NGHI GIA NGHI THẤT

Biểu cảm của Đường Mộ Bạch nghiêm túc đến mức nào?


Nghiêm túc đến mức chính bản thân mình cũng sắp tin luôn rồi.


Người có tính cách như anh, theo đuổi con gái và dỗ cho bạn gái vui cũng giống y như toán cao cấp đối với Lục Dĩ Ngưng vậy, đều là những việc khó như lên trời.


Đường Mộ Bạch học rất giỏi, thế nhưng trên phương diện tình cảm anh còn chẳng bằng được một thằng nhóc như Lục Nhất Châu.


Kể cả câu "Rất dễ thương" lần này cũng đều là nghe theo chỉ đạo của cậu —— "Không cần biết chị em nói cái gì, anh cứ thuận theo chị ấy nói những lời dễ nghe là được."


Lục Nhất Châu hiểu rất rõ chị gái mình, cậu sợ Đường Mộ Bạch nói nhầm nên còn đặc biệt nhấn mạnh: "Không được nói chị ấy dốt và ngu ngốc hoặc những lời đại loại như vậy, bất kể chị ấy làm cái gì cũng đều phải khen dễ thương, thông minh!"


Đường Mộ Bạch cẩn thận nghe theo lời dạy bảo của Lục Nhất Châu, anh thậm chí còn không dùng thời gian để suy nghĩ đã thốt ra ba từ kia một cách vô cùng nghiêm trang.


Mặc dù biểu cảm trông như thật nhưng ngữ khí vẫn có chút cứng ngắc.


Huống hồ dáng vẻ của chính mình vừa rồi ra sao trong lòng Lục Dĩ Ngưng cũng tự biết rõ, cho dù có cách nói như người tình trong mắt hóa Tây Thi, thế nhưng hẳn là cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở trên người Đường Mộ Bạch, cô cũng không tin lắm, biểu cảm có chút cổ quái: "Thật á?"


Đường Mộ Bạch không lập tức tiếp lời.


Câu chuyện mà Lục Dĩ Ngưng kể vừa rồi thực sự vô cùng nhạt nhẽo, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Đường Mộ Bạch nhìn thấy một người có thể kể chuyện cười mà chẳng khác gì đọc bài khóa như vậy.


Điều thú vị nhất là chỉ vài phút trước khi kể chuyện cười, Lục Dĩ Ngưng còn vừa bị sặc nước.


Có lẽ lúc đó ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười, ba người còn lại ban đầu còn chưa có phản ứng gì, thế nhưng cô ngược lại vừa đọc khóe môi vừa không hiểu sao lại cong lên tựa như là muốn nhịn cười, đến cuối cùng ngay cả giọng nói cũng không quá lưu loát nữa.


Nếu như để người ngoài nhìn thấy, cô ước chừng đã có thể trở thành động vật quý hiếm kỳ lạ bị người ta vây xem trong sở thú rồi.


Thế nhưng ba người họ dù sao cũng đã thân với Lục Dĩ Ngưng từ lâu nên chỉ có thể âm thầm phối hợp cùng cô diễn hết vở kịch này.


Thực ra thì cũng có chút dễ thương, có điều nếu thêm cái từ "rất" này vào thì suy cho cùng vẫn là hơi khoa trương thật.


Đường Mộ Bạch trầm mặc vài giây, sau đó nhếch khóe miệng: "Điêu đấy."


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Cô biết ngay Đường Mộ Bạch không thể nói ra mấy lời như vậy mà.


Người này từ trước đến nay đều rất am hiểu trong việc đưa một quả táo ngọt rồi sau đó lại giáng mạnh một cái tát, cũng may Lục Dĩ Ngưng đã quen rồi, cô nhếch miệng mặc kệ anh, nhấc chân đi tiếp về phía trước.


Sau chín giờ tối, đêm hè Bắc Thành liền bắt đầu nổi gió.


Tựa như là một cơm mưa lớn sắp ập tới, tiếng gió thổi càng lúc càng lớn hơn, hai người bước đi nhanh hơn về phía bãi đỗ xe, sau khi lên xe rồi đóng cửa lại, tiếng gió ngoài trời bị cửa kính xe có hiệu quả cách âm cực tốt ngăn cách ở bên ngoài, bên trong xe chỉ có thể nhìn thấy những cành cây đung đưa từng đợt.


Lục Dĩ Ngưng chống cằm, khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe, im lặng không nói lời nào.


Năm phút sau, cô nhận được một tin nhắn Weixin.


Khương Nại: 【Hai người lên xe chưa?】


Lục Dĩ Ngưng trả lời cô ấy: 【Rồi.】


Xe đã đi đến ngã tư đầu tiên và đang dừng lại chờ đèn xanh.


Khương Nại lại hỏi: 【Lúng túng không?】


Lục Dĩ Ngưng nghĩ một chút: 【Cũng ổn.】


Thực sự là khá ổn.


Cũng không biết là từ khi nào, những lúc cô và Đường Mộ Bạch ở riêng với nhau đã không còn lúng túng lại khó xử, dường như mỗi giây mỗi phút đều bị kéo dài vô hạn giống như lúc ban đầu nữa.


Thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn cảm thấy mình đã quen với việc ở riêng với Đường Mộ Bạch, cho dù cả hai người đều không nói chuyện mà chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi cùng nhau, cũng sẽ không khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.


Vì vậy cô hoàn toàn có lí do để nghi ngờ Đường Mộ Bạch là một vu nữ đến từ Miêu Cương, anh hạ cổ lên người cô, khiến cô kìm lòng không đậu, muốn ngừng mà không thể ngừng lại được.


Lục Dĩ Ngưng: 【Nại Nại, tớ cảm giác anh ấy biết hạ cổ.】


Khương Nại không hề khách khí: 【Não cậu hỏng rồi à?】


Lục Dĩ Ngưng bị cô ấy mắng không nói nên lời.


Một lát sau, Khương Nại lại hỏi: 【Có phải hai người sắp quay lại rồi không?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Không thể nào.】


Khương Nại hừ lạnh, không tin.


Lục Dĩ Ngưng cũng chỉ là vịt chết còn mạnh miệng mà thôi, vừa rồi khi cô và Đường Mộ Bạch ở cạnh nhau, tuy rằng không có những hành động thân mật như các đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, thế nhưng lại giống như giai đoạn mập mờ khi hai người đều thầm mến đối phương nhưng không ai đứng ra làm rõ, từ những cảm xúc nhỏ nhặt đến ánh mắt đều rất phong phú lại sinh động.


Chỉ là hai đương sự này đều không phát hiện ra mà thôi.


Khương Nại cũng không biết nên khuyên bỏ đi hay là khuyên quay lại.


Với tư cách là một người bạn thân của Lục Dĩ Ngưng, Khương Nại đương nhiên không hi vọng cô sẽ bị tổn thương lần thứ hai; thế nhưng cũng chính vì là bạn thân của Lục Dĩ Ngưng nên cô ấy hiểu rất rõ Lục Dĩ Ngưng thích Đường Mộ Bạch đến nhường nào, nếu như không thử một lần thì sẽ rất đáng tiếc.


Khương Nại suy nghĩ rất lâu, rồi thở dài một hơi.


Nửa giờ sau, Lục Dĩ Ngưng mở cửa bước vào nhà, vừa thay giày xong, màn hình điện thoại lại sáng lên.


Có vài tin nhắn mới, tất cả đều đến từ Khương Nại ——


【Ngưng Ngưng, cậu có muốn cho anh ấy một cơ hội không?】


【Vừa rồi Tạ Khôn có nói, mấy năm nay Đường Mộ Bạch đều không quen bạn gái.】


【Thật không thể tin được, một hoa hoa công tử như anh ấy vậy mà cũng có ngày từ bỏ quen bạn gái... Cậu nói xem, có phải anh ấy đang đợi cậu không?】


Lục Dĩ Ngưng thực sự có chút kinh ngạc, dù sao mấy năm nay, ngay cả cô cũng đã quen hai người bạn trai rồi.


Có điều kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc, ngược lại cũng không phải cô không tin, nhưng cũng không trả lời mấy câu kia của Khương Nại, chỉ đáp lại một câu "Ngủ sớm đi" rồi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, sau đó đến phòng bếp để đun lại.


Năm phút sau, Lục Dĩ Ngưng ra khỏi phòng bếp, sau đó liền nhìn thấy ba người lớn lớn nhỏ nhỏ đang ngồi trong phòng khách.


Ba người này nhìn như đang xem TV nhưng thật ra quảng cáo đồ trẻ sơ sinh trên màn hình đã phát đi phát lại mấy lần mà vẫn không thấy ai đổi kênh, Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn họ một cái, vừa muốn lên tầng, Lục Nhất Châu đã quay đầu gọi cô lại: "Chị đi hẹn hò về rồi ạ!"


"......"


Rốt cuộc là ai nói cô đi hẹn hò thế?


Lục Dĩ Ngưng bưng ly sữa bò, "Hẹn hò cái gì?"


"Em nghe anh Tiểu Bạch nói tối nay anh ấy đi hẹn hò với chị mà."


Vừa nói dứt lời, ngay cả hai vợ chồng Lục Vệ Quốc cũng quay đầu lại, hai người ở chung với nhau lâu ngày dường như sinh ra cái gọi là tướng phu thê thật, hai mắt đều sáng ngời nhìn chằm chằm cô.


Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, "Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều quá."


Trương Văn mở miệng trước: "Là cái người liên tục tặng hoa cho con đấy à?"


Lục Dĩ Ngưng im lặng.


Im lặng là vàng, cũng là thừa nhận.


Lục Vệ Quốc xoa tay, vẻ mặt vui mừng: "Lúc nào rảnh thì dẫn về nhà ăn cơm đi!"


Lục Dĩ Ngưng thật sự không biết phải giải thích như thế nào, mi mắt cô giật giật, cũng mặc kệ ba người này có tin hay không, chỉ bỏ lại một câu "Bọn con không yêu nhau" rồi cất bước đi lên tầng.


Cho đến khi đã về phòng đóng cửa lại, cô tựa hồ vẫn có thể nghe được tiếng bàn luận khắc chế nhưng lại mang theo phấn khích truyền tới từ tầng dưới.


Trong khoảnh khắc khi đóng cửa lại, dường như cô còn nghe thấy Lục Vệ Quốc hỏi Trương Văn: "Em nói xem, nếu con rể tương lai đến anh nên mặc bộ nào thì được nhỉ?"


Lục Dĩ Ngưng hít thở một hơi rồi ngã lên giường.


Cô nằm trên giường một lát rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.


Một tiếng sau, cô mở cửa phòng ra một khe hẹp, vốn dĩ định nghe ngóng xem tầng dưới còn có động tĩnh gì không, kết quả sau khi mở ra một lúc, cô không nghe thấy động tĩnh gì khác nữa, nhưng thay vào đó lại nhìn thấy Lục Nhất Châu nghênh ngang đi qua, cậu còn đang gọi điện thoại, có lẽ là không ngờ được cô đang nghe lén nên giọng nói cũng không nhỏ: "Anh Tiểu Bạch, mấy hôm trước chị em đến chỗ anh chụp ảnh, anh gặp chị ấy rồi đúng không!"


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Cô đã nói rồi mà, làm sao mà mới sáng sớm đã nhìn thấy anh chạy qua đó dắt chó đi dạo, lại còn đi những hơn một tiếng đồng hồ.


Giọng nói của Lục Nhất Châu bên tai càng ngày càng nhỏ, cửa phòng bên cạnh nhanh chóng đóng lại, giọng nói của cậu cũng theo đó biến mất.


Lục Dĩ Ngưng hít sâu, rồi lại hít sâu, giây tiếp theo, Weixin của cô nhận được một tin nhắn, đến từ Đường Mộ Bạch: 【Ngủ ngon.】


Người này đã mua chuộc em trai cô, vậy mà còn không biết ngại nói với cô "chúc ngủ ngon".


Ngủ ngon cái con khỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc