NGHI GIA NGHI THẤT

Vận may của Lục Dĩ Ngưng thật ra cũng không tệ lắm, mặc dù gia đình không hòa thuận nhưng tốt xấu gì thì gia cảnh cũng không tồi, từ nhỏ không lo ăn không lo mặc; dù tình cảm với ba mẹ không thân nhưng ít nhất vẫn có cô cô và dượng yêu thương cô.
Từ khi bắt đầu có ký ức, những ngày Lục Dĩ Ngưng sống ở nhà Lục Hân Dung còn nhiều hơn nhiều so với ở nhà.
Lục Cảnh Hành tuổi xấp xỉ cô, ngoài quan hệ thuyết thống không nói, còn từ nhỏ cùng cô lớn lên, tình cảm tự nhiên tốt hơn nhiều so với anh em họ thông thường.
Lại thêm học Quan hệ pháp luật chuyên nghiệp, Lục Cảnh Hành suy nghĩ còn tinh tế hơn so với người thường, cho nên chỉ một ánh mắt của Lục Dĩ Ngưng đưa qua, anh liền biết nó có ý tứ gì.
Ví dụ như bây giờ, Lục Dĩ Ngưng mặc dù mặt không đổi sắc nói rằng "Không lạnh", nhưng khóe môi hơi hơi mím đã nói lên hết thảy.
Cô vốn dĩ không phải là thể chất chịu lạnh, mỗi khi đến mùa đông liền mặc đến ba tầng trong ba tầng ngoài, chỉ hận không thể đem chăn bông trực tiếp khoác cả lên người, trong hoàn cảnh bình thường, tới mùa này, Lục Dĩ Ngưng lẽ ra đã bắt đầu mặc áo len quần thu rồi, nhưng cô hôm nay không chỉ không mặc áo len, cánh tay và chân thậm chí còn lộ ra bên ngoài.
Lục Cảnh Hành nhìn đến nhíu mày, cố tình anh hôm nay lại không mặc áo khoác mà chỉ mặc một áo sơ mi hơi dày, cởi ra không chỉ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố phỏng chừng còn có thể sẽ bị bảo an coi là lưu manh mà bắt đi, anh liếc nhìn bạn tốt trước sau vẫn chưa có phản ứng gì nhiều, cau mày: "Đường Mộ Bạch."
Đường Mộ Bạch "Ồ" một tiếng, "Tôi lạnh."
".........."
Cổ họng Lục Cảnh Hành nghẹn một ngụm khí, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Trước đó Tạ Khôn vẫn luôn không hiểu tại sao Đường Mộ Bạch lại có nhiều con gái thích đến vậy, Lục Cảnh Hành lúc đó cũng không quá để ý, thời quá cảnh thiên (*), hiện tại anh cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
(*) Thời quá cảnh thiên : thế gian luôn thay đổi
Đã ám thị đến mức này rồi, Lục Cảnh Hành không tin Đường Mộ Bạch còn không hiểu ý của anh.
Lục Cảnh Hành cũng không phải người thích phí lời vô nghĩa, ám thị không có tác dụng, anh liền dứt khoát đổi sang minh thị (*), đưa tay kéo áo khoác của Đường Mộ Bạch: "Cởi ra."
(*) ám chỉ không được liền đổi sang dùng hành động trực tiếp :))
Bên cạnh Lục Dĩ Ngưng đã im lặng một lúc nhưng lại hiểu ra trước, mặt cô nóng lên, vội vàng lôi kéo Lục Cảnh Hành, "Anh, em thực không lạnh....."
Kết quả không kéo còn tốt, đây kéo rồi, ngón tay hai người liền đụng vào nhau, nhiệt độ cơ thể ước chừng chênh lệch đến vài độ.
Lục Cảnh Hành nhíu mày càng sâu hơn.
Lục Dĩ Ngưng thả tay ra, cô cũng không phải người không biết nhìn ánh mắt của người khác, vừa nhìn liền hiểu ý của Đường Mộ Bạch, rốt cuộc quan hệ giữa hai người cũng không phải thân lắm, lại đặt thêm ở giữa một câu nam nữ thụ thụ bất thân nữa, anh không muốn cởi cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Nếu lại giằng co thêm nữa mọi người đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng, Lục Dĩ Ngưng nhịn xuống một đợt cảm giác chua chát dấy lên từ trong lòng, miễn cưỡng cong khóe môi, mở miệng trước một bước phá vỡ trầm mặc, "Buổi trưa em đã hẹn Nại Nại đi ăn rồi, nếu không đi nữa sẽ bị muộn, em về trước nhé..."
