Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất mâu thuẫn, dũng cảm trong mười phút nhưng lại nhát gan trong mười giờ.
Trên thực tế, cô nhát gan cũng không chỉ trong mười giờ.
Sở dĩ gửi xong tin nhắn liền lập tức offline đơn giản là vì sợ phải đối mặt với hiện thực, quá trình chờ đợi vô cùng giày vò người khác, Lục Dĩ Ngưng đã rất nhiều lần muốn mở trò chơi ra xem nhưng chỉ vừa chạm vào biểu tượng kia, giao diện trò chơi còn chưa tải xong cô liền đã lại nhanh tay thoát ra.
Không chỉ thoát ra mà còn phải xóa khỏi ứng dụng gần đây.
Thời gian cứ nháy mắt qua đi trong sự chờ đợi hồi hộp mà hành hạ người khác như vậy.
Lục Dĩ Ngưng cũng là một bậc thầy trong việc chịu đựng sự cô đơn, một mực kiên trì đằng đẵng ba ngày, trong ba ngày này cô còn chạy đến thư viện đọc không ít sách Kinh Phật, đợi sau khi nội tâm hoàn toàn bình tĩnh như nước cô mới tâm bình khí hợp mà mở trò chơi ra.
Có điều cũng chỉ tâm bình khí hợp được có vài giây đó mà thôi, đợi sau khi biểu tượng của nhà phát hành lướt qua trái tim nhỏ bé của cô lại nhảy mạnh lên, vốn dĩ nghĩ rằng có thể ngay lập tức vào game, kết quả sau khi kiểm tra bản cập nhật được mấy giây, trò chơi trên màn hình lại bắt đầu tiếp tục cập nhật một số chức năng mà không hề báo trước.
Tựa như một chậu nước lạnh đổ xuống đưa cô vào một cơn lạnh đến thấu tim.
Cái game nát gì thế này.
Có ba ngày mà đòi cập nhật những hai lần.
Cố tình đường truyền mạng ở ký túc xá còn bị chậm, Lục Dĩ Ngưng nhìn tốc độ tăng rùa bò của thanh tiến độ vài phút, không cam lòng mà đặt điện thoại sang một bên rồi kéo dịch ghế vài mét đến gần bàn sách.
Mấy cô gái trong ký túc đều là sinh viên học nghệ thuật, từ ngày đầu tiên bắt đầu vào học liền đã mua đủ loại giấy dán tường đem phòng ký túc cải tạo lại một lượt, Lục Dĩ Ngưng thiên về phong cách đơn giản, bàn học và tủ quần áo cũng chỉ dán giấy dán ô vuông trắng lam đơn giản nhất, cô nhẫn nại đếm một lượt xem có bao nhiêu ô vuông trên mặt bàn, trò chơi vẫn chưa cập nhật xong.
Nhàm chán, lại còn cực kỳ lãng phí thời gian.
Lục Dĩ Ngưng dứt khoát mở máy tính lên, sau khi đem ảnh chụp trong máy ảnh chuyển hết sang máy tính lại mở phần mềm Photoshop ra, bắt đầu chỉnh sửa bài tập phải nộp trong mấy ngày tới.
Màn hình máy tính không lớn nhưng độ tái tạo màu lại rất cao, ảnh chụp trên màn hình sắc thái phân minh, tối sáng rõ ràng, Lục Dĩ Ngưng thả lỏng bả vai, tay trái chống cằm tay phải nắm chuột chuyển động qua lại.
Điều chỉnh màu sắc và nhiệt độ màu rồi lại tăng độ tương phản lên.
Mỗi một trị số đều đóng vai trò rất quan trọng đối với hiệu quả cuối cùng của bức ảnh, vì vậy chỉnh sửa ảnh mặc dù nhìn qua thì rất đơn giản nhưng lại lấy mất gần một tiếng đồng hồ của Lục Dĩ Ngưng.
Cô không theo chủ nghĩa hoàn mỹ nhưng đã sửa liền muốn sửa đến mức tốt nhất.
7 giờ tối, Lục Dĩ Ngưng lưu ảnh rồi đóng phần mềm Photoshop, lúc này mới nhớ ra liếc nhìn đến điện thoại.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền thiếu chút bị tức chết.
Một giờ đã qua đi, thanh tải xuống của trò chơi thế mà vẫn chỉ dừng ở mức một phần ba--- chắc ông trời đem đường mạng trường chặt đứt rồi.
Lục Dĩ Ngưng thở ra một hơi thật sâu, cố hết sức kìm ném xúc động muốn ném điện thoại đi của chính mình, tắt wifi mở dữ liệu di động lên tải.
Quả nhiên có tiền có thể sai quỷ bảo ma, sau khi đổi sang dữ liệu di động tốc độ tải về nhanh hơn không chỉ một chút.
Lục Dĩ Ngưng mở Weixin trên máy tính và gửi tin nhắn cho Khương Nại: 【Nại Nại, tớ vừa chi ra một khoản vốn lớn để tải trò chơi, nếu như lát nữa tải xong mà phát hiện Tiểu Bạch không cho tớ Weixin, chắc tớ đi giết người mất. 】
Khương Nại: Giết ai? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tất nhiên là giết cậu, chẳng lẽ tớ lại đi tự sát? 】
Khương Nại: 【Cũng có phải tớ bảo anh ấy đừng cho cậu Weixin đâu! 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tớ mặc kệ. 】
Lục Dĩ Ngưng thật sự lo rằng Đường Mộ Bạch sẽ không cho cô, rốt cuộc trước đó Hàn Diệu Diệu cũng đã hỏi anh một lần, lúc đó anh đã nói gì nhỉ?
Dùng điện thoại Nokia không vào được Weixin..... vậy lần trước anh dùng cái gì để chơi game?
Mồm miệng của đàn ông đúng là ma quỷ gạt người.
[男人的嘴,骗人的鬼。]
Tốc độ tải bằng dữ liệu di động có thể so sánh với tốc độ máy bay, chỉ trong vài phút đã đầy thanh tiến độ, trò chơi đã tự động đăng nhập vào tài khoản.
Sau khi vào được, Lục Dĩ Ngưng lần lượt tắt từng giao diện hoạt động một, đợi đến khi giao diện cuối cùng cũng đã biến mất, cô nìn thở nhìn chằm chằm màn hình vài giây, tầm mắt mới trượt xuống vài centimet.
Ở dưới cùng của màn hình, có một lời nhắc tin nhắn mới từ bạn bè.
Lục Dĩ Ngưng mở ra nhìn xem cả người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tin nhắn quả nhiên đến từ Đường Mộ Bạch, chỉ là một dòng số điện thoại, không hề có một từ ngữ dư thừa nào khác.
Lục Dĩ Ngưng cong cong khóe môi, sau khi so sánh những con số trên với giao diện thêm bạn trên máy tính, cô lại gửi tin nhắn khác cho Khương Nại: 【Chúc mừng cậu giữ được một mạng. 】
Khương Nại cũng phối hợp với cô: 【Cảm tạ đại lạo! 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Đại lão? 】
Khương Nại: 【Dùng nade tự diệt team mình, còn không phải đại lão sao? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Nại Nại, cậu đếm ngược ba hai một, tớ cho cậu xem một thứ đồ tốt. 】
Khương Nại: 【Ba! 】
Lục Dĩ Ngưng không đáp.
Khương Nại: 【Hai! 】
Lục Dĩ Ngưng vẫn không đáp.
Khương Nại: 【Một! 】
Bên kia vẫn không hề có động tĩnh.
Khương Nại: 【Ngưng Ngưng, đồ tốt đâu? 】
Tin nhắn này vừa được gửi đi, một lời nhắc nhở thân thiện từ hệ thống đã xuất hiện ngay bên dưới---
"Tin nhắn được gửi đi, nhưng đã bị đối phương tự chối nhận."
Khương Nại: "..........."
-
Lời mời kết bạn đã được Đường Mộ Bạch chấp nhận tối hôm đó.
Thời điểm danh sách nhiều thêm một người là lúc Lục Dĩ Ngưng đang trên lớp học buổi tối.
Lớp học này là ba tiết liên tục, giảng viên không thích sinh viên nghịch điện thoại trong giờ học, khi mới bắt đầu vào học đã được học trưởng học tỷ nhắc nhở trong hội chào tân rằng trước đó có bạn học nghịch điện thoại bị cô giáo nhìn thấy, không chỉ bị trừ điểm chuyên cần mà còn mỗi một tiết học đều được gọi lên phát biểu.
Lục Dĩ Ngưng cũng không dám tự đâm đầu vào họng súng, sau ba tiết học trừ bỏ thời gian vài phút giữa các tiết, cô thật sự không dám đụng vào điện thoại dù chỉ một chút, cho đến 9 giờ hơn tan học cô mới mở điện thoại nhìn thoáng qua.
Đường Mộ Bạch ở mục đầu tiên trong danh sách bạn Weixin của cô, hình đại diện của anh rất đơn giản, chỉ là một bức ảnh màu trắng không có bất kỳ họa tiết nào khác, cô liếc nhìn thời gian được chấp nhận, 21 giờ 47 phút, năm phút trước.
Lục Dĩ Ngưng gõ vài từ: 【Chào học trưởng. 】
Đường Mộ Bạch: 【Ừm. 】
Mấy giây sau, Đường Mộ Bạch: 【Tiểu học muội, nhớ viết báo cáo thí nghiệm. 】
Đây cũng không phải chuyện gì khó, rốt cuộc đã có một Khương Nại ở Viện Y học, đến lúc đó chép một bản theo của Khương Nại là được rồi, Lục Dĩ Ngưng vừa muốn trả lời một chữ "Được", bên kia liền gửi đến một tin: 【Tự mình viết nhé. 】
Tâm trạng háo hức khi vừa thêm được người trong lòng của Lục Dĩ Ngưng nháy mắt bị xối một cái lạnh thấu tim, cô thở dài, biểu cảm suy sụp, chậm rì rì trả lời một từ: 【.....oh.】
Cái thứ báo cáo thí nghiệm này, đối với Khương Nại mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Lục Dĩ Ngưng mà nói, độ khó có thể sánh ngang với lên trời.
Sáng hôm sau, Lục Dĩ Ngưng mượn sách thực nghiệm và giáo trình chuyên ngành của Khương Nại về xem hơn nửa ngày, mỗi một từ trong giáo trình cô đều biết, nhưng sau khi ghép lại vào với nhau, dường như cô chỉ còn biết ý nghĩa của ba từ duy nhất "Chuột bạch nhỏ".
Cô nghĩ tới nghĩ lui, đến buổi chiều, đành phải tiếp tục xin sự giúp đỡ của Khương Nại: 【Nại Nại, nếu không cậu viết hai bản báo cáo thí nghiệm đi? 】
Khương Nại: 【Hơ. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tớ mời cậu ăn kem? 】
Khương Nại: 【Hơ. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Cậu là máy nhắc lại à? 】
Khương Nại: 【Hơ. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tớ biết sai rồi, tớ không nên block cậu. 】
Khương Nại cuối cùng cũng bình thường một chút, được hai chữ: 【Không viết. 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Nại Nại cậu đừng như vậy mà, tốt xấu gì thì tớ cũng đã đi học thay cậu không phải sao.....】
Khương Nại trầm mặc: 【Ai bắt cậu viết hai bản vậy? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Tiểu Bạch học trưởng của chúng ta. 】
Thời gian trầm mặc của Khương Nại càng lâu hơn, đại khái qua khoảng ba phút, cô ấy mới hỏi lại: 【Có phải anh ấy coi trọng cậu rồi không? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【? 】
Khương Nại: 【Cậu nghĩ xem, trên phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao, nam chính nhìn trúng nữ chính nhưng lại vịt chết còn cứng mỏ không muốn biểu lộ tâm ý, chỉ có thể nơi nơi làm khó cô ấy! 】
Lục Dĩ Ngưng: 【.........】
Những lời này của Khương Nại nghe thì có vẻ như là đang nói lung tung, lúc thanh tỉnh Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không nghe vào chút nào nhưng trong mơ thì không giống như vậy.
Đêm hôm đó, quả nhiên cô thực sự có một giấc mơ đúng như những gì Khương Nại nói.
Giấc mơ cực kỳ giống một bộ phim thần tượng, Đường Mộ Bạch hóa thân thành trung khuyển sống chết bám theo cô tung ra các thể loại công kích màu hồng phấn, đưa cô ngồi lên chiếc đu quay khổng lồ cao nhất ở Bắc Thành, khi vòng quay quay đến điểm cao nhất và bầu không khí thích hợp nhất, mắt thấy khuôn mặt anh càng lúc càng tiến lại gần, Lục Dĩ Ngưng cũng nín thở mím môi và ngước lên.
Ba centimet, hai centimet, ngay tại thời điểm gần như sắp dán lên nhau rồi, khuôn mặt cô liền bị một bàn tay vô tình đẩy ra, giây tiếp theo, trước mặt truyền đến một đạo giọng nữ sợ hãi kinh hồn: "Cậu cậu cậu.... Ngưng Ngưng Ngưng.... Cậu... Cậu muốn làm gì tớ!"
Lục Dĩ Ngưng nháy mắt từ trong mộng đẹp tỉnh lại, cô vừa mở mắt, nơi cách không đầy năm centimet trước mặt, Hàn Diệu Diệu đang trưng một vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn cô.
Hàn Diệu Diệu không phải ngày đầu tiên ngủ cùng giường với cô nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống kiểu này.
Hai người nhìn chằm chằm nhau trong vài giây, Hàn Diệu Diệu mới hậu tri hậu giác mà ngồi dậy, vừa lăn vừa bò mà trở về giường của mình.
Lục Dĩ Ngưng cào cào tóc chính mình, nhỏ giọng cẩn thận giải thích: "Diệu Diệu, vừa rồi tớ nằm mơ."
Hàn Diệu Diệu bám chặt lấy chiếc chăn nhỏ của mình, giọng nói trấn tĩnh lại mang theo run sợ: "Không cần giải thích... Chuyện hôm nay tớ coi như chưa từng xảy ra..."
Giọng nói còn chưa rơi xuống, cô ấy đã kéo chăn lên che kín đầu, thập phần khoa trương mà gào lên.
Lục Dĩ Ngưng: "......."
Chuyện này rõ ràng đã đả kích Hàn Diệu Diệu không nhỏ.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, cô ấy đều không dám nhìn thẳng Lục Dĩ Ngưng, Lục Dĩ Ngưng vừa gọi cô ấy, cô ấy liền dương cằm trừng lớn đôi mắt nhìn qua giống như rất sợ bị xâm phạm vậy: "Ngưng Ngưng tớ nói cho cậu biết, cậu nên nhân lúc còn sớm mà giết chết cái tâm này đi, một ngày còn có Đại Cường ở đây, tớ đều sẽ không thích cậu đâu!"
Đại Cường, cách xưng hô yêu thích của Hàn Diệu Diệu dành cho bạn trai.
Lục Dĩ Ngưng hạ khóe miệng, không nói nữa.
Vốn dĩ cô còn tính tận dụng mấy ngày này để giải thích cẩn thận với Hàn Diệu Diệu cho cô ấy yên tâm, hiện tại xem ra căn bản không thể làm được, càng như vậy ngược lại càng dễ làm cô ấy vẽ thêm kịch cho chính mình, Lục Dĩ Ngưng dứt khoát đem lịch học của Đường Mộ Bạch lật ra, cầm thêm quyển sách liền đến tòa nhà giảng dạy.
Buổi chiều Đường Mộ Bạch có lớp tự chọn công cộng, có lẽ là vì tích điểm học nên tùy tiện chọn một tiết thưởng thức mỹ thuật.
Người chọn những lớp kiểu này không ít nhưng người thực sự đến đó thì lại không có bao nhiêu.
Lục Dĩ Ngưng kỳ thật không dám chắc liệu Đường Mộ Bạch có đi hay không, rốt cuộc lúc cô đến lớp học số người đã đến còn chưa được một nửa lớp.
Cô liếc nhìn điện thoại, sau đó lật sách ra tùy tiện mở một trang.
Lục Dĩ Ngưng nghĩ rất thoáng, Đường Mộ Bạch đi học là kết quả tốt nhất, còn nếu anh không đến, cô ở đây cũng tính là học mấy tiết tự học, chẳng có gì tổn thất cả.
Cách giờ vào học còn năm phút, Lục Dĩ Ngưng lướt lướt vòng bạn bè.
Bài viết của Tạ Khôn ở ngay trên cùng, anh ta không giống như Đường Mộ Bạch trong vòng bạn bè bình quân một năm mới đăng được một dòng trạng thái, rõ ràng anh ta rất thích đăng lên vòng bạn bè, cơ hồ mỗi ngày đều phải đăng một bài.
Ví dụ như một tuần này, anh ta mỗi ngày đều sẽ đăng một dòng trạng thái như thế này---
【Hôm nay Tiểu Bạch sẽ chơi game với mình chứ? 】
Đường Mộ Bạch cũng đều sẽ trả lời, mỗi lần đều là hai từ giống nhau: 【Sẽ không. 】
Có điều lời nói ra là như vậy nhưng mỗi lần Lục Dĩ Ngưng đăng nhập vào trò chơi đều có thể nhìn thấy thời gian bọn họ offline ngày hôm trước đều không sai biệt lắm vào sau rạng sáng, Đường Mộ Bạch tuy rằng không chơi với anh ta trong thời gian dài nhưng vài trận thì vẫn có.
Loại tình huống này thậm chí có thể dùng một câu nói mà các nam chính bá khí cuồng phong trong tiểu thuyết cổ đại thích nhất để hình dung---
Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể thì lại rất thành thật.
Lục Dĩ Ngưng lướt đến hoạt động từ ngày hôm qua, chuông vào học vừa đúng lúc vang lên.
Vừa ngẩng đầu, cách một hàng ghế trống, hàng ghế phía trước bất ngờ có một bóng dáng rất quen mắt ngồi đó, người kia không mặc quá nhiều, dựa vào lưng ghế, anh đang cúi đầu lướt điện thoại.
Tâm trạng của Lục Dĩ Ngưng đột nhiên trở nên tốt hơn.
Không cần anh quay đầu, cũng không cần anh nói chuyện với cô, chỉ cần nhìn thấy anh, khóe môi của cô liền dương lên mà không kiểm soát đc.
Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm bóng lưng anh mấy giây, giảng viên trên bục giảng mới chỉ nói được mấy câu, anh thu điện thoại lại và đặt sang một bên, cúi người bò lên trên bàn.
Hãy nhìn xem, đây chính là hậu quả của việc chơi game đến rạng sáng.
Bởi vì là thưởng thức mỹ thuật nên bầu không khí trong lớp học tương đối thoải mái.
Sau khi giảng viên trên bục giảng nói được vài câu, liền mở máy chiếu bắt đầu phát một bộ phim nhựa, Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu xem được một lúc, đang định xem lại bài tập thì màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Tin nhắn của Tạ Khôn gửi đến: 【Học muội, anh có thể hỏi em một câu không? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Có thể nha. 】
Tạ Khôn: 【Em biết không, mấy ngày trước Tiểu Bạch đã đem chữ ký dùng nhiều năm nay trên Weixin xóa đi rồi. 】
Sợ cô không biết chữ ký trước đó của anh, Tạ Khôn còn đặc biệt tri kỷ mà giải thích một câu: 【Chính là cái kia rất trẻ trâu "Càng kỷ luật càng tự do". 】
Tạ Khôn: 【Có phải cậu ấy ở sau lưng chúng ta lén yêu thầm mà bị người ta bỏ rơi rồi không? Anh có cần phải đi an ủi cậu ấy một chút không? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Không giống lắm đâu. 】
Tạ Khôn: 【Vậy em nói xem tại sao cậu ấy lại xóa đi? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Có thể là anh ấy phát hiện ra bản thân mình không tự kỷ luật đến vậy. 】
Sau khi câu nói này được gửi đi, Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu lên, người ở phía trước kia vẫn bò lên bàn ngủ, nói ngủ liền ngủ căn bản không quan tâm có đang học hay không, cô thu hồi tầm mắt, cách vài giây, cô thập phần nghiêm túc mà gõ mấy từ: 【Tự do ngược lại khá tự do đó. 】 [?]
[?] 【自由倒是挺自由的。】 chưa thấm được để đây nghĩ lại sau
-
Mấy ngày nay Đường Mộ Bạch không được nghỉ ngơi tốt, thật không dễ gì được ngủ một giấc trong lớp tự chọn, vừa tỉnh lại, đầy màn hình đều là "ha ha ha" của Tạ Khôn.
Phía sau còn có một bức ảnh chụp màn hình, Đường Mộ Bạch dụi dụi mắt, chuông tan học vang lên cũng không để ý, mở ảnh ra nhìn một cái.
Là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa Tạ Khôn và Lục Dĩ Ngưng nói về chữ ký của anh.
Chữ ký là Đường Mộ Bạch dùng từ mấy năm trước, thời gian lâu liền quên luôn điều này, mấy ngày trước nhìn thấy mới nghĩ đến xóa đi, thuần túy là vì thấy ngu ngốc quá nên mới xóa, làm gì có nhiều nguyên nhân khác đến như vậy.
Tiểu học muội này ngược lại rất biết cách phân tích anh.
Đường Mộ Bạch ấn tắt mát hình điện thoại sau đó ngả người ra sau, vừa rồi khi bước vào anh đã nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng, có điều lúc đó cũng đã gần giờ vào lớp, cũng không có gì nhất thiết phải chào hỏi.
Nhưng đến bây giờ, anh đột nhiên cảm thấy cũng khá là cần thiết đấy.
Đường Mộ Bạch lại mở khóa màn hình, mở Weixin gửi cho Lục Dĩ Ngưng một tin nhắn: 【Báo cáo thí nghiệm? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vẫn chưa viết...】
Đường Mộ Bạch: 【Vậy bây giờ viết. 】
Lục Dĩ Ngưng nghiêm trang mà nói bậy: 【Em không mang sách. 】
Đường Mộ Bạch: 【Ồ. 】
Vài giây sau, Đường Mộ Bạch: 【Anh có mang. Đáng-yêu.jpg】
----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận chương này đều có thể lấy hồng bao