NGÂN HÀ RƠI XUỐNG

Cuộc tham quan của tân sinh viên lần này đến chín giờ rưỡi tối mới kết thúc.
 
Nửa đường, trên lầu phòng thí nghiệm có một chiếc máy bay không người lái xảy ra trục trặc mạch điện, khiến máy bay không người lái khởi động thất bại, Giang Tứ được gọi lên để loại trừ trục trặc, đợi sau khi anh giải quyết xong đi xuống dưới thì trong phòng thí nghiệm được sắp xếp lắp ráp tạm thời đã không còn thấy một bóng sinh viên năm nhất nào nữa.
 
"Kết thúc rồi?" Giang Tứ tiến đến, hỏi mắt thâm quầng đứng cạnh cửa.
 
"Ừm, lọc ra được vài người báo danh khảo hạch, còn lại đều đi cả rồi." Mắt thâm quầng tên là Lưu Quảng Học, khoanh tay đứng bên tường một mặt thâm trầm: "Cậu không có nhìn thấy thôi, lúc rời đi trên mặt những người kia đều mang vẻ vỡ mộng sầu bi đó."
 
Giang Tứ nhíu mày: "Hả?"
 
"Dù sao những sinh viên mới theo lý cũng mới từ trường cấp 3 lên, trong lòng chứa đầy thơ ca và phương xa, chắc chưa bao giờ làm khóa thực tập gia công kim loại kia đâu?"
 
Giang Tứ liếc qua cô gái để quên buộc tóc nào đó: "Chắc là không đâu."
 
"Cho nên chắc chắn là họ không ngờ, máy bay không người lái nghe kiêu ngạo cao xa như thế vậy mà hun cho bọn họ một thân mùi tùng hương lại còn phải vác súng hàn điện đến đó để hàn bảng mạch nữa." Lưu Quảng Học kiễng chân nhìn xuống cửa sổ: "Nhóm của Quan Gia có một tân sinh viên nói thầm đây là nhà máy gì thế, khiến cho Quan Gia tức giận không nhẹ."
 
Giang Tứ xì khẽ: "Đặt tiêu chuẩn của bản thân cao mà năng lực thực tế thì thấp."
 
Lưu Quảng Học gật đầu một cái biểu thị đồng ý, chỉ là gật được một nửa thì anh ấy lại nhớ được gì đó: "Có điều anh Tứ này, cô gái nhỏ cấp ba mà anh giới thiệu khảo hạch kia được đó nha."
 
"Thế nào."
 
"Cô ấy có thể đọc bảng mạch, cũng chia nguyên kiện mạch điện rất rõ ràng. Cô ấy chính là người duy nhất đọc đúng màu sắc và trị số vòng điện trở, chắc chắn là cô ấy có kiến thức căn bản của mạch điện, không cùng một level với mấy người mới chẳng biết gì cả."
 
Khoé môi Giang Tứ vểnh lên hạ xuống một cách không rõ ràng, đè lại giọng nói bảo: "Cô ấy từng tự học《 Nguyên lý mạch điện》, có lẽ cũng đã tra tài liệu về thí nghiệm liên quan nên chuyện biết những thứ đó cũng bình thường thôi."
 
"Bình thường cái gì mà bình thường?" Lưu Quảng Học liếc mắt: "Chỉ có loại người ăn 《 Nguyên lý mạch điện 》 nhanh chóng khác người như cậu đây mới cảm thấy bình thường đó? Có điều, thi đại học xong nghỉ hè còn không đi chơi, lại lấy môn chuyên ngành ra học, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đàn em nữ này cũng không tính là người nha."
 
"Hả?"
 
Lưu Quảng Học nghiêm một chút: "Thật xin lỗi, nói sai rồi, là không phải là người bình thường."
 
Lúc này, Giang Tứ mới uể oải thu tầm mắt lại. Trong phòng thí nghiệm ở bên cạnh, trong đội sinh viên đang đăng ký báo danh khảo hạch vào trung tâm không người lái trước mặt Quan Gia đã gần kết thúc.
 
Giang Tứ nghiêng người: "Định đề cương khảo hạch chưa."
 
"Định rồi, giống như mục trong sách tham khảo, có điều địa điểm trong đề được đổi thành…"
 
"Không cần nói với tôi."
 
