NGHI GIA NGHI THẤT

Cậu ta không được ——


Cũng không hiểu tại sao lúc Lục Dĩ Ngưng nghe được mấy chữ này liền ngay lập lức hiểu nhầm, cô khụ một tiếng, đáp lại thuận theo lời nói của Lục Cảnh Hành: "Em đoán được từ trước rồi."


Lục Cảnh Hành sao biết được trong đầu cô đang nghĩ gì, nghe thấy cô nói vậy còn hơi chút kinh ngạc: "Cái này mà cũng có thể đoán được?"


Khoảng thời gian mà Đường Mộ Bạch bất thường nhất, Lục Dĩ Ngưng lại đang ở nước ngoài, vậy nên theo lý mà nói thì đáng nhẽ ra cô không thể đoán được mới phải.


Dừng lại khoảng chừng vài giây, Lục Cảnh Hành hỏi tiếp: "Làm sao em đoán được?"


Lục Dĩ Ngưng hỏi ngược lại: "Còn có thể đoán thế nào nữa?"


Đương nhiên là kết hợp lý luận và thực tế rồi phân tích ra chứ còn sao nữa!


Lục Dĩ Ngưng vừa muốn mập mờ giải thích vài câu, liền nghe thấy Lục Cảnh Hành ở đầu bên kia nói tiếp: "Cũng đúng, dù sao thì hẳn là em cũng phát hiện ra rồi, dạo gần đây Tiểu Bạch không được bình thường cho lắm."


Dạo này Đường Mộ Bạch quả thật hơi khác thường, trong một đám hồ bằng cẩu hữu, ngay cả một sinh vật đơn bào như Tạ Khôn còn có thể cảm giác được, huống chi là một người có tâm tư tinh tế hơn một chút như Lục Cảnh Hành.


Lục Cảnh Hành tựa hồ cũng không đợi Lục Dĩ Ngưng trả lời, anh uống một ngụm nước rồi trực tiếp mở miệng giải thích cho cô: "Chắc là em còn nhớ lúc em vẫn chưa ra nước ngoài, Tiểu Bạch đã quen một người bạn gái chứ?"


Đương nhiên còn nhớ, dù sao thì người bạn gái kia chính là cô còn gì.


Lục Cảnh Hành đến nay vẫn không hay biết gì, thấy cô không nói gì còn tưởng cô bị đụng vào nỗi đau, anh thở dài nói: "Thời gian bọn họ yêu nhau không ngắn, về sau sau khi chia tay, cậu ta liền trở nên rất khác thường."


Lục Dĩ Ngưng chưa từng được nghe kể về chuyện này, trước kia Lục Cảnh Hành cảm thấy em gái mình đã ra nước ngoài rồi, Đường Mộ Bạch có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, cho nên anh cũng chẳng bao giờ nhắc đến mấy chuyện này.


Về phần Khương Nại, người không có chuyện gì là không nói với Lục Dĩ Ngưng, kể từ sau khi hai người chia tay, cô ấy gần như không hề dính dáng gì đến Đường Mộ Bạch, vậy nên anh có bình thường hay không cô ấy căn bản cũng không được rõ lắm.


Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ngưng được nghe người khác kể về Đường Mộ Bạch đã như thế nào trong khoảng thời gian sau khi chia tay, cô vô thức nhíu mày, mím chặt khóe môi, ngay cả hơi thở cũng nhẹ hơn một chút, chăm chú chờ đợi người ở đầu dây bên kia tiếp tục nói.


Lục Cảnh Hành cũng không dừng lại lâu, rất nhanh liền nói tiếp: "Lần trước A Khôn nói em vẫn còn ấn tượng chứ, lúc vừa mới chia tay có một dạo cậu ta còn liên tục chạy đến quán bar."


Vốn dĩ nếu như Đường Mộ Bạch vốn là người như vậy thì đã chẳng sao, nhưng Lục Cảnh Hành quen biết anh đã lâu, biết được tuy thường ngày anh không đáng tin cậy lắm nhưng cũng chẳng mấy khi lui tới những nơi như vậy, cho nên lúc đó khi nhìn thấy anh bước vào cửa quán bar, Lục Cảnh Hành đã vô cùng kinh ngạc.