Giọng nói rơi xuống, căn bản không cho Lục Cảnh Hành cơ hội tiếp tục nói chuyện, Lục Dĩ Ngưng đã quay người đi nhanh qua bên cạnh hai người.
Lục Dĩ Ngưng chân trước vừa rời đi, chân sau Văn Tịnh liền từ trong giảng đường đi ra.
Vừa rồi cô ta cố tình lề mề ở trong đó một lúc, muốn nhìn xem liệu Đường Mộ Bạch có đi tìm cô ta hay không, kết quả đợi mất vài phút, cửa ra vào trước sau vẫn không có động tĩnh nên giờ chỉ có thể tự mình đi ra.
Văn Tĩnh vốn dĩ vừa tức giận vừa buồn bực, kết quả vừa ra đến cửa liền nhìn thấy hai nam sinh dáng người cao cao đứng ở đó.
Cũng không biết hai người họ đã đừng ở bên ngoài bao lâu, lúc này đây không người nào lên tiếng, Văn Tĩnh không biết tiền căn hậu quả đương nhiên cũng không cách nào cảm nhận được sự xấu hổ ẩn giấu trong sự im lặng này, cô ta còn nghĩ Đường Mộ Bạch ở bên ngoài để đợi cô ta, buồn bực trong lòng nháy mắt hoàn toàn biến mất, cô ta cong mắt cười lên, "Tiểu Bạch......"
Giọng nữ vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, đổi thành nam sinh khác thậm chí tâm đều nhềm nhũn ra rồi, nhưng là Đường Mộ Bạch chỉ cảm thấy bực bội, anh tránh thoát cánh tay của Văn Tĩnh đang đưa tới, đẩy Lục Cảnh Hành bên cạnh sang ngăn cách cô ta rồi bước nhanh xuống cầu thang.
-
Lớp học ở trên tầng 4, trong phòng học không thể so sánh với bên ngoài, bên ngoài ít nhất còn có ánh nắng còn bên trong thì một mảnh âm u, đặt vào mùa hè thì khá thoải mái nhưng trong thời tiết này thì không giống nhau rồi.
Tay chân Lục Dĩ Ngưng đông cứng lại, hai chân đều có chút cứng đờ như là đã ngâm trong nước lạnh cả nửa ngày, mỗi khi xuống một tầng đều phải dừng lại dậm chân vài bước.
Tuy có chút tác dụng đuổi đi cái lạnh nhưng vẫn là lạnh.
Lục Dĩ Ngưng dùng sức hít hít mũi, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 12 giờ 15 phút.
Tin nhắn của Khương Nại được gửi đến từ mười phút trước----
【Học lớp của Viện Y học thấy thế nào, ngủ được mấy tiếng? 】
Khương Nại ngược lại rất hiểu cô.
Đến tầng 1, Lục Dĩ Ngưng một bên hướng đến cửa tòa nhà giảng dạy một bên đánh vài chữ trả lời: 【Không nhiều, chỉ ngủ có hai tiếng. 】
Khương Nại: 【Hai tiếng còn không nhiều? Theo tớ biết, một buổi học cũng chỉ 2 tiếng 50 phút đi? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vị giáo sư kia giảng quá hay rồi. 】
Một người học Nhiếp ảnh như cô còn có thể nghe ra giáo sư Viện Y học giảng hay hay không?
Điều này quả thực còn làm cho người ta thấy khó tin hơn cả là nghe thấy lợn nái leo cây.
Câu hỏi nghi ngờ của Khương Nại còn chưa đánh xong, câu tiếp theo của Lục Dĩ Ngưng đã gửi đến: 【Tớ quyết định lần sau đến học sẽ quay lại vài tiết, đợi hôm nào mất ngủ thì mở ra nghe. 】
Khương Nại: 【..........】
Cô ấy tin vào sự tà ác của Lục Dĩ Ngưng.
Cấu trúc của tòa nhà giảng dạy số 5 rất phức tạp, từ chỗ rẽ cầu thang đến cửa ra vào còn phải đi qua một đoạn hành lang rất dài, đánh chữ trả lời tin nhắn ảnh hưởng nghiêng trọng đến tốc độ đi bộ ra ngoài, Lục Dĩ Ngưng chỉ hận không thể lập tức bay luôn ra bên ngoài, sau khi gửi được vài tin nhắn cô lại dừng lại dậm chân tại chỗ vài bước, rồi gọi điện thoại qua cho Khương Nại.
Đầu bên kia nhận điện cũng rất nhanh, Khương Nại rõ ràng mới dậy ngủ không lâu, thanh âm có chút hàm hồ: "Cậu ngồi có gần Tiểu Bạch học trưởng của cậu không?"
"Ngay sau lưng anh ấy."
Nói chính xác hơn, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy đường quai hàm ôn nhu thẳng tắp của anh, quả thực gần đến không thể gần hơn.
Khương Nại càng không thể tin được: "Thế rốt cuộc tại sao cậu lại ngủ được vậy?"
"Vậy mới nói giảng viên kia giảng hay quá đó!"
Khương Nại: "........"
Vâng, chủ đề lại quay trở về.
Khương Nại kéo ghế ra ngồi xuống, "Hôm nay cậu mặc quần áo gì vậy?"
"Chính là cái váy lần trước chúng ta đi dạo phố mua đó."
"Màu trắng?"
"Đúng."
"Cái đến đầu gối?"
"Ừm."
"Đó không phải váy mùa hè sao?"
"Đúng đó."
Lục Dĩ Ngưng càng nói càng ủy khuất, rất muốn một phen lau nước mắt nước mũi mà khóc lóc kể lể chỉ là bây giờ cô chỉ có nước mũi không có nước mắt, cô hơi rụt bả vai, "Nại Nại cậu không biết đâu, tớ sắp lạnh chết rồi...."
Chủ yếu là, cô lạnh, nhưng cô không thể nói.
Vừa rồi kìm nén cả nửa ngày, lần này không dễ gì mới được nói ra, kết quả vừa nói xong liền có vật gì đó rơi xuống đập lên trên đầu.
Lực đạo không nặng, nhưng đúng thật là đập đến.
Tầm nhìn của Lục Dĩ Ngưng cũng tối lại một chút, ấn đường cô nhảy dựng, ý nghĩ bị bắt cóc vừa lóe lên trong đầu, bên cạnh liền vang lên một giọng nam quen thuộc: "Không phải không lạnh sao?"
Đường Mộ Bạch cao hơn cô, anh cũng không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc, cái áo khoác kia đúng là bị anh ném lên đầu cô.
Cổ áo rũ xuống, cơ hồ che khuất phần lớn khuôn mặt của Lục Dĩ Ngưng, sắc mặt cô chuyển từ trắng sang hồng, tim đập nhanh đến mức giống như được gắn thêm mô tơ nhỏ vậy, người đầu bên kia điện thoại rõ ràng cũng đã nghe thấy âm thanh này, "Eh" một tiếng: "Bảo bối, ai đang nói chuyện với cậu vậy?"
Ngón tay Lục Dĩ Ngưng siết chặt điện thoại, cũng không rảnh cùng cô ấy giải thích, sau khi nói xong câu "Chút nữa rồi nói" liền vội vàng cắt đứt cuộc gọi.
Cô núp sau chiếc áo khoác kia hít một hơi thật sâu, vừa muốn đưa tay kéo nó xuống khỏi đầu, cách một tầng y phục, tay người kia đã dừng lại ở sau cổ cô nửa giây, giống như chỉ là để cố định cái áo kia không để nó rơi xuống, rất nhanh liền rời đi: "Lạnh sao còn mặc ít như vậy?"
Góc độ nhìn nhận vấn đề của nam và nữ quả nhiên bất đồng, Đường Mộ Bạch đại khái sẽ chẳng bao giờ biết được cô là vì gặp anh nên mới mặc ít như vậy.
Lời nói ra cũng như nước đổ đi, lúc này mà lại nói "Không lạnh" thì có vẻ quá giả rồi, Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa nghĩ nên tiếp lời thế nào, giọng nam đã tiến gần, "Tiểu học muội."
Chẳng mấy chốc, anh đã đi ngang qua bên cạnh, giọng nói lại rời xa tai cô, "Bị bệnh rồi sẽ phải uống thuốc đó."
Bây giờ đang là giờ ăn, những người còn lại trong tòa nhà giảng dạy không nhiều, trong hành lang an an tĩnh tĩnh, tiếng bước chân của nam sinh càng lúc càng xa.
Lục Dĩ Ngưng lúc này mới phản ứng lại, đưa một tay đem áo khoác đen kia kéo xuống.
Cô nhìn lên, Đường Mộ Bạch đã đi đến cửa ra vào, anh mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, càng tiến gần ánh mặt trời khí thế thiếu niên sáng ngời càng thêm mạnh mẽ.
Trên áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, tai Lục Dĩ Ngưng ngày càng nóng hơn, mũi mặc dù hơi nghẹt nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương vị thuộc về người nọ từ trên áo.
Không phải mùi của bột giặt Cát Điêu, cũng không phải cái gì mà hương vị cỏ xanh thường xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình, mà là một loại hương vị rất nhẹ nhàng, tựa như một chút mùi thuốc lá rất nhạt như có như không hỗn loạn trong không khí sau cơn mưa.
Lười biếng lại mát lạnh.
Lục Dĩ Ngưng đột nhiên lại nghĩ đến Bùi Tuyệt.
Cô từ sau khi vào cao nhất(*) không lâu thì quen biết Bùi Tuyệt, quen anh ta hơn ba năm, Bùi Tuyệt mỗi năm đều tặng cô quà sinh nhật, xuất phát từ lễ phép, đương nhiên Lục Dĩ Ngưng mỗi năm cũng đều sẽ tặng lại quà.
(*) lớp 10
Cô đặc biệt nhớ chính là năm cao nhị(*), cô nhờ người mua một chai nước hoa cho nam rất khó mua từ nước ngoài.
(*) lớp 11
Lúc đó Lục Dĩ Ngưng cũng chỉ mới mười sau mười bảy tuổi, trong lớp lưu hành nhất vẫn còn là mấy loại tiểu thuyết Mary Sue kiểu như《Cục cưng của Hotboy bá đạo》, 《Ác ma thiếu gia đừng hôn tôi》, trong tiểu thuyết mỗi khi nam chính xuất hiện đều nhất định sẽ mang theo một trận hương cỏ xanh.
Lục Dĩ Ngưng sống mười mấy năm, tự nhận đã từng gặp qua rất nhiều các loại cỏ, nhưng cỏ mà có mang theo hương vị thì thật sự vẫn chưa từng thấy qua.
Sau này lúc cô lướt Weibo, bắt gặp có chỗ b*n n**c hoa nam cực kỳ giống với mô tả này, cô một giây cũng không do dự lập tức đặt hàng.
Bùi Tuyệt chính là chuột bạch cho chai nước hoa đó.
Lục Dĩ Ngưng một lòng mong đợi, kết quả vừa phun lên người anh ta, xác thực là có mùi vị cỏ xanh, có điều hương vị kia cũng quá nồng rồi, không giống như bước chậm lên mặt cỏ sau cơn mưa mà càng giống như điên cuồng lăn vài vòng trong đống cỏ khô hơn.
Lúc đó Bùi Tuyệt ngồi bên cạnh cô, Lục Dĩ Ngưng cơ hồ có thể tưởng tượng ra rất nhiều những cành khô lá héo dính trên người anh ta, tưởng tượng như vậy, cô có thể sâu sắc hiểu ra tại sao những nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn chạy trốn rồi.
Một đống cỏ khô hình người ngồi bên cạnh như vậy, đổi thành bất cứ ai cơ hồ cũng đều sẽ muốn chạy.
Cũng vì điều này, Lục Dĩ Ngưng đã từng đánh mất niềm tin vào hương vị trên người con trai.
Cho đến hôm nay cô bị người khác ném một kiện áo khoác lên người.
Hương vị trên người Đường Mộ Bạch và Bùi Tuyệt hoàn toàn không giống nhau, càng giống như anh trai mà cô chỉ từng gặp qua một lần lúc nhỏ.
Từ rất nhỏ Lục Dĩ Ngưng đã cảm nhận được ba mẹ mình và ba mẹ các bạn học khác không giống nhau, lúc đi nhà trẻ, các bạn nhỏ khác mỗi lần tan học đều là ba mẹ đến đưa đón, còn Lục Dĩ Ngưng mỗi lần đều về nhà cùng người tài xế ít khi nói cười trong nhà.
Ngày sinh nhật năm tuổi ấy, Lục Vệ Quốc và Từ Mạn còn cãi nhau một trận lớn.
Lục Dĩ Ngưng lúc ấy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng không có nghĩa là không hiểu chuyện, thời ấy các đài truyền hình lớn đều đang phát các loại phim luân lý gia đình, Lục Dĩ Ngưng tuổi còn rất nhỏ cũng không biết từ bộ phim nào học được một biện pháp làm giảm mâu thuẫn giữa ba mẹ, thế là đeo cặp sách nhỏ lên rồi bỏ nhà ra đi.
Sự thật chứng minh, biện pháp này đếch có một chút tác dụng nào hết.
Hoặc ít nhất là với cô mà nói thì không có tác dụng.
Hôm đó Lục Dĩ Ngưng lang thang mấy tiếng đồng hồ trên đường phố lớn bên ngoài, kết quả Lục Vệ Quốc và Từ Mạn cãi nhau đến kịch liệt, căn bản không ai biết rằng con gái duy nhất của mình biến mất rồi.
Tháng 7 Bắc Thành mưa nhiều, hôm đó đúng lúc vừa tạnh mưa, bầu trời một mảnh âm u ảm đạm.
Lúc chạng vạng tối, Lục Dĩ Ngưng còn bị lạc trong công viên.
Cô một mình lẻ loi ngồi trên băng ghế dài, Lục Vệ Quốc và Từ Mạn vẫn không hề xuất hiện, ngược lại có một bé trai lạ mặt ngồi xuống trước mặt cô.
Đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ được gương mặt kia, cô nhớ dáng người anh cao, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, trên người có một mùi hương rất dễ ngửi, ngồi trên băng ghế cùng cô nói chuyện một lúc lâu.
Còn tại sao lại nhớ rõ như vậy, vì không lâu sau đó, cô nhìn thấy anh ta trong tin tức về những kẻ bị tình nghi buôn bán trẻ em được cảnh sát công bố.
Tâm hồn trẻ thơ của Lục Dĩ Ngưng bị phủ lên một lớp bụi kể từ đó.
Có điều từ một mặt nghĩa nào đó, Đường Mộ Bạch thực ra cũng không khác nhiều so với người đó.
Chẳng qua thứ người kia bắt cóc là trẻ em, còn Đường Mộ Bạch, dùng một câu hơi quê một chút mà nói, thứ anh đã bắt trộm là trái tim cô.
Lục Dĩ Ngưng bây giờ tự nghĩ lại đều cảm thấy có chút buồn cười, cô đứng tại chỗ hơn nửa phút sau đó mới bắt đầu đi về phía trước.
Đường Mộ Bạch vẫn chưa đi quá xa, lúc này đang đứng bên ngoài tòa nhà giảng dạy cúi đầu nghịch điện thoại.
Trên mặt anh không có chút biểu cảm dư thừa nào, cả người đứng dưới ánh nắng, toàn thân liền càng thêm lóa mắt, Lục Dĩ Ngưng hơi cong đuôi mắt, khóe miệng vô thức cong lên một chút, vừa muốn đi qua chào hỏi một chút thuận tiện nói cảm ơn, bên cạnh anh liền vụt đến một bóng người.
Cùng với bóng người kia xuất hiện còn có giọng nói cực kỳ khoa trương của Tạ Khôn: "Ngọa tào! Tiểu Bạch cậu có bệnh à, lạnh như vậy mà lại mặc áo cộc tay?"
Lục Dĩ Ngưng: "........."
Cô siết chặt áo khoác, bước chân ngừng lại, sau đó xoay người lặng lẽ vòng một đường khác về ký túc xá.
-
Lục Dĩ Ngưng đã quen với cuộc sống của người lớn tuổi, ngẫu nhiên mỹ lệ đông người một lần, còn thật sự sinh bệnh rồi.
Ngày đầu tiên về ký túc xá vẫn chưa thấy gì, trừ đôi chân lạnh nguyên một buổi chiều, đến buổi tối sau khi tắm nước nóng, Lục Dĩ Ngưng vốn dĩ cảm thấy sẽ không có vấn đề gì lớn rồi, kết quả đến ngày thứ hai vừa mở mắt liền cảm thấy đầu nặng nề choáng váng.
Lớp cô buổi sáng có tiết, 8 giờ vào lớp, Lục Dĩ Ngưng nằm trên giường đến 7 rưỡi, cuối cùng mới miễn cưỡng bò ra khỏi ổ chăn.
Thời gian không nhiều, cô đơn giản rửa mặt xong, đến kem dưỡng da cũng không thoa, cầm theo cặp sách liền đần đần độn độn cùng Hàn Diệu Diệu đến lớp học.
Bởi vì là đại nhất(*) nên các môn chuyên ngành không nhiều, nhưng mỗi một tiết học đều rất quan trọng.
(*) năm nhất ĐH
Lục Dĩ Ngưng chịu đựng cơn chóng mặt nhức đầu nghe vài tiết học, thật vất vả đợi đến lúc chuông tan học vang lên, cơm cũng không muốn ăn, bả vai sụp xuống trực tiếp bò lên trên bàn.
Hàn Diệu Diệu bị dọa sợ, đưa tay ra đẩy đẩy cô, "Ngưng Ngưng, có phải thân thể cậu không thoải mái không?"
".....Ừm."
Cô gái chậm rì rì trả lời, nghe thực hữu khí vô lực.
"Chúng ta đến phòng y tế xem nhé?"
"Không muốn đi......"
Tay của Hàn Diệu Diệu đã duỗi đến chạm vào trán cô, "Aiya" một tiếng, "Phát sốt rồi, chúng ta trước đến phòng y tế xem xem được không?"
Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không muốn động nhưng cô thật sự rất khó chịu, cũng không dám trì hoãn lâu, nằm bò trên bàn một lúc cảm thấy thoải mái hơn chút rồi vẫn cùng Hàn Diệu Diệu đến phòng y tế.
Mặc dù phòng y tế cách ký túc xá của bọn họ khá xa nhưng lại khá gần với tòa nhà giảng dạy.
Hai người trước đi nhà ăn tùy tiện ăn chút đồ lót bụng, lúc đến phòng y tế đã quá 1 giờ chiều.
Phòng y tế không thể so với bệnh viện chính quy lớn khám một chút cảm mạo cũng phải lấy số xếp hàng, sau khi hai người đến văn phòng nhỏ của khoa nội phổ thông chưa đầy ba phút, a dì bên trong liền lấy ra mấy bình nước thuốc rồi treo lên, mắt cũng chưa chớp một chút đã đâm cô một kim, "Giao mùa cũng qua rồi, sao bây giờ vẫn bị cảm mạo vậy?"
Không đợi Lục Dĩ Ngưng trả lời, Hàn Diệu Diệu đã "ai" lên một tiếng, "A dì, dì không biết đâu, nha đầu này hôm qua vì đi gặp chàng trai mình thích cho nên đã mặc một bộ váy vừa ngắn vừa mỏng!"
Rất may người đến phòng y tế khám bệnh giờ này không nhiều, nếu không Hàn Diệu Diệu khả năng không sống được đến giây tiếp theo.
Lục Dĩ Ngưng không có chút sức lực trợn mắt nhìn qua, đến trừng mắt nhìn người ta cũng đều mềm như bông.
A dì đã ở tuổi bốn mươi, nghe vậy cũng không nhịn được cười ra một tiếng: "Vậy chàng trai kia hẳn là rất đẹp trai nhỉ?"
Lục Dĩ Ngưng mím mười, vì bị sốt lại có ngượng ngùng nên khuôn mặt vừa hồng vừa nóng, tai càng giống như là sắp bốc khói đến nơi, cô rũ mắt, "Cũng khá đẹp trai ạ."
Ý cười của a dì càng đậm, đưa tay sờ sờ trán Lục Dĩ Ngưng sau đó lại nhìn sang Hàn Diệu Diệu, "Cô bé để ý nước thuốc hộ bạn nhé, hết thuốc nhớ gọi dì."