"Hả?" Lưu Quảng Học sửng sốt một chút, quay lại.
 
Vẻ mặt của Giang Tứ lười biếng, không nói tiếp nữa.
 
Sau khi Lưu Quảng Học suy nghĩ xong thì giật mình, lập tức anh ấy nở một nụ cười không có ý tốt: "Sợ mình qua không được ải mỹ nhân à? Không nên nha anh Tứ, có cục diện gì mà ông anh cậu đây chưa thấy qua chứ."
 
Giang Tứ hừ một tiếng bật cười, lưu loát đáp lại một câu cút.
 
Trong lúc hai người đùa giỡn, phía Quan Gia cũng đã xử lý xong việc báo danh tham gia khảo hạch. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Những sinh viên mới còn lại đang lần lượt rời khỏi phòng thí nghiệm.
 
Giang Tứ đứng bên cạnh cửa.
 
Bàn vuông trước đôi chân dài kia hiển nhiên là con đường phải đi khi muốn ra cửa.
 
Từng sinh viên mới lướt qua trước mặt anh, mặc kệ là bị bức bách bởi khí thế của anh hay là năng lực học tập của anh, tất cả mọi người bước qua đều tự giác cúi đầu chào học trưởng. 
 
Đến người cuối cùng, không ngạc nhiên chút nào, vẫn là bạn nhỏ chân không tốt nào đó.
 
Tống Vãn Chi nghe thấy bọn họ chào học trưởng Giang Tứ.
 

Cách còn có mấy mét, cô không tự giác mà nhíu mày, ưu sầu đến mức bước chân cũng chậm đi một chút, trong lòng mong chờ Giang Tứ có thể rời đi trước khi cô đi sang đó. Nhưng hiển nhiên chỉ là vọng tưởng.
 
Giang Tứ dựa vào bên cạnh cửa, còn hơi ngoáy đầu lại, nghiêng mặt rủ mắt cười như không cười nhìn cô gái vô cùng không tình nguyện đi tới kia.
 
Khoảng cách rất ngắn, chậm thêm mấy giây nữa là đã đến dưới mí mắt anh rồi.
 
Tống Vãn Chi dừng lại, dường như đang chuẩn bị tâm lý, biểu cảm hơi căng cứng.
 
Chuẩn bị vài giây, cuối cùng cô cũng hơi há miệng: "Học..."
 
"Phì."
 
Một tiếng cười trầm thấp cắt ngang lời cô.
 
Tống Vãn Chi ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đan nhánh của Giang Tứ: "Bảo em gọi tôi một tiếng học trưởng sao lại khó như vậy chứ?"
 
Tiếng nói của người kia ép xuống cực thấp, thừa dịp sau lưng lờ mờ, phá lệ chọc người.
 
Khẩu khí vừa nâng lên của Tống Vãn Chi lập tức không còn nữa.
 
Cô ngửa đầu nhìn qua anh, gương mặt trắng nõn chậm rãi ửng lên màu đỏ luống cuống.
 
Giang Tứ khẽ híp mắt.
 
Xem như anh đã phát hiện, da mặt của bạn nhỏ mỏng lắm, lại ăn mềm không ăn cứng.
 
Vốn dĩ còn muốn nói điều gì, nhưng Giang Tứ vừa nâng mí mắt, liền thấy F4 ở nghiêng góc đối bên trong đang lén lút tụ lại cùng nhau, nhìn quanh về phía này.
 
Bị Giang Tứ cười một tiếng lại bắn đến ánh mắt sắc như dao, mấy người bên kia lập tức ho khan che giấu quay mặt sang chỗ khác.
 
"Đi thôi." Giang Tứ thẳng người, con ngươi cũng đã rủ xuống: "Hang hổ ổ sói, không nên ở lâu."
 
"?"
 
Tống Vãn Chi nghe thấy thì mờ mịt, nhưng vẫn cùng đi ra.
 
Mặt trăng từ cửa sổ lầu ba rơi lên một ngọn cây đầu cành.
 
Tống Vãn Chi căng thẳng đi bên cạnh Giang Tứ.
 
Người kia cao 1m88, tỉ lệ dáng người được chia vô cùng tốt, nhất là đôi chân rất dài, cho nên Tống Vãn Chi cũng nghĩ không thông sao anh có thể luôn duy trì bước đi chẳng chênh lệch với cô là mấy, còn lười nhác mà không dùng hết sức lực nữa.
 
Đoạn đường lối rẽ bên dưới trung tâm không người này cây nhiều người ít, đèn đường bị lá cây mùa hè che kín, tia sáng lờ mờ.
 
Chỉ có lúc này, chẳng ai có thể thấy rõ người đi bên cạnh anh là cô.
 
Tống Vãn Chi cúi đầu. Cô chỉ hi vọng con đường trước mắt này rất dài rất dài, tốt nhất là có thể không có điểm cuối, vĩnh viễn đi mãi như thế.
 
Đáng tiếc, hi vọng vẫn luôn là hi vọng xa vời.
 
Đang đi ra lối rẽ nhập vào đường cái, đến trước một cụm bóng cây cuối cùng, Tống Vãn Chi ngừng lại.
 
Giang Tứ sau khi bước một hai bước cũng dừng lại, anh đút tay vào túi quay lại: "Sao thế?"
 
"Không cùng đường." Cô gái đáp lại.
 
"Là không cùng đường." đuôi mắt của Giang Tứ khẽ giương lên, trong lúc cười cũng sắc bén nhiều: "Hay là không muốn để cho người ta trông thấy đi cùng với tôi?"
 
Tống Vãn Chi bất an cắn lấy đôi môi màu nhạt: "... Không cùng đường."
 
Giang Tứ liếc nhìn cô, phì một tiếng, trào phúng nói: "Nói dối."

 
"..."
 
Da mặt Tống Vãn Chi cực kỳ mỏng, nhất là dưới loại tình huống bị chỉ trích như thế này, gương mặt trắng nõn gần như nhanh chóng phủ lên một lớp đỏ bừng.
 
Giang Tứ cũng không hề chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm hai giây, anh đút tay vào túi yên lặng cười: "Đứa bé ba tuổi nhà chị họ của tôi còn giỏi nói dối hơn em nữa, có thấy mất mặt không hả bạn nhỏ?"
 
Mặt Tống Vãn Chi càng nóng: "Không phải..."
 
"Hơn nữa, da mặt lại còn mỏng như vậy, sao cứ thích nói dối với tôi nhỉ?"
 
Tống Vãn Chi dứt khoát nhếch môi không nói.
 
Giang Tứ lại không buông tha, trái lại anh còn lui về hai bước, ép sát vào người cô, ỷ vào ưu thế cao lớn từ trên cao nhìn xuống khi dễ: "Tôi có thể khiến em chán ghét đến như vậy à?"
 
"...!"
 
Trên thân người kia tản ra mùi thuốc lá hoà với mùi bạc hà nhàn nhạt, không có dấu hiệu phủ xuống, anh dọa cô sợ đến mức đột ngột hoảng sợ.
 
Tống Vãn Chi vô thức ngẩng mặt lên, trong đồng tử chứa đầy hình ảnh phản chiếu của anh, ẩm ướt kinh hoàng.
 
Vốn dĩ Giang Tứ cũng chỉ muốn trêu cô thôi, nhưng lại bị ánh mắt của cô bắt được.
 
Con ngươi đen nhánh ép xuống giữa đêm hè chỉ có tiếng ve kêu râm ran, đến gần, bản chất như muốn mơn trớn khoé mắt, chóp mũi cô, có một hai giây ngắn ngủi, anh gần như đã nghĩ... Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Lá cây rơi xuống trong bóng đêm.
 
Đột nhiên có người vô thức cúi thấp cằm kéo căng dừng giữa không trung, yết hầu bên trên cái cổ đường nét sắc bén kia yên lặng chuyển động lên xuống.
 
Chậm rãi thẳng người trở về, trong con ngươi đen nhánh ép ra một ít ánh sáng nhỏ vụn.
 
"Được rồi, em làm rất đúng." Giang Tứ quay người, thốt lên giọng nói lười biếng: "Tiếp tục duy trì đi."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi còn hơi đỏ mặt, luống cuống mà run lên ở dưới bóng đêm.
 
Giống như vô số lần trong trí nhớ hoặc là trong mơ, cô nhìn bóng lưng của anh đi xa từng chút, cho đến khi biến mất.
 
Thật lâu sau, Tống Vãn Chi nhẹ nhàng kéo ba lô, quay người đi về phía thư viện.
 
Hầu hết các chi nhánh thư viện ở các tầng lầu của Đại học S đều đóng cửa trước 22 giờ, nhưng vì để cung cấp nơi chốn học tập buổi tối cho một phần cực ít sinh viên đặc biệt, có một tầng thư viện phía bắc bình thường luôn mở cửa 24 giờ. Bởi vậy được các sinh viên xưng là "khu xoát đêm" trong thư viện.
 
Tống Vãn Chi cầm balo phía trước đi đến một tầng chiếm vị trí.
 
Cũng may chỉ mới là tháng đầu tiên của năm thứ nhất, sinh viên trong "khu xoát đêm" của thư viện cũng không nhiều lắm, có hơn một nửa vị trí trống không, muốn tìm một vị trí cũng không khó lắm.
 
Sau khi cất kỹ balo, Tống Vãn Chi quay về thang máy.
 
Khu vực đọc sách tầng ba đến tầng năm xếp đầy các loại sách tham khảo ngành kỹ thuật được phân loại, bắt đầu khoá học trước, lúc rảnh Tống Vãn Chi thường đến đây để đọc sách.
 
Đêm nay, lúc báo danh khảo hạch ở trung tâm không người, họ đã đưa cho đề cương kiểm tra vào cuối tuần, Tống Vãn Chi quyết định đến thư viện mượn mấy quyển sách liên quan để đọc.
 
Tống Vãn Chi mới từ bậc thang đi vào thang máy tầng ba, đột nhiên điện thoại bên người lại rung lên.
 
Cô cúi đầu quan sát, phát hiện là cục khí tượng thành phố gửi đến thông báo có bão đổ bộ và có mưa bão. Tống Vãn Chi nắm chặt điện thoại có hơi chần chờ, đi vài bước đến cửa sổ cuối thang máy, nhẹ thò người ra nhìn một chút.
 
Lá cây màu xanh sẫm của cây dương tung bay trong gió, che khuất nửa bầu trời đêm không nhìn ra được có điều khác thường.

 
Dù sao thành phố P cũng là khu nội địa, cô ở vùng duyên hải như An Thành đều chưa từng thấy có bão gì lợi hại cả, chắc hẳn là bên này cũng tốt chứ?
 
Nhớ lại một lần nữa, quả thật cô có chuẩn bị ô che mưa ở trong balo, Tống Vãn Chi cũng an tâm. Cô lui về một chút, ánh mắt rơi xuống cái bóng rọi lên trên cửa sổ pha lê. Cô gái bên trong hơi nghiêng người, lộ ra cây bút máy được cuộn lại ở tóc dài phía sau.
 
Tống Vãn Chi kìm lòng không đặng đưa tay về sau, thuận theo mái tóc mềm mại mà sờ sờ.
 
Đến đỉnh cao nhất, dường như là bị nhiễm ý lạnh từ trên cây bút máy kia, ngón tay cô co rụt lại nắm vào trong lòng bàn tay.
 
Hình ảnh cô gái bên trong khung cửa sổ mơ hồ đỏ mặt, cô bối rối cầm điện thoại chuyển sang yên lặng, quay người đi vào thang máy ngoài khu vực đọc sách.
 
Theo thẻ mục lục gán lên mép của mỗi giá sách, Tống Vãn Chi đi về khu vực mục tiêu.
 
Mười lăm phút sau.
 
Leng keng.
 
Cửa thang máy mở ra, trong thang máy vắng vẻ có duy nhất một người buông mắt đứng dựa vào tường.
 
"Tôi lên tầng ba." Giang Tứ đưa tay lên rồi liếc mắt nhìn đồng hồ: "Còn sáu phút nữa là đóng cửa thư viện rồi, cậu hãy cầu nguyện tôi có thể tìm được số tài liệu cậu muốn trước lúc đó đi."
 
"Người khác không nhớ được thí nghiệm kia ở trang nào, nhưng nhất định anh Tứ đây có thể." Trong tai nghe bluetooth vang lên lời thề son sắt: "Dựa vào cái năng lực đã gặp qua là không quên được kia của cậu đấy, đúng không?"
 
Giang Tứ xì khẽ, thấp giọng đi vào trong: "Hai nhóm nghiên cứu chúng ta có quan hệ cạnh tranh đó, tôi giúp nhóm các cậu như vậy, xem như theo địch à?" "Sao có thể chứ!" Đối diện vội vàng nói: "Tất cả mọi người đều là bạn bè, là chiến hữu, có khó khăn chắc chắn phải giúp đỡ nhau đúng không. Hơn nữa, anh Tứ, cậu nghĩ xem, nếu như không thể trả lời được câu hỏi cuối cùng mà hy sinh đi, chỉ còn lại nhóm duy nhất của cậu, vậy sao có thể tránh khỏi việc cô đơn lạnh lẽo khi ở trên cao, vô địch nhưng tịch mịch đúng không? Huống chi, phẩm cách của anh Tứ cậu lại cao thượng như vậy, ở mấy chuyện như thế này đây đương như rất có đức độ…"
 
"Ít đội mũ cao cho tôi đi." Giang Tứ cười tản mạn: "Nếu muốn số liệu đơn giản, nhóm các cậu cho chúng tôi hai tiết học bay thử nghiệm, tôi lập tức cho cậu số liệu."
 
"Hai tiết?! Giang Tứ cậu là sư tử mở miệng sao??"
 
"Không muốn cũng không sao, bây giờ tôi về ngủ bù." Giang Tứ lười nhác ngáp một cái: "Nhóm các người tự lực cánh sinh đi, phát động cả nhóm, trong thời gian cũng đủ để lật hết sách của khu vực này mà nhỉ?"
 
"..." Phía đối diện phát ra tiếng nghiến răng: "Hai thì hai! Đêm nay chúng tôi phải có số liệu!”
 
Giang Tứ không hề bất ngờ mà cười: “Chờ đó.”
 
“...”
 
Trò chuyện kết thúc.
 
Giang Tứ bước nhanh đến khu tài liệu lịch sử, lướt qua những giá sách tán loạn sau một ngày đọc sách, mãi đến trước giá sách thứ hai anh mới dừng lại, lấy ra một quyển sách được đánh số ở hàng thứ ba, lật nhanh vài trang, vẻ mặt anh thả lỏng, cười như không cười móc điện thoại ra, chụp lại hai bảng số liệu ở giữa trang.
 
Thu hồi điện thoại. Cũng đóng sách lại, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy gáy sách bỏ lại vào trong.
 
Giang Tứ nâng mắt muốn quay người rời đi, chỉ là trước khi chân dài bước ra bước đầu tiên, anh hơi khựng lại, mắt quay lại, anh vịn giá sách im lặng cong người, đưa mắt đối diện với một giá sách ở tầng dưới. Cách một khe hở hình đa giác do các quyển sách chồng lên tạo thành, trong lối đi nhỏ trong tầng, một cô gái đang cầm một quyển sách《 Căn bản ứng dụng máy bay không người lái》, cau mày chăm chú đọc không rời mắt.
 
Giang Tứ dừng lại.
 
Gương mặt thanh tú kia được ánh sáng rọi vào, bóng mờ lướt lên sóng mũi cao của cô, con ngươi đen như mực. Cảm xúc của anh xen giữa hưng phấn và bất ngờ.
 
Giằng co mấy giây, anh buông mắt, không hề lên tiếng mà quay lại, bước ra khỏi giá sách.
 
Tống Vãn Chi hoàn hồn lại nhờ tiếng leng keng báo đóng cửa thư viện.
 
Cô đặt lại quyển sách mà nhất thời lấy ra kia, cúi người xoa xoa mắt cá chân hơi đau, chỉ là do vừa từ tư thế ngồi xổm chậm rãi đứng dậy. Tầm nhìn được nâng lên, bỗng nhiên cô nhìn thấy ở giá sách cuối cùng, chẳng biết người nào đó đang đứng dựa vào tường xuất hiện từ lúc nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
“!”
 
Tống Vãn Chi xém chút đã kinh sợ hét lên thành tiếng.
 
Giang Tứ đang buông mắt, đưa mắt lười biếng liếc lên mắt cá chân của cô một chút, nhưng lại không nói một lời nào.
 
“Sao anh lại ở đây?” Tống Vãn Chi có chút mất bình tĩnh: "Anh đến khi nào thế?”
 
Giang Tứ không có trả lời, cười như không cười hỏi lại: “Còn cần tôi cõng em xuống lầu không?”
 