Đây chắc chắn là biểu hiện của việc bị chịu đả kích.


Cả đám anh em bọn họ lặng lẽ thay phiên cùng anh suy sụp tinh thần một khoảng thời gian, cuối cùng vẫn là một người không tự chủ được cái miệng của mình là Tạ Khôn dò hỏi được ra thông tin.


Đó là một đêm trăng mờ gió lớn, Đường Mộ Bạch cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu từ cô gái bên cạnh đưa tới, mặc dù chưa say hẳn nhưng cũng đã có chút không phân biệt được người ngựa nữa rồi.


Đúng lúc này Tạ Khôn liền sáp lại gần: "Tiểu Bạch."


Đường Mộ Bạch thế nhưng vẫn biết được là đang gọi mình, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt, trong sự mơ màng mang theo men say rất rõ ràng.


Tạ Khôn thấy được cơ hội đến rồi, liền hỏi ngay lập tức: "Cậu bị đá rồi à?"


"......"


Đường Mộ Bạch không nói gì, nhưng lại đổ thêm một ly rượu nữa vào miệng.


Tạ Khôn hiểu ngay lập tức.


Bởi vì hai người tuy đều là sinh viên y khoa nhưng chuyên ngành học không giống nhau, một người khoa nội còn một người là khoa ngoại, Tạ Khôn thì không sao, chủ yếu là Đường Mộ Bạch căn bản không nên đụng vào rượu, bình thường anh ta còn hay khuyên anh uống ít một chút, nhưng sau khi biết được nội tình bên trong thì không những không khuyên bảo anh nữa, mà còn dứt khoát tự rót cho mình một ly rồi uống cùng anh luôn.


Uống đến cuối cùng hai người đều đầu óc không tỉnh táo, vẫn là Lục Cảnh Hành gọi thêm vài người khác nữa mới đưa được bọn họ về đến nhà.


Đường Mộ Bạch thực sự đã say rồi, lúc anh dựa vào ghế sau xe tuy rằng không cử động linh tinh nhưng khi nói chuyện đã không còn rõ chữ nữa, mắt anh nhắm chặt, nhỏ giọng lầm bầm một câu gì đó.


Lục Cảnh Hành ngồi bên cạnh anh, bởi vì không nghe rõ vừa rồi anh đã nói gì nên còn đặc biệt lại gần hỏi lại: "Cái gì cơ?"


"Anh nhạt nhẽo lắm à?"


Tựa như là một lời nói mê sảng trong cơn mơ, giọng nói của Đường Mộ Bạch vẫn rất thấp, anh hơi nhấc mi mắt nhìn qua, có lẽ bởi vì đã say rồi nên đôi mắt vô cùng trầm lắng và chuyên chú, anh hơi híp mắt: "Nhạt nhẽo ở điểm nào?"


Lục Cảnh Hành: "......"


Thật ra từ góc độ của một người bạn mà nói, Lục Cảnh Hành cảm thấy Đường Mộ Bạch cũng khá thú vị đấy.


Nhưng trong mắt một người bạn gái có phải cũng thú vị như thế hay không thì anh lại không dám chắc.


Ai biết được mới chỉ thất thần vài giây vậy thôi mà Đường Mộ Bạch đã đột nhiên ghé sát lại gần, khoảng cách giữa hai người nháy mắt được rút ngắn, thậm chí Lục Cảnh Hành còn có thể cảm nhận được rõ ràng mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh.


Một người đàn ông chân chính như anh nháy mắt liền cảm thấy da dầu tê dại, lông tơ khắp người ngay lập tức dựng hết cả lên, không tự chủ được lui về phía sau.


Đường Mộ Bạch chớp chớp mắt, "Sao lại không nói gì?"


Sát lại gần như thế, ai còn dám nói chuyện nữa?


Lục Cảnh Hành đâu phải là Lục Dĩ Ngưng nên cũng đâu có hứng thú gì với anh, sợ rằng anh say rượu sẽ thật sự làm loạn nên lập tức đưa tay đẩy anh đến cửa xe bên kia, "Bang" một tiếng, anh liền trực tiếp không còn lên tiếng nữa.


Cũng không biết là bị đụng ngất hay là do hơi rượu bốc lên nên đã ngủ thiếp đi.


Dù sao mấy ngày tiếp sau đó, Lục Cảnh Hành vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi sợ.


Thế nhưng cũng có chỗ tốt, ví dụ như sau khi Đường Mộ Bạch biết được chuyện này, đừng nói đến uống rượu, đến ngay cả cửa quán rượu anh cũng chẳng bước vào nữa.


Đây gọi là tái ông thất mã, yên tri phi phúc (*).


(*) ý là mt chuyn nhìn thì có v xấu nhưng tht ra thì chưa biết đưc. Có s tích đó, các bn có th lên gg search th.


Có điều Lục Cảnh Hành không biết được rằng, lần đó sở dĩ Đường Mộ Bạch đột nhiên tiến lại gần, thậm chí còn có suy nghĩ muốn hôn anh, hoàn toàn là bởi vì Đường Mộ Bạch đã say nên nhầm tưởng anh là Lục Dĩ Ngưng.


Dù sao cũng là anh em, tuy rằng nhìn kỹ thì hai người chẳng giống nhau chút nào, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thì thật sự vẫn có một chút tương tự.


Vậy nên nếu như lúc đó Lục Cảnh Hành không đẩy anh ra thì có lẽ anh đã thật sự làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp.


Lục Cảnh Hành không biết nguyên nhân đằng sau, chỉ cảm thấy Đường Mộ Bạch đã chịu một vết thương lòng nghiêm trọng và đồng thời cũng tràn ngập hiếu kỳ và kính nể người bạn gái chưa từng gặp mặt của anh.


Dẫu sao Đường Mộ Bạch từng chia tay nhiều lần như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên có thể khiến anh nhớ mãi không quên đến mức mấy năm sau vẫn chưa hề quen lại bạn gái.


Chuyện xảy ra khác thường, nhất định có điều kỳ lạ, bạn gái của tên "lãng tử tình trường" này nhiều đến mức có thể mở được tận mấy bàn mạt chược, đột nhiên có một khoảng thời gian đứt quãng như vậy, nói không có vấn đề gì thì chắc chắn chẳng có ai tin.


Lục Cảnh Hành vốn còn cho rằng Đường Mộ Bạch có lẽ thật muốn cô độc đến già, ai mà biết được sau khi Lục Dĩ Ngưng về nước, anh lại bắt đầu khác thường.


Lục Cảnh Hành lo lắng: "Dĩ Ngưng, nói không chừng em và bạn gái cũ của cậu ta có điểm nào đó rất giống nhau."


Chung quy vẫn là lo cho em gái mình nên anh gần như đã nghĩ đến tất cả những khả năng có thể xảy ra: "Con gái các em đều thích xem phim còn gì, trong mấy bộ phim ngược luyến tình thâm thường xuyên xuất hiện các tình tiết kiểu thế thân, chắc là em cũng biết mà."


"......"


Lục Cảnh Hành: "Nói không chừng Tiểu Bạch thật sự xem em như là thế thân của bạn gái cũ cậu ta đấy."


Từ đó tổng kết lại là —— "Cậu ta không được."


Lục Dĩ Ngưng im lặng.


Biểu cảm trên mặt cô không rõ ràng nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng to gió lớn.


Đến khi cúp điện thoại, lại qua một hồi lâu, cô mở thở dài.


Lục Dĩ Ngưng đột nhiên cảm thấy, cô có thể đối xử với Đường Mộ Bạch tốt hơn một chút xíu nữa.


Vì vậy cô mở Weixin ra, gửi tin nhắn cho Đường Mộ Bạch: 【Ăn cơm chưa?】


Mà người nào đó ở đầu bên kia điện thoại giờ vào giờ phút này, đang cảm thấy mùa xuân của mình đến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc