NGHI GIA NGHI THẤT

Thời gian có thể làm phai nhạt một số thứ.


Gặp lại Đường Mộ Bạch tuy rằng vẫn sẽ khiến cảm xúc của Lục Dĩ Ngưng bị dao động, nhưng tâm tình đã không còn như lúc trước nữa nên cảm xúc này cũng nhanh chóng qua đi, sau khi lái xe về đến nhà, sóng gió nổi lên trong lòng cô cơ bản cũng đã lắng xuống.


Cả nhà Lục Hân Dung đều ở Bắc Thành, mấy năm trước người lớn tuổi trong nhà cũng đã qua đời hết, ở Lâm Thị cũng đã không còn vướng bận gì nữa nên Lục Vệ Quốc cũng chuyển hẳn đến Bắc Thành ở.


Nhà mới ở vành đai ba phía Bắc, là một biệt thự nhỏ ba tầng có vị trí đẹp lại không quá chen chúc, quan trọng là ở gần tiểu khu của Lục Hân Dung.


Nếu không tắc đường thì lái xe năm phút liền có thể tới nơi, nhưng nếu tắc đường thì khỏi cần nhắc đến.


Sau khi mối quan hệ với gia đình dịu đi một chút, Lục Dĩ Ngưng không cũng không đến nhà cô ở nữa.


Lục Dĩ Ngưng trở về nhà chợp mắt một chút, lúc tỉnh lại đã là năm giờ chiều, điện thoại đã bị Lục Hân Dung oanh tạc đến mười mấy cuộc, xen kẽ ở giữa còn có mấy cuộc đến từ Lục Cảnh Hành.


Không cần hỏi cũng biết là đang thúc giục cô qua đó.


Lục Dĩ Ngưng đơn giản trả lời bằng một tin nhắn rồi đi vào nhà vệ sinh.


Phòng vệ sinh có một cái gương rất lớn, che cả nửa bức tường, vừa đẩy cửa bước vào liền có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình.


Bởi vì vừa ngủ một giấc nên mái tóc mới lúc chiều còn nghiêm chỉnh giờ đây đã lòa xòa xuống vài sợi, son môi đã bị lau đi để lộ ra sắc môi nhợt nhạt, cả khuôn mặt lại rất trắng, vì mấy ngày nay ngủ không ngon nên dưới mắt còn có quầng thâm nhạt, thoạt nhìn tựa như rất thiếu năng lượng.


Đột nhiên Lục Dĩ Ngưng cảm thấy thật may mắn vì mấy tiếng trước cô đã không dùng bộ dáng này xuất hiện trước mặt Đường Mộ Bạch, nếu không chắc sẽ thảm hại lắm.


Sau khi nhìn vài lần, tựa như tác dụng của rượu phát tác sau khi say, trong lòng cô trống rỗng, ngay sau đó lại nóng như lửa thiêu đốt, có chút khó chịu.


Lục Dĩ Ngưng thở dài, cúi đầu vặn khóa vòi nước liền chảy ra, cô cũng không đợi nhiệt độ nước tăng lên mà trực tiếp bốc nước lạnh rồi tạt lên mặt.


Rửa mặt mất vài phút, sau khi ra ngoài Lục Dĩ Ngưng cũng không trang điểm lại nữa mà chỉ thả tóc xuống chải lại, sau đó cầm áo khoác ra ngoài.


Khoảng cách không xa lắm lại sắp đến giờ tan tầm nên Lục Dĩ Ngưng cũng không lái xe nữa mà trực tiếp đi bộ qua.


Gần đây thân thể Lục Hân Dung không tốt lắm nên cũng chú trọng dưỡng sinh hơn, mỗi ngày đều đúng lúc đúng giờ rời khỏi công ty, không còn liều mạng đi sớm về muộn hay thậm chí là không về như trước nữa, mỗi khi đến ngày nghỉ liền sẽ tụ họp vài người bạn đánh bài rồi dạo phố nọ kia.


Ví dụ như lần này, bà lại hẹn mấy người bạn đến nhà đánh mạt chược.


Khi Lục Dĩ Ngưng mới vào cổng, còn ở ngoài sân chưa vào nhà đã nghe thấy vài giọng nữ từ bên trong truyền tới cùng với đó là tiếng mạt chược đập xuống bàn, không cần nghĩ cũng biết bên trong đang giao chiến đến giai đoạn cao trào.


Cô đẩy cửa vào, lúc đứng ở cửa thay giày cô hơi nghiêng người nhìn thử vào phòng khách, nhẹ nhàng lên tiếng: "Cô ơi, con đến rồi."


Trong phòng khách, vài vị phụ huynh trung niên ăn mặc tinh xảo đang đánh bài đến sứt đầu mẻ trán, qua mấy giây, Lục Hân Dung mới đột nhiên phản ứng lại mà đem bài đặt xuống bàn rồi đứng dậy ra đón: "Cuối cùng cũng về rồi, vừa nhắc tới con xong đó... Chao ôi, Tiểu Nghi nhà ta lại xinh đẹp hơn rồi."


Người Lục gia dường như sinh ra liền biết nói mấy lời khiến người ta khó hiểu như vậy, Lục Dĩ Ngưng cũng đã quen rồi, tùy ý để bà vừa khen cô từ đầu xuống chân vừa đi vào phòng khách, "Mau xem này, cháu gái tôi về rồi."


Bàn mạt chược đặt cạnh ghế sofa, TV vẫn mở nhưng chẳng có ai xem, ba người phụ nữ ngồi quanh bàn mạt chược nghe thấy vậy liền quay đầu lại, ánh mắt họ nhìn Lục Dĩ Ngưng tuy mang theo đánh giá nhưng đều rất ôn nhu nên sẽ không làm người khác cảm thấy không thoải mái.


Lục Dĩ Ngưng nhìn qua một lượt, mỗi khi nhìn đến một khuôn mặt sẽ lễ phép cười một cái, rồi gật đầu chào hỏi.


Khi nhìn đến người cuối cùng, cô sửng sốt.


Lục Hân Dung để ý thấy động tác nhỏ của cô nên mở miệng giải thích: "Đây là mẹ của bạn anh con, còn là giảng viên Đại học B các con nữa..."


Nói xong còn hơi nghiêng đầu, lén lút nhỏ giọng lại không dằn được hưng phấn mà nói bên tai cô: "Nhưng đánh mạt chược kém lắm."


"..."


Nhiều năm không gặp, mới đầu Phó Uẩn căn bản không nhớ ra cô là ai, chỉ cảm thấy khá quen mắt, ngoài ra thì không có suy nghĩ gì khác.


Ngược lại, Lục Dĩ Ngưng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với Phó Uẩn.


Dù sao trước kia khi vẫn còn đang yêu Đường Mộ Bạch, mỗi giờ mỗi phút cô đều xem Phó Uẩn như mẹ chồng tương lai của mình, trước mặt bà đều không dám nói lớn tiếng, kể cả bây giờ, bà là trưởng bối lại còn là người đã từng dạy mình, Lục Dĩ Ngưng vẫn rất lễ phép mỉm cười, "Cô Phó."


Phó Uẩn vẫn chưa nhớ ra, bà hơi lắc đầu nhẹ, "Cô bé, dì từng dạy cháu à?"


Nghĩ đi nghĩ lại, bà cũng chỉ nghĩ đến khả năng này.


Lục Dĩ Ngưng gật đầu, "Môn tự chọn Thưởng thức âm nhạc hồi cháu học năm nhất là dì dạy ạ."


Phó Uẩn "À" một tiếng.


Vẫn là nhìn rất quen mắt.


Theo lý mà nói, bà từng dạy cả hàng nghìn học sinh, nếu chỉ dạy có nửa năm không thể nào lại quen như vậy được, bà lại hỏi: "Cháu học ngành gì thế?"


"Nhiếp ảnh ạ."


Trong khi trả lời câu hỏi này Lục Hân Dung đã kéo Lục Dĩ Ngưng đến bên cạnh bàn mạt chược, đè vai đẩy cô ngồi vào vị trí ban đầu của mình, rồi đứng sau lưng cô cúi người nhỏ giọng dặn dò: "Từ nãy đến giờ bị thua mất mấy ngàn rồi, Tiểu Nghi mau giúp cô gỡ lại đi."


Lục Dĩ Ngưng thẳng vai, vừa mới gật đầu, lại nghe thấy Phó Uẩn ở phía đối diện hỏi tiếp: "Khóa bao nhiêu vậy?"


"Khóa 12 ạ."


Phó Uẩn rút một quân bài, lúc ném lên bàn mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ mà "A" một tiếng: "Là cái kia..."


Có lẽ ý thức được nói ra sẽ làm cô gái nhỏ xấu hổ, Phó Uẩn cười nhẹ, kịp thời dừng lại câu chuyện: "Dì nhớ ra rồi."


Dừng một chút, bà lại nhìn sang Lục Hân Dung mới vừa ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Ngưng: "Đúng thật là xinh hơn trước rồi."


Câu này là nói thật.


Sự thay đổi của con gái trước và sau đại học thường không nhỏ, tuy không so được với phẫu thuật thẩm mỹ nhưng cũng không kém hơn là bao, hơn nữa tóc cũng dài ra rồi, vẻ dịu dàng nữ tính cũng nhiều hơn, Phó Uẩn không nhận ra cũng là bình thường.


Những người ngồi đây đều là người quen biết đã lâu, đến độ tuổi này, có lời gì cũng không thích giấu giếm nữa, Phó Uẩn vừa dứt lời, lập tức lại có người hỏi tiếp: "Cô bé tên gì vậy?"


Lục Dĩ Ngưng rất có trách nhiệm, vừa nghiêm túc nhìn đống bài lộn xộn mà Lục Hân Dung bỏ lại, vừa trả lời: "Lục Dĩ Ngưng ạ."


"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"


"Sắp qua sinh nhật tuổi 25 rồi ạ."


"25 rồi à, có bạn trai chưa?"


"Vẫn chưa ạ."


Lục Hân Dung chen lời, "Con bé này lớn như vậy rồi thế mà chưa bao giờ nghe nó nói với chúng tôi về chuyện hẹn hò..."


Người nọ lại tiếp tục nói: "Dì có một đứa cháu trai hơn cháu một tuổi, hay là có cơ hội dì giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé?"


Lục Dĩ Ngưng nghe đến đây liền hiểu, mấy vấn đề trước đều chỉ để làm đệm cho câu này.


Cô đánh ra một quân bài rồi ngước mắt nhìn dì kia cười nhẹ, "Cảm ơn dì, nhưng giờ cháu chưa có ý định tìm bạn trai ạ."


Lục Hân Dung gật đầu, "Cứ để tự nhiên là được, dù sao 25 tuổi cũng vẫn còn trẻ."


Lúc này người nọ mới từ bỏ ý định giới thiệu cháu trai mình.


Trên chiếu bài hầu như sẽ không có lúc nào tẻ nhạt, một đám người tán gẫu trên trời dưới biển, sau mấy ván, thấy Lục Dĩ Ngưng đã hoàn toàn gỡ lại được số tiền Lục Hân Dung thua mất, lại không nhịn được quay lại chủ đề: "Tuổi còn trẻ vậy mà đã thành thánh bài rồi cơ đấy."


Lục Dĩ Ngưng cười, không nói gì.


Phó Uẩn nhìn cô mấy lần, trí nhớ của bà không tồi nên vẫn còn nhớ mang máng cô bé này đã từng thích con trai mình, bà cũng không phải loại người trực tiếp khiến người khác khó xử, chỉ hỏi: "Dĩ Ngưng xinh đẹp như vậy, chắc cũng từng có bạn trai rồi đúng không?"


Bàn tay ra bài của Lục Dĩ Ngưng ngừng một chút, cũng không phủ nhận, khóe miệng mất tự nhiên cong lên, "Vâng ạ."


Lục Hân Dung kinh ngạc: "Con từng có bạn trai rồi á?"


Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, không có gì để nói lại.


Sau vài giây trầm mặc, cô sợ Lục Hân Dung hoặc một người khác nào đó sẽ hỏi chi tiết nên liền nói trước, "Hôm nay con còn vừa gặp anh ấy rồi."


Nói xong, mấy người nháy mắt liền không muốn chơi bài nữa, đồng loạt bỏ bài trong tay xuống, trợn trừng mắt nhìn sang.


Lục Dĩ Ngưng mím môi: "Hình như gần đây anh ấy sống không được tốt lắm."


"Sao lại thế?"


"Còn đang phải dán màn hình cho người ta ở dưới gầm cầu vượt nữa đó."


Ánh mắt Phó Uẩn nhìn cô thoáng chốc tràn ngập đồng tình, tựa như là tận mắt chứng kiến quá trình một đóa hoa nhài cắm phải bãi phân trâu.


Quả nhiên, không có tiền đồ bằng con trai mình.

Bình luận

Truyện đang đọc