NGHI GIA NGHI THẤT

Thử cái gì?
Kể từ khi nhận được điện thoại, Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn trong trạng thái hoàn toàn mông lung, cô nghi ngờ chính mình vẫn đang ngủ mơ chưa tỉnh nên còn đặc biệt nhìn vào tên người gọi, cô đã lưu số điện thoại của Đường Mộ Bạch từ rất lâu về trước, ghi chú cũng giống như tên Weixin, hai từ "Tiểu Bạch" phía sau còn có thêm một icon mặt cười.
Sau khi chắc chắn rằng mình không nhìn sai tên, Lục Dĩ Ngưng lại đưa tay véo một cái lên mu bàn tay mình.
Đau.
Tốt quá, không phải đang nằm mơ.
Đau đớn vẫn đang tiếp diễn, Lục Dĩ Ngưng nhíu mày, khó hiểu mà hỏi lại: "Thử cái gì cơ?"
Chàng trai đầu bên kia im lặng vài giây mới lại lên tiếng, có lẽ là anh đã đi uống nước, giọng nói tuy rằng vẫn có chút khàn nhưng cũng đã khôi phục mấy phần trong trẻo thấu triệt, "Em nói xem thử cái gì?"
"Em... Em không biết mà."
Lục Dĩ Ngưng thật sự không biết.
Người này mới sáng sớm đã gọi cho cô, sau khi nhận điện thoại rồi thì chưa nói một lời đã trực tiếp cho một câu như vậy, Lục Dĩ Ngưng cũng đâu phải con giun trong bụng anh, làm sao mà đoán ra được.
Đường Mộ Bạch cũng không vòng vo nhiều với cô, vừa vặn nắp chai nước vừa nói: "Hôm qua em muốn thử cái gì?"
".........."
Lục Dĩ Ngưng trầm mặc.
Đường Mộ Bạch đặt chai nước sang một bên, sau đó thong thả ung dung mà buộc lại dây giày, đợi sau khi làm xong một loạt động tác này, anh mới lại ngồi ngay ngắn lại: "Có thử không?"
Lục Dĩ Ngưng dứt khoát giả câm điếc.
Đầu kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh tựa như đã cúp máy, Đường Mộ Bạch không lấy điện thoại xuống xem nhưng anh có thể chắc chắn rằng Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa tắt máy, cũng im lặng đợi câu trả lời của cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy thời gian cuộc gọi trên màn hình đang không ngừng tăng lên, Lục Dĩ Ngưng thiếu kiên nhẫn trước mà ho nhẹ một tiếng.
Đường Mộ Bạch không phản ứng lại.
Nửa phút sau, Lục Dĩ Ngưng lại ho một tiếng nữa, cô tựa như đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, ngay cả ngữ khí cũng nghiêm túc theo: "Không thử."
Thử cùng người khác hôn môi xem cảm giác như thế nào sao?
Đây là cái thể loại quái gì?
Lục Dĩ Ngưng càng nhíu mày sâu hơn, vừa định nói thêm vài câu rồi tốc chiến tốc thắng mà cúp máy, người ở đầu bên kia liền "Ồ" một tiếng, "Yêu thì sao?"
"Á?" Lục Dĩ Ngưng không thể hiểu được ý của anh.
"Thử không?"
Tính cách của Đường Mộ Bạch chính là như vậy, ngữ khí tùy ý quen rồi nên nói cái gì cũng tựa như không nghiêm túc lắm, luôn khiến cho mọi người cảm thấy anh chỉ đang thuận miệng nói ra mà thôi.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.
Vừa rồi cô còn đang tự hỏi liệu có phải bản thân mình đang nằm mơ không nhưng bây giờ cô lại bắt đầu hoài nghi người ở đầu bên kia điện thoại có phải là Đường Mộ Bạch hay không, hoặc là nói liệu anh có đang trong trạng thái bình thường, không mộng du hay không.
Lục Dĩ Ngưng trầm mặc vài giây, trước khi đi đến kết luận cuối cùng, tâm tình cô nửa điểm kích động cũng không có, thập phần bình tĩnh mà hỏi thử một câu: "Học trưởng, anh tỉnh ngủ chưa?"
"........"
Đường Mộ Bạch bị cô chọc cười, "Tỉnh rồi."
"Lục Dĩ Ngưng, em tỉnh ngủ chưa?"
"..... Tỉnh rồi mà."
"Tỉnh rồi thì trả lời câu hỏi của anh đi."
"Ừm... Thì... Em...." Lần này Lục Dĩ Ngưng ngược lại không phải là rối rắm do dự, cô thuần túy do kích động lại thêm căng thẳng nên mới sinh ra nói lắp, ngay cả lời nói cũng không được lưu loát lắm, "Chúng ta..."
"Ừm," Giọng nam từ đầu bên kia truyền tới, một tiếng rất trầm thấp mà lại rất dịu dàng, tựa như một dòng điện truyền từ bên tai cô truyền thẳng đến tận đáy lòng, "Ở bên nhau đi."
-
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô tựa như vẫn đang đạp lên mây, dưới chân nhẹ nhàng bay bổng không chân thực lắm.
Chỉ có cuộc gọi dài đến nửa tiếng đồng hồ trong nhật ký cuộc gọi là đang nhắc nhở cô, tất cả đều là thật.
Cuộc điện thoại kia là thật.
Cô được tạm biệt cuộc sống độc thân như ý nguyện cũng là thật.
Nhịp tim Lục Dĩ Ngưng hậu tri hậu giác mà tăng lên, mặt cũng hậu tri hậu giác mà nhiễm một mạt hồng.
Loại cảm giác này rất dễ hình dung, nó giống như lúc nhỏ được ăn cái kẹo bông gòn mà mình yêu thích nhất, cả cõi lòng đều theo đó mà vui vẻ hẳn lên.
Một niềm vui đơn giản mà lại thuần khiết nhất.
Còn Đường Mộ Bạch của ngay lúc này, kết thúc cuộc gọi xong, vừa quay đầu liền đối diện với một loạt những ánh mắt ngập tràn sự hiếu kỳ.
Mấy người này cũng không biết đã tỉnh từ khi nào mà vừa rồi lúc anh gọi điện thoại không hề phát ra một chút tiếng động, lúc này nhìn thấy anh đã cúp máy, ánh mắt của mấy người bọn họ lập tức sáng lên, nháy mắt bắt đầu rục rịch khoa tay múa chân.
Tạ Khôn tính tình nôn nóng, thiếu kiên nhẫn đặt câu hỏi đầu tiên: "Có chuyện nha.... Tiểu Bạch, cậu muốn ở bên ai à2?"
Đường Mộ Bạch gật nhẹ đầu, như có như không mà liếc nhìn Lục Cảnh Hành, người không quan tâm đến anh nhất trong số họ, không giấu diếm nhưng cũng không nói thẳng ra bên ngoài: "Một học muội."
Lục Cảnh Hành cuối cùng cũng cho anh một cái nhìn.
Tạ Khôn: "Học muội nào? Chúng tôi có quen biết không?"
Đường Mộ Bạch: "Sao tôi biết được các cậu có quen hay không?"
Đổi một cách nói khác, liên quan quái gì đến cậu.
Có điều Tạ Khôn làm sao có thể hiểu được ý trên lời nói của anh, hoặc là nói cho dù có nghe hiểu rồi anh cũng sẽ không cảm thấy có chỗ nào không đúng, tiếp tục truy hỏi: "Có xinh không?"
"Có đẹp như cậu không?"
"Lần này định yêu trong bao lâu thế?" Không đợi Đường Mộ Bạch trả lời, Tạ Khôn lại đột nhiên nhớ ra cái gì, tiếp tục hỏi: "Vậy Dĩ Ngưng tiểu học muội của chúng ta phải làm thế nào?"
Chuyện Lục Dĩ Ngưng thích Đường Mộ Bạch trong nhóm người bọn họ đã chẳng còn là bí mật gì nữa rồi, Tạ Khôn vừa hỏi ra câu này, ánh mắt Lục Cảnh Hành nhìn Đường Mộ Bạch lại càng thâm sâu hơn.
Mí mắt Đường Mộ Bạch nhấc lên, nhìn thẳng vào Lục Cảnh Hành nhẹ nhíu mày: "Không quan tâm."
Câu này rõ ràng không minh bạch lắm nhưng nghe vào tai những người khác thì rõ ràng là đã kết án tử hình cho Lục Dĩ Ngưng.
Mấy người họ tuy rằng đều cảm thấy đây là điều đã nằm trong dự kiến nhưng vừa nghĩ đến một bông hoa xinh đẹp cứ như vậy cô đơn lẻ loi mà bị bẻ gãy, khó tránh khỏi mà cảm thấy tiếc nuối.
Ngoại trừ Lục Cảnh Hành.
Giữa những tiếng thở dài lần lượt nối tiếp nhau, chỉ có anh ruột Lục Cảnh Hành là vui mừng nhẹ nhõm mà cười vui vẻ.
-
Cách nửa năm, Lục Dĩ Ngưng lại bắt đầu một mối quan hệ mới một cách mơ màng hồ đồ như vậy.
Rốt cuộc lần này là người trong lòng mà mình thích, liên tục trong một đoạn thời gian dài, Lục Dĩ Ngưng kể cả trong mơ cũng có thể vui vẻ mà cười ra tiếng.
Có điều nói thì như vậy nhưng thực ra cuộc sống của Lục Dĩ Ngưng sau khi cùng Đường Mộ Bạch ở bên nhau cũng chẳng khác trước kia là bao.
Còn về người anh trai Lục Cảnh Hành này, anh không hỏi đến, Lục Dĩ Ngưng cũng liền không nói với anh.
Một mặt là do Lục Dĩ Ngưng không biết phải mở miệng như thế nào; mặt khác thì tương đối nghiêm trọng hơn một chút---
Cô sợ với cái thái độ tận tình khuyên bảo chỉ hận không thể ấn đầu cô để bắt cô từ bỏ Đường Mộ Bạch trước đó của anh mà biết được hai người họ đã ở bên nhau rồi, khẳng định sẽ không hề lưu tình mà lấy gậy đánh uyên ương.
Tưởng tượng thôi đã thấy thật đáng sợ.
Cũng bởi vậy, Lục Dĩ Ngưng không những không dám nói với anh mà còn rất sợ bị anh phát hiện ra, mỗi lần chạm mặt anh và Đường Mộ Bạch đều không dám có biểu hiện gì quá trắng trợn.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua.
Thời gian đi học lại của các Viện trong Đại học B không giống nhau, Viện của Lục Dĩ Ngưng không quá nghiêm khắc, sau ngày 15 mới yêu cầu đến trường.
Ngày trở lại trường, Lục Dĩ Ngưng ăn xong cơm trưa rồi kéo theo vali hành lý đã thu dọn đầy đủ đi ra cửa, vừa mở cửa đang muốn vào xe, cửa xe liền bị người khác giữ lại, quay đầu nhìn lại liền thấy Lục Cảnh Hành đang trưng một vẻ mặt muốn nói lại thôi mà nhìn cô.
Lục Dĩ Ngưng còn nghĩ rằng mối quan hệ ngầm giữa mình và Đường Mộ Bạch đã bị anh phát hiện, ánh mắt cô hoảng loạn, toàn thân đều bắt đầu luống cuống, "Làm sao vậy... anh?"
"Dĩ Ngưng, anh có chuyện muốn nói với em."
Lục Dĩ Ngưng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, lúc đã chuẩn bị tốt tính toán cho tình huống xấu nhất thì liền nghe thấy Lục Cảnh Hành nói: "Tiểu Bạch quen bạn gái mới rồi, sau khi vào học nếu em lại chạm mặt cậu ta, nhớ tránh cậu ta xa một chút."
"Á?" Lục Dĩ Ngưng đầu tiên là sửng sốt, sau khi sửng sốt liền rất nhanh lại nhẹ nhõm thở ra, "Ò.... Em biết rồi."
"Ừm... sau khi đến trường có chuyện gì thì gọi cho anh."
Lục Dĩ Ngưng gật đầu, sau khi lên xe vừa đóng cửa liền nhìn thấy khóe miệng hơi hơi cong lên của Lục Cảnh Hành qua cửa kính xe.
Người này bình thường không có quá nhiều biểu cảm, biểu tình hiện tại rõ ràng là cho thấy tâm trạng của anh không tồi.
Nhưng có gì mà tâm trạng của anh lại không tồi chứ.... Bởi vì Đường Mộ Bạch có bạn gái mới, nhưng người đó lại không phải là cô sao?
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người thấy em gái mình thất tình mà người làm anh lại vui vẻ đến như vậy.
Cái thứ chó gì đây.
Lục Dĩ Ngưng không muốn nhìn thấy anh nữa, quay đầu đi, tựa vào lưng ghế rồi gửi một tin nhắn cho Đường Mộ Bạch: 【Anh em vừa nói với em anh có bạn gái mới rồi. 】
Đường Mộ Bạch cũng chưa chính thức vào học nên tốc độ trả lời vẫn khá nhanh: 【Sao vậy? 】
【Anh ấy không biết là em, còn cảnh cáo em tránh xa anh một chút. 】
Lục Dĩ Ngưng tự mình tưởng tượng cũng đã thấy buồn cười, lại tạch tạch đánh một dòng chữ gửi qua: 【Tiểu Bạch, anh có biết chúng ta hiện tại giống cái gì không? 】
Trước và sau khi ở bên nhau, sự khác biệt lớn nhất hình như chính là thay đổi cách xưng hô.
Tuy rằng Lục Dĩ Ngưng luôn có thể đem hai từ "Tiểu Bạch" gọi như gọi chó, nhưng bạn gái mà, đừng nói chỉ giống như gọi chó, kể cả có là gọi chó thật thì anh cũng có thể chịu đựng được.
Đường Mộ Bạch đã quen với hai từ này được nói ra từ miệng cô, giây tiếp theo, tin nhắn của hai người cơ hồ đồng thời xuất hiện trong khung chat.
Đường Mộ Bạch: 【Yêu đương vụng trộm?(*)
(*)偷情
Lục Dĩ Ngưng: 【Đảng ngầm. 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi Lục Dĩ Ngưng mới nhìn rõ hai chữ Đường Mộ Bạch gửi đến, da đầu cô căng ra, mặt đỏ lên: 【Anh có thể đừng nói trắng ra như vậy được không? 】
Loại từ ngữ này, chính là từ ngữ mẫn cảm sẽ bị tránh dùng trong hệ thống xã hội chủ nghĩa.
【Ồ. 】
Đường Mộ Bạch: 【Tình yêu vụng trộm.[?]
[?]偷晴
".........."
-
Sáng hôm sau, Lục Dĩ Ngưng liền có một tiết học môn chuyên ngành.
Bởi vì kỳ nghỉ đã ở nhà quá lâu nên sinh ra có chút lười biếng, Lục Dĩ Ngưng còn chút nữa không thể bò dậy khỏi chăn đệm, mắt nhìn thấy đã sắp trễ giờ liền vội vội vàng vàng cầm lấy quyển giáo trình rồi hấp tấp chạy đến tòa nhà giảng dạy, bởi vì quá cuống nên trên đường đi còn suýt thì đâm vào người khác.
Cũng may người kia phản ứng nhanh, ngay lập tức lùi về sau nửa bước còn tốt bụng đỡ lấy cô, Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp nhìn rõ người đã vội vàng cúi người: "Thực xin lỗi."
"Không sao, đừng gấp quá."
Âm thanh này có chút quen tai, Lục Dĩ Ngưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô giáo dạy thường thức âm nhạc của cô.
Nếu cô nhớ không nhầm, cô giáo này còn là mẹ của Đường Mộ Bạch nữa.
Hôm nay cô còn chưa kịp trang điểm, kem dưỡng da cũng chưa thoa, thậm chí ngay cả tóc cũng chỉ mới đơn giản dùng tay vuốt vài cái, vừa rồi lại còn lỗ mãng hấp tấp đến mức suýt nữa đụng phải người khác.... Nội tâm Lục Dĩ Ngưng tựa như có một vạn con thảo nê mã(*) đang gào thét mà phi nhanh qua.
(*) thảo nê mã phát âm giống đmm
Huhuhu.
Có phải sẽ để lại ấn tượng càng xấu hơn với mẹ chồng tương lai không.

Bình luận

Truyện đang đọc