Hàn Diệu Diệu vội vàng ngồi xuống, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
A dì mặc dù nói vậy nhưng cũng không ra khỏi phòng.
Dì cúi đầu làm việc, Lục Dĩ Ngưng lại không có sức nói chuyện, ngay cả Hàn Diệu Diệu cũng chỉ có thể im lặng.
Văn phòng một mảnh an tĩnh, mặt trời bên ngoài chiếu vào ánh nắng ấm áp, Lục Dĩ Ngưng nằm trên giường không lâu liền ngủ thiếp đi.
Nửa giờ sau, khi chỉ còn lại một phần ba bình thuốc, Lục Dĩ Ngưng vốn dĩ đã ngủ rồi đột nhiên bị một bàn tay vỗ tỉnh, giọng nói Hàn Diệu Diệu không lớn, mặc dù đã cố tình ép thấp xuống một chút nhưng vẫn không khó để nghe ra sự phấn khích trong ngữ khí của cô ấy: "Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh, cậu xem ai đến kìa?"
Mí mắt Lục Dĩ Ngưng hơi động vẫn nhưng không nhấc lên, "Ai cơ?"
"Tự cậu nhìn!"
Hàn Diệu Diệu đã đưa tay lên, mặc kệ ba bảy hai mốt mà kéo mí mắt cô lên.
Tiếng mắng người của Lục Dĩ Ngưng đã ra đến miệng, ngay trước khi sắp buột ra ngoài liền nhìn thấy người đứng trước bàn làm việc của a dì.
Chàng trai đứng ngang phía cô, dường như căn bản không chú ý đến hai người phía bên này, đang nhặt từng hộp từng hộp thuốc mà a dì đặt trên bàn.
Sau khi lấy được bốn hộp, a dì ngẩng đầu nhìn anh: "Sao cháu cũng cảm mạo rồi?"
Giọng chàng trai có chút khàn: "Hôm qua bị lạnh ạ."
Lục Dĩ Ngưng nhớ đến chiếc áo khoác bị cô treo trong tủ quần áo, không tự chủ được mà rụt cổ xuống.
Hàn Diệu Diệu bên cạnh thấy cô không có động tĩnh, hận sắt không thành thép mà véo cô một cái.
Cô ấy xuống tay dù không nặng nhưng Lục Dĩ Ngưng lại đang không hề phòng bị, đột nhiên bị véo một cái liền theo bản năng "a" lên một tiếng.
Hàn Diệu Diệu nhanh chóng nói: "A dì, đến lúc đổi thuốc rồi ạ."
Giọng nói rơi xuống, hai người cách đó vài mét không hẹn mà cùng quay đầu.
A dì nhanh chóng đứng dậy đến đổi một bình thuốc khác cho cô, mỉm cười ngại ngùng: "Còn may có cô bé này xem giúp.... Xem trí nhớ của dì này, chút nữa là quên mất rồi."
Trên mặt Đường Mộ Bạch không có biểu cảm gì lớn, dáng người anh cao, hơi rũ mắt xuống nhìn Lục Dĩ Ngưng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, sửng sốt một chút rồi mới nhếch môi cười một cái, "Thật sự bị bệnh rồi sao?"
Lục Dĩ Ngưng cố gắng kiềm chế nội tâm đang trỗi dậy của chính mình, mười phần rụt rè mà gật nhẹ đầu, "Anh thì sao?"
Cô biết câu này của mình có chút biết rõ còn cố hỏi, nhưng nếu chỉ gật đầu mà không nói gì thì lại cảm thấy bỏ lỡ một cơ hội để nói chuyện với anh, cho nên vẫn cố căng da đầu mà hỏi ra.
Đường Mộ Bạch ngược lại không cảm thấy gì, anh giơ tay phải đưa túi thuốc trong tay lên ra hiệu, khóe miệng nhếch lên lộ ra vài chiếc răng trắng nhỏ: "Cũng bị bệnh rồi."
Lục Dĩ Ngưng sờ sờ tóc, "Thật xin lỗi..... Học trưởng."
"Không sao."
Vốn dĩ cũng không liên quan lắm đến cô, Đường Mộ Bạch sở dĩ bị cảm lạnh phần lớn nguyên nhân là

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc