Dáng người anh cao ráo, tỷ lệ cơ thể lại cân đối, vai rộng chân dài đứng ở đó, áo blouse trắng sạch sẽ không hề dính một chút vết bẩn, áo sơ mi bên trong tùy ý mở ra hai cúc, lúc nhìn qua mạc danh có một loại tư thái người ở trên cao nhìn xuống.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới ý thức được, chàng trai trước kia đáy mắt luôn mang theo ngạo mạn và thờ ơ giờ đây đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Cảm xúc nơi đáy mắt Đường Mộ Bạch không được rõ ràng, dường như càng đối xử với cô như em gái của bạn thân hơn so với bảy năm trước khi Lục Dĩ Ngưng vừa mới theo đuổi anh.
Sao bất công quá vậy.
Dường như từ đầu đến cuối đều là cô thích Đường Mộ Bạch hơn.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng khi gặp lại người này, thi thể còn chưa lạnh hẳn của con nai nhỏ sớm đã bị đụng chết trong tim cô lại bắt đầu cải tử hoàn sinh rồi.
Lục Dĩ Ngưng kéo ra một nụ cười, cô đứng thẳng người, "Em tự đi đến đó là được rồi, không cần làm phiền bác sĩ Đường đâu."
Đây là lần thứ hai Lục Dĩ Ngưng từ chối anh kể từ sau khi gặp lại.
Trong lòng Đường Mộ Bạch ghi nhớ rất rõ ràng.
Anh nhíu mày, vô thức đưa tay ra, còn chưa đụng vào cô đã bị Lục Dĩ Ngưng nghiêng người tránh khỏi, cô ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt vẫn trong veo như vậy: "Bác sĩ Đường, anh là bạn của anh trai em..."
Đường Mộ Bạch bị cô nói câu này nghe có chút muốn bật cười, thế là khóe miệng anh cong lên, thật sự cười nhẹ, "Cho nên?"
"Cho nên xin anh hãy chú ý khoảng cách."
Nói xong không đợi Đường Mộ Bạch trả lời, cô đã nhấc chân rời đi.
Trên người cô gái mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, khi đi qua làm dâng lên một luồng hương thơm.
Đường Mộ Bạch đột nhiên nhớ đến chiếc áo khoác dạo trước từng bị khoác lên người Lục Dĩ Ngưng cũng bị dính mùi hương như vậy, sau khi đặt ở đầu giường anh mấy ngày thì bị người giúp việc không biết chuyện gì trong nhà cầm đi giặt sạch.
Cũng không có gì không tốt, sau khi giặt sạch, anh ngủ yên ổn hơn so với lúc trước rất nhiều.
Đường Mộ Bạch đứng tại chỗ mấy giây, sau đó quay người nhìn.
Lục Dĩ Ngưng tựa hồ một giây cũng không muốn ở cùng với anh, cho nên bước đi rất nhanh nhẹn rất gấp gáp giống như sau lưng có mãnh thú hay là lũ lụt gì vậy, khóe miệng Đường Mộ Bạch giật giật, ánh mắt tối sầm lại.
Quả nhiên, trái tim phụ nữ cũng giống như khuôn mặt của họ vậy, đều giống thời tiết tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi.
Đường Mộ Bạch cứ như vậy nhìn theo bóng lưng Lục Dĩ Ngưng một lúc, mãi cho đến khi thân hình mảnh mai của cô hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ cuối hành lang, anh mới thu hồi ánh mắt.
Cô gái vừa rồi cùng anh đi thang máy lên trốn ở trước cửa cầu thang thò đầu ra nhìn anh, lại liếc nhìn đầu bên kia hành lang trống trải, bắt đầu nổi lên nghi ngờ với lời Tạ Khôn vừa nói.
Tình huống hiện tại này nhìn thế nào cũng đâu có giống cô gái kia theo đuổi Đường Mộ Bạch!
Lấy hỏa nhãn kim tinh của cô ấy mà xem, ngược lại giống như bác sĩ Đường đang theo đuổi cô gái kia hơn.
Quả nhiên bác sĩ khoa phụ sản đều không đáng tin, cô gái nghĩ.
----
Lục Dĩ Ngưng đến phòng bệnh 1721 vừa đúng lúc bác sĩ phụ trách Lục Nhất Châu đi ra.
Sau khi hỏi thăm đơn giản tình huống, Lục Dĩ Ngưng cũng không làm lỡ thời gian của người ta nữa, nói cảm ơn xong liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Quả nhiên chỉ là một tai nạn nhỏ, Lục Nhất Châu lúc này đang treo cánh tay bị bó thạch cao dựa ở đầu giường, một cánh tay khác không bị thương thì đang không ngừng đút nho vào miệng, vừa nhìn thấy cô bước vào liền cong mắt cười: "Chị."
Cậu nói rồi muốn nhảy xuống giường, may mà bị Lục Hân Dung ngăn lại kịp thời.
Lục Nhất Châu cong khóe môi, "Chị ơi, chị đến thăm em đúng không?"
Thằng bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu được rất nhiều điều.
Bởi vì hiểu được hoàn cảnh gia đình, cũng biết lúc còn nhỏ chị gái không thích mình, cho nên ánh mắt Lục Nhất Châu lúc nhìn Lục Dĩ Ngưng luôn mang theo một chút gì đó dè dặt.
Lục Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Có muốn ăn gì không, chị ra ngoài mua cho em?"
"Có thể không?" Hai mắt Lục Nhất Châu lập tức sáng ngời, kể ra một đống tên đồ ăn, "Bánh bao chiên của Trần Ký, còn có thạch dừa của Giang Nam trà lâu nữa."
Lục Dĩ Ngưng gật đầu, ngồi với em trai thêm một lát, đợi đến khi trời bắt đầu tối cô mới ra khỏi phòng bệnh.
Dù sao cũng đã vào mùa hè cho nên mặc dù đã là buổi tối nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn không hề thấp.
Không những không thấp mà còn có chút nóng khi phải đi bộ lâu.
Lục Dĩ Ngưng mất nửa tiếng đồng hồ mua hết những thứ Lục Nhất Châu muốn ăn về, đi tới đi lui một hồi trên người cô cũng đã đổ ra một tầng mồ hồi, đưa tay sờ chóp mũi ngón tay cũng dính một chút ẩm ướt, cô xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía thang máy, khi ấn nút rồi đứng đợi bên ngoài, cô đưa tay lên quạt nhẹ bên mặt để giải nhiệt.
Nửa phút sau, cửa thang máy vừa mở ra, những người xung quanh liền đẩy cô vào như ong vỡ tổ.
Bên ngoài vẫn đang có người tiếp tục tiến vào, Lục Dĩ Ngưng dịch sang bên cạnh, cả người đã gần như dán lên vách thang máy, khi đang đợi cửa đóng lại liền nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc: "Bên trong nóng quá, Tiểu Bạch, hay chúng ta đợi chuyến tiếp theo nhé?"
Lục Dĩ Ngưng tận lực hạ thấp tầm mắt, lấy điện thoại xem, giả vờ như bản thân mình không nghe thấy gì hết.
Sau mấy giây im lặng, giọng nam rất tùy ý đáp lại: "Muốn đợi thì cậu ra ngoài đợi một mình, tôi bận, không rảnh."
Tạ Khôn: "..."
Bỏ đi, dù sao nóng cũng không chết được.
Có lẽ bọn họ không phải đi phòng làm việc của khoa, bởi vì khi thang máy đến tầng ba bốn mà vẫn không thấy họ ra ngoài.
Qua tầng sáu rồi đến khu nội trú ở tầng bảy, số người trong thang máy đã vơi đi hơn nửa, trống như vậy, bên trong có ai đều có thể nhìn rõ mồm một.
Lúc này Tạ Khôn mới chú ý đến Lục Dĩ Ngưng, "Ô" một tiếng, "Học muội, có duyên ghê, lại gặp nhau rồi."
Lục Dĩ Ngưng nhìn anh gật đầu cười một cái, "Học trưởng."
Học trưởng?
Tại sao gọi anh thì là "bác sĩ Đường" mà gọi Tạ Khôn thì lại là "học trưởng"?
Đường Mộ Bạch nhíu mày, lườm Tạ Khôn một cái, không nói gì.
Tạ Khôn lại hỏi: "Em trai em không sao chứ?"
"Chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, nằm viện quan sát vài ngày là có thể xuất viện rồi."
Đang nói chuyện, thang máy đã nhanh chóng dừng ở tầng 15, Tạ Khôn làm động tác tay chào tạm biệt cô, vừa ra khỏi thang máy chưa được nửa giây anh lại như chợt nhớ ra điều gì rồi giơ chân giữ ở cửa thang máy để nó không đóng lại, "Tiểu Bạch, buổi tối đi chơi không?"
Đường Mộ Bạch cực kỳ lạnh nhạt, "Không rảnh."
"Vậy thì thôi."
Cũng không phải lần đầu tiên Tạ Khôn bị từ chối, sớm đã coi chuyện này bình thường như cơm bữa, anh lại quay sang nhìn Lục Dĩ Ngưng: "Học muội, em có đi không?"
Tựa như cảm thấy chỉ nói câu này thôi thì không đủ sức hấp dẫn, Tạ Khôn lại thả thêm một câu, "Anh trai em cũng đến, hơn nữa... còn có tiểu ca ca đẹp trai nữa đó!"
Vốn dĩ Lục Dĩ Ngưng đã định từ chối nhưng nghe đến nửa câu cuối lời nói đã ra đến miệng cô lại bị chặn lại, hai giây sau đó, cô gật đầu, "Ok."
Dù sao Đường Mộ Bạch cũng không đi.
Tạ Khôn vẫn rất thích học muội này như trước kia, thấy hẹn được người rồi, vừa mới vỗ tay một cái còn chưa kịp nói mấy từ "Tối gặp", bàn chân đặt ở cửa thang máy đã bị người khác một cước đá văng ra.
Giây tiếp theo, cửa thang máy không hề thương tiếc gì mà chầm chầm khép lại trước mặt anh.
Tạ Khôn: "..."
Sao anh lại cảm giác ánh mắt vừa rồi Tiểu Bạch nhìn anh hình như không được hữu hảo lắm nhỉ?
Đường Mộ Bạch đâu chỉ ánh mắt không hữu hảo, anh không trực tiếp đem Tạ Khôn đạp xuống lầu đã là không tệ lắm rồi.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, bên trong liền chỉ còn lại hai người là anh và Lục Dĩ Ngưng, không một ai lên tiếng, đến cả tiếng hít thở cũng đã bị tiếng thang máy chuyển động át đi.
Không đến vài giây, cửa thang máy lại mở ra.
Lục Dĩ Ngưng còn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, trực tiếp nhấc chân lướt qua bên cạnh anh.
Đường Mộ Bạch: "..."
Anh là không khí à, bị cô làm ngơ đến triệt để như vậy?
---
Lục Dĩ Ngưng cùng xem phim hoạt hình với Lục Nhất Châu trong phòng bệnh một hồi lâu, khoảng tám giờ thì tin nhắn Weixin của Tạ Khôn gửi tới: 【Tiểu học muội, chuẩn bị xong chưa?】
【Xong rồi.】
【Anh lái xe đưa em qua đó.】
【Được.】
Nội dung nói chuyện của hai người rất đơn giản, thời gian đối thoại còn không tới hai phút.
Bởi vì đều là bạn của Lục Cảnh Hành, hơn nữa hôm nay Lục Cảnh Hành cũng sẽ đến cho nên người trong nhà cũng đều không quá lo lắng chỉ dặn dò cô vài câu chú ý an toàn, Lục Dĩ Ngưng cầm điện thoại đi xuống lầu.
Cổng bệnh viện, chiếc Ferrari màu đỏ huênh hoang trong lời đồn của Tạ Khôn đã dừng ở ven đường.
Lục Dĩ Ngưng xác định người bên trong đúng là anh rồi mới kéo cửa ghế phụ lái ra, "Em ngồi chỗ này có thích hợp không?"
"Cứ ngồi đi."
Lục Dĩ Ngưng cười, vừa ngồi lên liền nghe thấy Tạ Khôn nói: "Dù sao chỗ này bình thường cũng chỉ có Tiểu Bạch ngồi."
"..."
Lục Dĩ Ngưng ổn định chỗ ngồi rồi thắt dây an toàn, không tiếp lời.
Tạ Khôn lại nhìn sang cô, "Học muội, em vẫn chưa có bạn trai đúng không?"
Lục Dĩ Ngưng lắc đầu.
Thật ra cô vẫn không tin tưởng vào khả năng lái xe của Tạ Khôn cho lắm, dù sao dựa vào hiểu biết trước đây của cô về anh, đây là người đàn ông chỉ biết khiến cần gạt nước khua loạn thôi đó, may mắn là đi qua vài giao lộ mà vẫn chưa thấy xảy ra vấn đề gì.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới dám buông bàn tay nãy giờ chắm chặt lấy tay vịn ra, bởi vì vừa rồi dùng lực quá mạnh nên lòng bàn tay giờ còn có chút đau, lòng bàn tay vốn dĩ mịn màng cũng bị đỏ một mảng.
Lục Dĩ Ngưng cử động ngón tay, lại nghe thấy Tạ Khôn tiếp tục hỏi: "Có từng nghĩ đến việc tìm bạn trai không?"
Đương nhiên là có rồi.
Hơn nữa Lục Dĩ Ngưng quả thực cũng đã quen bạn trai sau khi chia tay với Đường Mộ Bạch.
Kỳ thực Lục Dĩ Ngưng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ thích anh lâu như vậy, vừa chia tay không lâu, cô liền đồng ý với một người theo đuổi.
Người đó cũng là người Trung Quốc, hài hước dí dỏm, nhưng đáng tiếc quen nhau chưa được một tuần, Lục Dĩ Ngưng đã từ bỏ khi mới chỉ đến giai đoạn nắm tay.
Cuộc tình thứ hai mới cách đây không lâu lắm, chỉ ngay một năm trước khi tốt nghiệp, lần này đối tượng là một chàng trai người Pháp tóc vàng mắt xanh, vốn dĩ trong năm năm sau khi chia tay với Đường Mộ Bạch, Lục Dĩ Ngưng thật sự không thường chủ động nhớ đến anh nữa, cô còn cho rằng chính mình đã có thể thản nhiên buông xuống đoạn tình cảm này rồi, kết quả sau khi yêu chàng trai người Pháp kia được nửa tháng cô mới biết mình đã sai rồi.
Mỗi một khoảnh khắc ở cùng với anh ta, Lục Dĩ Ngưng đều có thể nghĩ đến Đường Mộ Bạch.
Nắm tay, ôm, căn bản còn chưa kịp phát triển đến bước hôn môi thì Lục Dĩ Ngưng đã đề nghị chia tay.
Cả hai mối tình này đều tương đối thất bại, cũng để lại cho cô bài học tương đối đau thương.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới tin tưởng, hóa ra khi trong lòng đã có một người mình cực kỳ thích thì sẽ không thể chấp nhận bất kỳ một người nào khác nữa.
Từ đó trở đi, cô liền không còn có những ý định như vậy nữa.
Hôm nay nghe Tạ Khôn nhắc đến chuyện này, cô cũng không ôm hi vọng, chỉ cong môi cười một cái: "Thuận theo tự nhiên đi."
Nếu như lại gặp được một người mà mình rất thích, cô đương nhiên vẫn muốn nói chuyện yêu đương.
Chỉ có điều tính khả thi của cái loại "nếu như" này, khả năng không được cao cho lắm.
Nhiều năm trôi qua, mối quan hệ giữa Lục Dĩ Ngưng và Đường Mộ Bạch đã thay đổi rất nhiều, không còn nhiều chủ đề để nói chuyện nữa, thế nhưng cùng Tạ Khôn thì lại vẫn có thể nói không ngừng.
Tạ Khôn là một người khá thú vị, cả đường đi trò chuyện không ngừng, có mấy lần còn chọc Lục Dĩ Ngưng cười ra tiếng.
Tám giờ hai mươi phút, xe dừng ở điểm đích.
Quán ăn đã đặt là một tiệm thịt nướng kiểu Nhật, vị trí hơi khuất nhưng lại rất đông khách.
Tạ Khôn đã đặt bàn từ trước, khi cùng Lục Dĩ Ngưng bước vào có vài người đã ngồi sẵn trong đó.
Không đông lắm, đa phần Lục Dĩ Ngưng đều đã từng gặp qua, trong năm người chỉ có một gương mặt xa lạ.
Lục Dĩ Ngưng chào hỏi mấy người họ xong rồi trực tiếp ngồi xuống cạnh Lục Cảnh Hành.
Thịt đã được đặt lên lưới sắt phía trên bếp than phát ra tiếng xèo xèo, Lục Dĩ Ngưng nhấp một ngụm nước ấm, rồi câu được câu không trò chuyện với mọi người.
Chưa được vài phút, có nhân viên phục vụ chuyển thêm một chiếc ghế vào.
Tạ Khôn khó hiểu, "Ghế đủ rồi mà, lấy thêm một cái để làm gì thế?"
Bởi vì thường xuyên đến đây ăn cơm nên nhân viên phục vụ cũng đã quen với bọn họ, đem ghế đặt ở nơi có chỗ trống lớn nhất là giữa Lục Dĩ Ngưng và người đàn ông vừa mới quen rồi nói: "Thêm một người."
Lục Dĩ Ngưng nghĩ là bạn của người nào đó trong số họ nên cũng không để ý lắm, chỉ liếc nhìn cái ghế kia một cái rồi liền thu hồi tầm mắt, cầm lấy cốc nước tiếp tục uống.
Lại vài phút nữa qua đi, cửa phòng bao bị đẩy ra, có người từ bên ngoài đi vào.
Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp quay lại nhìn thì giọng nói của Tạ Khôn đã cất lên trước, "Không phải cậu bảo là không rảnh tới à?"
Câu này vừa nói xong, cho dù không nhắc đến tên nhưng cũng đã đủ để Lục Dĩ Ngưng đoán được người tới là ai.
Ngụm nước cô vừa uống vào miệng mắc kẹt ở cổ họng, một hồi lâu sau cô mới chậm rãi nuốt xuống.
Bởi vì cả bàn chỉ còn một vị trí trống, để tránh những lúng túng không cần thiết, trước khi người kia đi tới Lục Dĩ Ngưng quay đầu nhìn sang người đàn ông xa lạ lúc này đang cách cô một chỗ ngồi, nhỏ giọng hỏi anh ta một câu: "Tiên sinh, anh tên là gì vậy?"
Cô chỉ biết đây là đồng nghiệp của Lục Cảnh Hành, cũng là một luật sư, còn về tên là gì thì vừa rồi cô chưa nghe thấy.
Có điều hỏi cái gì cũng đều không quan trọng.
Phòng bao ồn ào, vừa rồi Lục Dĩ Ngưng còn cố ý hạ thấp giọng nói chuyện cho nên người nọ không nghe rõ, trực tiếp dời vị trí đến bên cạnh cỗ, "Gì cơ?"
Và thế là Đường Mộ Bạch vừa đi vào, cũng chỉ bằng thời gian nói một câu với Tạ Khôn, chỗ ngồi đã bị người khác cướp mất rồi.
Lục Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cong khóe môi cười nhẹ: "Tôi hỏi có phải mọi