thù chuyện ở dưới khán đài thao trường lúc chạng vạng tối.
 
Giang Tứ cũng không thèm để ý, cô không bước lên phía trước, anh liền thong dong tự nhiên bước qua hai bước rồi dừng lại: "Trước khi đến các em có xem qua quy tắc của phòng thí nghiệm không?"
 
"Học trưởng." Nữ sinh phía trước vẻ mặt sững sờ: “Quy tắc gì vậy ạ?"
 
"Phòng thí nghiệm có yêu cầu đặc biệt. Ví dụ như thao tác có súng hàn điện." Giang Tứ lười biếng nâng mắt, đưa mắt nhìn chằm chằm lên tóc dài màu đen rũ xuống trước người Tống Vãn Chi: "Súng hàn thiếc đều có độ cao mấy trăm, để tóc dài nhất định phải buộc lên để tránh xảy ra nguy hiểm."
 

"..."
 
Tống Vãn Chi liền giật mình, có chút bối rối nâng tầm mắt.
 
Trước khi đến, quả thật cô đã tra không ít tư liệu lý thuyết liên quan đến hạng mục máy bay không người lái, nhưng mấy thao tác mang tính chất thực tiễn trong phòng thí nghiệm cần biết này, quả thật cô không có đoán trước nên cũng không có tra qua. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sau khi sững sờ qua đi, nữ sinh đứng phía sau nở một nụ cười xán lạn: "Em có đem theo dây cột tóc, em sẽ dùng nó cột ngay, cảm ơn học trưởng đã nhắc nhở!"
 
"Vậy cô có thể vào rồi."
 
"Vâng. Hẹn gặp lại học trưởng."
 
Bóng dáng của cô gái đi vào cửa.
 
Trên hành lang yên tĩnh bên ngoài phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai bóng dáng.
 
Giang Tứ làm như không biết cô: "Còn em."
 
Tống Vãn Chi khó chịu nắm chặt ngón tay: "Tôi không có đem."
 
"Không đem thì không thể vào."
 
"Vậy tôi chỉ có thể ở bên cạnh quan sát thôi được không?"
 
"Không được."
 
Giọng điệu của Giang Tứ tản mạn, nhưng lại không dư thừa chút nào.
 
Tống Vãn Chi cúi đầu đứng đó mấy giây, nhẹ giọng đáp:" Thật xin lỗi, vậy tôi đi về trước."
 
Đôi mắt của Giang Tứ ngưng lại.
 
Mấy giây sau, anh quay mắt sáng bên cạnh, cô gái bị anh chặn trước mặt đã quay người chuẩn bị vòng qua anh rời đi.
 
Thấy dáng vẻ cô gái bị anh ức hiếp đến mức hai mắt cụp xuống, Giang Tứ đưa đầu lưỡi đẩy hàm trên, tức giận đến mức cười khẽ: "Em cũng không kháng cự một chút sao?"
 
Tống Vãn Chi dừng lại, ngẩng đầu.
 
Đối diện với đôi mắt sáng tối chập chờn kia của Giang Tứ, cô hiểu được liền đáp: "Tôi có thể hiểu được quy định của phòng thí nghiệm. Là do trước khi đến tôi không chuẩn bị sẵn sàng."
 
Giang Tứ đút tay vào túi tiến lên một bước: "Nơi này là trung tâm không người."
 
"Tôi." Bóng tối vẫn còn, Tống Vãn Chi hiện rõ phòng bị, nhịn xuống lui về phía sau: "Tôi biết?"
 
"Thời gian tôi ở trung tâm không người chiếm một phần ba quãng thời gian trong trường của tôi."
 
Tống Vãn Chi nghe thấy thì càng mù mịt: "?"
 

Xương gò má của Giang Tứ lên xuống, chỉ tức giận đến mức tiếng cười càng khàn khàn: "Em cũng không mềm lòng bảo tôi lấy cho em thứ gì có thể buộc tóc được hay sao?"
 
Tống Vãn Chi khẽ giật mình.
 
Sau giây lát, đột nhiên sắc mặt của cô gái trở nên tái nhợt.
 
Cô lo sợ không yên tránh đi đôi mắt của anh, lại siết chặt đầu ngón tay lui về phía sau: "Tôi không muốn đồ của bạn gái cũ của anh."
 
"?"
 
Giang Tứ hiếm khi cứng lại.
 
Yên tĩnh giằng co mấy giây.
 
Giang Tứ hoàn hồn, anh nghiêng mặt sang bên cạnh vừa tức vừa hận, bật cười một tiếng, cảm xúc trong mắt hiếm khi xao động.
 
"Mẹ nó, ai muốn cho em đồ của bạn gái cũ tôi chứ?" Giang Tứ nhịn nhưng nhịn không được, quay cặp mắt tối như mực kia lại đến bao phủ lấy cô: "Hơn nữa, dựa vào đâu mà em cho rằng bên cạnh tôi sẽ giữ lại vật riêng tư của người khác chứ?"
 
"..."
 
Sắc mặt của Tống Vãn Chi tái nhợt, ánh mắt càng bất an.
 
Cô tỉnh ngộ, vì suy nghĩ nhiều và phản ứng quá khích của mình, chỉ hi vọng Giang Tứ không phát hiện được gì, nhưng dường như Giang Tứ lại hiểu lầm gì đó, đến mức lúc này lại đưa mắt nhìn cô như thế, lực công kích, tính xâm lược và cảm giác áp bách tràn đầy, lại càng nguy hiểm.
 
"Trước đây có nhiều bạn gái, em thấy đó là tội ác tày trời có đúng không." Giang Tứ nhìn ra được sự sợ hãi của cô, cắn chặt răng đến mức xương gò má đều khẽ nhúc nhích, anh mới kiềm chế trở lại, khàn giọng cười một tiếng: "Được."
 
"Thật xin lỗi." Tống Vãn Chi hoàn hồn, liền vội vàng lắc đầu: "Tôi không phải có ý đó."
 
Giang Tứ khẽ trào phúng lãnh đạm: "Người chê tôi bẩn chỉ có một mình em thôi đó."
 
"Tôi không có..."
 
Giang Tứ lấy tay ra khỏi túi, cây bút máy nhỏ dài trước khi bị anh cầm trong tay.
 
Ánh mắt của Tống Vãn Chi ngẩn ngơ, không chú ý phải nói xong những từ còn lại: "Đây, dùng để cài tóc sao?" Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Không được sao?" Giang Tứ quay mắt.
 
Mặt Tống Vãn Chi hơi ửng đỏ: "Tôi chưa bao giờ dùng qua cả."
 
Giang Tứ phì một tiếng: "Chỉ có cái này có thể sử dụng, hoặc là bây giờ em rời đi. Bên trong cũng sắp bắt đầu chính thức lắp ráp rồi?"
 
"..."
 
Tống Vãn Chi sầu lo nhìn vào trong phòng thí nghiệm, sau đó thì quay lại. Đồng tử của cô sạch sẽ, đen trắng trong suốt rõ ràng, khó nén che giấu cảm xúc. Thế là lúc này chút sốt ruột và khó có thể mở miệng đều hiện lên dưới đáy mắt, ướt sũng, ẩn dưới dưới tia sáng lờ mờ trông rất quyến rũ.
 
Hi vọng tầm thường lăn một vòng qua giữa răng môi, bị Giang Tứ cắn nuốt trở về.
 
Anh liếc, mở mắt: "Đến đây, quay người."
 
Tống Vãn Chi chần chừ một lúc.
 
Nhưng cũng chỉ có một hai giây, trước khi bị người nọ phát giác, cô hiếm khi vội vàng bước đến nín thở đến trước người anh rồi quay sang hướng khác. Cô chần chờ cảm thấy bất an, nhưng cô càng sợ Giang Tứ hiểu lầm cô xa cách.
 
Khớp xương thon dài rõ ràng lướt khẽ theo gò má cô, câu lên mấy túm tóc dài rũ xuống phía trước của cô, Tống Vãn Chi chưa từng nhìn tay Giang Tứ trong khoảng cách gần như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật sắc bén, khiến cô ngửi được mùi thuốc lá và mùi bạc hà nhàn nhạt giữa ngón tay anh.
 
Tống Vãn Chi vô thức cúi đầu, căng thẳng đến mức mí mắt cũng khẽ run rẩy.
 

"Sợ cái gì." Giọng nói lười nhác của người kia lờ mờ cuộn đến từ sau lưng cô, ngón tay thon dài chậm chạp kéo lên mái tóc dài của cô: "Không ăn được em."
 
Tống Vãn Chi trái lương tâm, nhỏ giọng: "Tôi không có sợ."
 
"..."
 
Tóc đen chậm rãi được buộc lên, lập tức lộ ra cái cổ trắng nõn.
 
Áo cánh của cô vạch lên vòng tròn rũ xuống bờ vai đơn bạc của cô, bên ngoài cổ áo là một màu trắng hơn cả tuyết.
 
Giang Tứ nhớ, trước đây từng nghe người bạn xấu nào đó từng nói, người đẹp nhất là cái cổ. Những người khác nghe thấy thì cười nhạo, khi đó Giang Tứ cũng xem thường.
 
... Anh sai rồi sao.
 
Thật đúng mà.
 
Ánh mắt Giang Tứ tối lại, dường như màu mực đậm bên trên cũng trở nên đậm hơn.
 
Anh kẹp phần cuối của đuôi tóc dài quấn qua chọc bút máy kẹp vào, hầu kết nhẹ lăn lộn đè giọng ho một tiếng, anh vội vàng mở mắt.
 
"... Được rồi."
 
"?"
 
Tống Vãn Chi khẽ giật mình, không ngờ lại nhanh như vậy, lại kỳ quái vì sao đột nhiên cổ họng người sau lưng trở nên khàn khàn.
 
Cô đưa tay sờ sờ, tóc dài cuộn lại một độ chặt lỏng phù hợp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi cảm thấy kinh ngạc lại thần kỳ, nhịn không được mà khẽ mở miệng: "Hẳn là rất phiền nhỉ, anh còn quấn rất nhanh nữa."
 
"Đùa với mạch điện đó, các loại nguyên kiện điện trở cũng không lớn hơn móng tay là bao đâu, nhất định ngón tay phải linh hoạt. Phải có chút tinh vi, yêu cầu phải cầm súng hàn thiếc ổn định, bằng không thiết bị chập mạch một cái thì toàn bộ hệ thống điều khiển PID đều sẽ xảy ra sai lầm lớn." Giang Tứ hững hờ nói lại cho cô: "Em luyện nhiều thêm mấy lần sẽ còn thuần thục hơn tôi nữa đó."
 
"Ừm, cảm ơn."
 
Tống Vãn Chi vừa buông mắt quay lại, đầu ngón tay liền nhẹ cứng lại.
 
Anh thuần thục...
 
"Mặc dù tôi rất cặn bã, nhưng cũng không thích bị em nói xấu." Giang Tứ thật sự giống như đã đoán được cô đang suy nghĩ gì, trải qua một lúc liền đột nhiên đưa tay ra trả thù gõ nhẹ lên đầu bút thò ra bên ngoài mái tóc đen, anh đè thấp giọng: "Kiểu quấn tóc này tôi vừa lên mạng tra đó, em còn dám hỏi một câu có phải là bạn gái trước đây dạy tôi, có tin là tôi…"
 
Nói còn chưa dứt lời.
 
Giang Tứ tự mình dừng lại.
 
Cuối cùng anh chỉ thấp giọng, nghiêng người đút tay vào túi mở cửa phòng thí nghiệm cho cô.
 
"Đi vào đi."
 
"... Cảm ơn."
 
Lúc Tống Vãn Chi đi vào bên trong vẫn còn chút hoang mang. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tin hay không tin anh, thì làm sao?



 


Bình luận

Truyện đang đọc