“...!”
 
Cô gái bị anh dọa đến mức gương mặt trắng bệch, dần dần lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy được.
 
Ánh mắt Giang Tứ tối lại, giọng nói vẫn tản mạn như cũ: “Đi thôi, sắp đóng cửa thư viện rồi.”
 

“... Ừm.”
 
Cô gái ôm sách đã mượn của thư viện, chậm rãi quay người đi khỏi giá sách.
 
Giang Tứ đút tay vào túi, không nhanh không chậm đuổi theo.
 
Trong thang máy.
 
Thang máy trước khi cửa thư viện đóng lại tương đối đông, thường chở đầy ấp, sau khi xuống rồi có thể không còn ai lên nữa. Ở độ cao như tầng ba thế này, đa số sinh viên sẽ lựa chọn trực tiếp đi vào thang thoát hiểm.
 
Tống Vãn Chi có tình huống đặc biệt, đương nhiên phải đợi thang máy trống mới đi được.
 
Trong thang máy có hai nam sinh xa lạ, giống như bạn đồng lứa, đứng rất gần.
 
Giang Tứ đi theo sau lưng Tống Vãn Chi, dừng lại khi khoảng cách giữa hai người hơn hai mét, Tống Vãn Chi ôm sách vở cúi đầu, luôn im lặng không tiếp tục mở miệng nữa.
 
Cô muốn bảo Giang Tứ đi trước đi, nhưng lại sợ cô lộ ra vẻ thân mật với anh trước mặt người khác.
 
Thế là không thể mở miệng nữa.
 
Leng keng.
 
Thang máy dừng lại ở một tầng, cửa thang mở ra.
 
Trong thang máy chứa đầy sinh viên, bốn mắt nhìn nhau với người bên ngoài.
 
“Ồ?” Có người ở trong thang máy kinh ngạc: “Học trưởng Giang Tứ!”
 
“...”
 
Giang Tứ vốn là người nổi tiếng ở thành phố S. Theo sát phía sau là mấy tiếng chào hỏi.
 
Chẳng nhận ra được mấy người.
 
Giang Tứ nâng ánh mắt khỏi mắt cá chân của cô gái, hiếm khi ôn hoà mà lười biếng gật đầu, xem như đáp lại.
 
Mà trong một giây này, trong dư quang của anh phát ra khiến bạn nhỏ càng đứng gần thang máy hơn, vô cùng chậm chạp, lén lút bước một bước cách xa anh hơn.
 
Mí mắt Giang Tứ chớp chớp, kiềm chế dời mắt đi chỗ khác, nắm lấy chiếc bật lửa bằng bạc trong túi.
 
Cũng chính lúc này, trong dư quang hai nam sinh đứng bên cạnh tiến vào tầm mắt của anh. Hai người kia đang tụ lại với nhau, biểu cảm vi diệu nhìn chằm chằm vào hướng nào đó…
 
Giang Tứ thuận theo ánh mắt của họ nhìn qua.
 
Cuối cùng tầm mắt rơi vào cái cổ của cô gái hơi cúi đầu ôm sách đứng trước cửa thang máy đang đóng kín.
 
Tóc dài đen nhánh được một cây bút cuộn lại, mấy sợi tóc xanh lỏng lẻo rơi ra.
 
Cái gáy trắng nõn tinh tế nửa lộ ra dưới ánh sáng, nhỏ yếu trong trẻo, đẹp hơn nhiều so với tuyết trắng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ nhíu mày, lại cúi đầu cười: “À, suýt nữa quên mất.”
 
“?”
 
Tống Vãn Chi nao nao, giương mắt.
 
Liền thấy hình bóng phản chiếu trên thang máy, người kia uể oải tiến lên, vô cùng tuỳ ý đưa tay ra phía sau đỉnh đầu của cô.
 
Xoát.
 
Bút máy được rút ra.
 
Tóc xanh như suối rơi xuống sau lưng cô gái, giấu đi cái cổ tuyết trắng kia.
 
“Bút” Đốt ngón tay Giang Tứ chuyển động, cầm bút chuyển động hơn nửa vòng, anh giống như thuận miệng nói ra: “Nên trả cho tôi rồi.”
 
“...?”



 


Bình luận

Truyện đang đọc