NGHI GIA NGHI THẤT

Vị đắng trong miệng Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức được hòa tan hơn nửa, vị dâu tây lấn át hoàn toàn vị cà phê, mỗi hơi thở đều là mùi vị chua chua ngọt ngọt.


Nụ hôn của người đàn ông từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, nhưng mỗi giây đều vô cùng dịu dàng, mãi đến khi khóe môi Lục Dĩ Ngưng bị đầu lưỡi linh hoạt của người nọ cạy mở, cô mới hoàn toàn bừng tỉnh khỏi nụ hôn triền miên và mê hoặc này.


Chóp mũi Lục Dĩ Ngưng đã thấm một tầng mồ hôi, cô cũng không kịp lau đi, bởi vì vừa mới vận động xong chưa được nghỉ ngơi bao lâu, ngay cả nhịp thở còn chưa trở lại bình thường, lúc này còn bị nụ hôn bất thình lình của anh khiến cho hô hấp rối loạn, chưa được vài giây đã cảm thấy hơi khó thở.


Ngay khi cô muốn đưa tay đẩy Đường Mộ Bạch ra, vừa động đậy một chút không hiểu sao lại đụng vào chén cà phê cô đặt trên bàn trước đó, cũng may chỉ đụng nhẹ, chưa khiến chiếc chén rơi xuống đất.


Nhưng cho dù là vậy thì vẫn phát ra tiếng va chạm nhỏ, bởi vì trong quán thực sự quá yên tĩnh nên một chút âm thanh không lớn không nhỏ này cũng trở nên rõ ràng hơn.


Thôi xong.


Lúc này nếu như có người bị cô đánh thức rồi mở mắt nhìn qua đây, vậy thì cảnh tượng này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã đủ để khiến người ta xấu hổ lắm rồi.


Huống hồ ba đồng nghiệp còn đang ngồi cách cô chưa đầy một mét, vừa nghĩ đến đây hô hấp Lục Dĩ Ngưng đã chậm lại một giây, nhịp tim cô mạnh mẽ tăng nhanh, tiếng tim đập càng ngày càng lớn.


Thế nhưng đương sự còn lại vẫn mắt điếc tai ngơ tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động vừa rồi, anh không có một chút phản ứng nào, chỉ có bàn tay ban đầu nhẹ nhàng nắm cằm cô dần dần thả lỏng ra.


Lục Dĩ Ngưng vốn tưởng rằng đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp lùi ra, cô không dám lộn xộn để tránh việc giãy giụa sẽ gây ra tiếng động lớn hơn, kết quả đợi mất mấy giây, người nọ không những không lùi ra mà còn đặt tay lên vai cô, sau đó thuận thế đẩy cả người cô lùi vào góc tường.


Người đàn ông đè xuống, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cô.


Tầm nhìn của Lục Dĩ Ngưng lập tức trở nên hẹp hơn rất nhiều so với vừa rồi, cô nhắm mắt, có lẽ đã thực sự bị lây nhiễm bởi bầu không khí ái muội này nên thậm chí cô còn không muốn đưa tay đẩy anh ra nữa, chỉ rụt vai giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.


Khóe mắt người đằng trước nhíu lại tựa như rất hài lòng với hành động của cô, động tác của đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi cô càng dịu dàng hơn.


Không khí trong góc phòng vốn đã ngưng trệ, lúc này còn bị anh chiếm đi phân nửa, khuôn mặt Lục Dĩ Ngưng chẳng mấy chốc đã bị ngột ngạt đến đỏ bừng, toàn thân cô tựa như bị đặt trên đống lửa, không chỉ gương mặt mà cả thể xác và tinh thần cũng nóng dần lên.


Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cô sẽ chẳng còn cơ hội được hít thở bầu không khí trong lành nữa mất.


Khao khát muốn sống sót của Lục Dĩ Ngưng vô cùng mạnh mẽ, cô ngậm chặt miệng đồng thời hít một hơi thật sâu, vừa nhấc mi mắt lên liền thấy ngũ quan phóng đại của Đường Mộ Bạch hiện ra ngay trước mặt, đôi mắt anh rất đẹp, lông mi đen nhánh và rất dài.


Đúng là một người đàn ông đẹp trai.


Chẳng trách trước kia cô lại thích anh cứ như bị trúng độc vậy.


Đặt ở hiện tại, Lục Dĩ Ngưng vẫn sẽ bị mê hoặc bởi khuôn mặt này của anh, mỗi lần đối diện với gương mặt này, ánh mắt cô đều sẽ vô thức trở nên nhu hòa.


Cô gái có đôi mắt rất to, tròng mắt đen trắng rõ ràng, trong trẻo lại sáng ngời, phản chiếu ra tầng tầng ánh sáng.


Ngay trong khoảnh khắc này, Đường Mộ Bạch cảm thấy, Lục Dĩ Ngưng có lẽ là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.


Có lẽ câu nói "Người tình trong mắt hóa Tây Thi" thực sự có cơ sở khoa học, dạo gần đây anh nhìn Lục Dĩ Ngưng cứ như được thêm một lớp filter vậy, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp.


Đường Mộ Bạch biết xung quanh còn có đồng nghiệp của cô nên cũng không tiếp tục tiến sâu hơn nụ hôn này nữa, anh rời khỏi đôi môi cô, sau đó liếm nhẹ khóe miệng.


Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, Lục Dĩ Ngưng mới phát hiện trong miệng có thêm một viên kẹo.


Vành tai cô vẫn còn rất nóng, ánh mắt hoảng loạn, không biết nên nhìn đi đâu.


Sau khi nhìn lướt một lượt từ cằm của Đường Mộ Bạch đến tay mình, nhịp tim của Lục Dĩ Ngưng mới miễn cưỡng ổn định lại, giây tiếp theo, đợi người đàn ông hoàn toàn ngồi lại vị trí của mình, Lục Dĩ Ngưng mới ngước mắt, sau đó liền đụng phải ánh mắt của vài người đồng nghiệp.


Ba người đồng nghiệp ngồi cùng với cô không biết đã tỉnh lại từ khi nào, lúc này mỗi người đều mang vẻ mặt phấn khởi, do dự muốn nói lại thôi nhưng cũng lại muốn nhiều chuyện, nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Cô chưa kịp nói gì, Đường Mộ Bạch ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Nhìn cái gì?"


Cách diễn đạt rất ngắn gọn, đúng là phong cách của anh.


Hoàn toàn không có vấn đề gì.


Nhưng điều kiện tiên quyết là nếu như không có nửa câu sau.


Lục Dĩ Ngưng vừa mới vén tóc ra sau tai cố gắng che giấu sự xấu hổ liền nghe thấy anh tiếp tục nói: "Chưa từng nhìn thấy người ta hôn nhau bao giờ sao?"


"......"


Lục Dĩ Ngưng suýt bị nghẹn bởi viên kẹo trong miệng, vừa mới xúc động suýt chút nữa đã trực tiếp nuốt luôn viên kẹo vẫn còn lại một nửa, cô sặc một cái, quay đầu đi chỗ khác ho khan vài tiếng.


Lần này thì xảy ra chuyện lớn thật rồi, Lục Dĩ Ngưng không dám nghĩ đến khi trở về tòa soạn sau chuyến công tác này cô sẽ phải đối mặt với mấy đồng nghiệp này như thế nào nữa, khuôn mặt cô biến sắc, còn chưa nghĩ ra cách diễn đạt đã nghe thấy một đồng nghiệp nam ở gần cô nhất lên tiếng: "Từng nhìn thấy, nhưng hai người đẹp như vậy hôn nhau thì chưa từng thấy bao giờ!"


Vành tai Lục Dĩ Ngưng càng ngày càng nóng lên, càng xấu hổ hơn.


Người đồng nghiệp nam kia còn nhỏ hơn hai tuổi so với Lục Dĩ Ngưng, là sinh viên năm cuối vừa đến toàn soạn thực tập vài tháng trước, bình thường khá thân với Lục Dĩ Ngưng nên đây cũng coi như đang giải vây cho cô.


Thế nhưng có người còn cố tình không hiểu phong tình, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Sau này còn có cơ hội được nhìn thấy."


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Có cơ hội cái con khỉ, cô đảm bảo, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối là lần cuối cùng!


——


Bởi vì ở trong quán cà phê hôn đến khí thế ngất trời bị người khác nhìn thấy, mãi đến khi nhóm người đã ra khỏi đó, Lục Dĩ Ngưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên.


Cô giống như một tên trộm, đi tới chỗ nào cũng cảm giác như có người đang nhìn chằm nhằm vào mình, thế nhưng vừa quay đầu, lại chỉ thấy mấy đồng nghiệp đang nhìn chằm chằm vào máy ảnh trong tay cô, tiếp tục dời tầm mắt, người nào đó lại vẫn luôn nhìn chằm chằm cô không rời một phút nào.


Lục Dĩ Ngưng không muốn nhìn anh, thu hồi ánh mắt rồi không tiếp tục nhìn ngó linh tinh nữa.


Khoảng bốn giờ, chân trời đã lộ ra màu trắng bạc, bọn họ đi ra sớm nên chiếm được một vị trí rất đẹp trên đỉnh núi.


Lục Dĩ Ngưng buộc mình không được nghĩ ngợi lung tung nữa, tập trung điều chỉnh các thông số trên máy ảnh, sau khi chụp thử mấy tấm, xác định mọi thứ không có vấn đề gì, cô mới đặt máy ảnh sang một bên rồi xem điện thoại.


Gió trên đỉnh núi rất mạnh, mới ra ngoài không bao lâu, đôi tay lộ ra ngoài của Lục Dĩ Ngưng đã bị gió lạnh thổi đến đông cứng, cô nhẹ nhàng xoa tay, nhiệt độ trong lòng bàn tay đã cao hơn một chút nhưng các ngón tay vẫn còn lạnh buốt.


Lục Dĩ Ngưng cất điện thoại vào túi, kéo chặt áo khoác rồi ngồi lên những tảng đá lởm chởm.


Bốn phía đều là những người mà cô quen biết, ngoại trừ đồng nghiệp còn có một người là Đường Mộ Bạch.


Có lẽ bởi vì ngoại hình thực sự quá đẹp nên mấy cô gái trẻ trong tòa soạn đều rất thích nói chuyện với anh, tuy rằng anh không nói nhiều, đáp lại phần lớn đều ngắn gọn, nhưng vì gia giáo tốt nên khi trả lời mỗi câu hỏi đều xem như kiên nhẫn và lịch sự.


Vài năm trôi qua, rõ ràng anh đã chín chắn hơn trước rất nhiều, giờ đây đã chẳng thể nhìn rõ được sự thờ ơ ngang bướng của trước kia từ trên người anh nữa.


Thế nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn còn nhớ dáng vẻ trước kia của anh, thái độ đối với mọi chuyện đều vô cùng tùy ý, trong mắt anh, cô thậm chí còn không quan trọng bằng việc học.


Sau nhiều năm, Lục Dĩ Ngưng, người bị học tập đánh bại ít nhiều vẫn canh cánh trong lòng, bất giác liền nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.


Người nọ dường như cũng nhận ra ánh mắt của cô, anh nhướng mi rồi cũng nhìn qua.


Anh ngồi giữa một nhóm người, ngoại hình và khí chất đều xuất chúng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lục Dĩ Ngưng dường như không thể nào thu hồi được tầm mắt.


Cô không quay đầu, Đường Mộ Bạch đương nhiên cũng sẽ không dời ánh mắt đi trước.


Cứ nhìn nhau như vậy một hồi, có lẽ qua hơn nửa phút, vẫn là đồng nghiệp của Lục Dĩ Ngưng phát hiện ra manh mối đầu tiên, kéo dài ngữ điệu "Này" một tiếng, "Hai người có thể suy xét một chút đến cảm nhận của chúng tôi không vậy?"


Những người đi công tác lần này đều là người trẻ tuổi, phần lớn đều độc thân, ngay từ đầu đã nghĩ sai về mối quan hệ giữa hai người họ.


Lục Dĩ Ngưng thu hồi ánh mắt, cô cúi đầu, giọng nói rất nhẹ, bay theo tiếng gió thét gào: "Chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó."


Kết quả hoàn toàn không một ai nghe thấy.


Lục Dĩ Ngưng ho khan một tiếng, lại nâng cao giọng nhắc lại một lần nữa.


Lần này giọng nói rất lớn, mấy người ở xung quanh đều nghe thấy, sau vài giây im lặng, vẫn là Đường Mộ Bạch hỏi trước: "Kiểu quan hệ nào?"


Lục Dĩ Ngưng liếc anh một cái, hơi bực bội: "Trong lòng anh tự biết."


Đường Mộ Bạch không nói nữa, khóe môi anh cong lên tựa như tâm trạng rất tốt.


Lục Dĩ Ngưng cũng lười để ý đến anh, hôm nay cô bị nhiều người dòm ngó như vậy toàn bộ đều do anh ban tặng.


Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình bị thiệt thòi.


Mãi một lúc sau, khi mặt trời dần ló dạng ở phía chân trời, Lục Dĩ Ngưng mới phân tâm một chút.


Tuy Lục Dĩ Ngưng rất dễ thất thần nhưng cũng rất dễ chuyên tâm, vừa bắt đầu vào việc, không bao lâu sau cô đã ném Đường Mộ Bạch ra sau đầu.


Bởi vì mặc nhiều quần áo cử động bất tiện nên cô còn cố tính cởi đi hai lớp áo khoác bên ngoài, ở đây tuy có gió nhưng lúc này cô lại không cảm thấy lạnh, đầu tiên đứng lên chụp một bộ ảnh, sau đó lại ngồi xổm xuống, cuối cùng liền dứt khoát trực tiếp nằm thẳng lên trên tảng đá.


Mặt trên tảng đá từng bị rất nhiều người ngồi lên nên đã không còn góc cạnh lắm nữa, không hẳn là khó chịu nhưng sự lạnh lẽo vẫn truyền tới qua lớp áo mỏng manh, đến khi Lục Dĩ Ngưng thật vất vả chụp xong bộ ảnh này thì cũng đã hơn bảy giờ sáng, thời gian mặt trời mọc đã qua từ rất lâu rồi.


Lúc này cô mới có thời gian xem Weixin, có vài tin nhắn mới, toàn bộ đều đến từ Đường Mộ Bạch——


【Không phải em hỏi tại sao anh lại đến sao?】


【Nghe nói bình minh ở Hoa Sơn rất đẹp, nên đến ngắm cảnh này cùng với người mình thích.】


【Anh đến ngắm bình minh cùng với em.】


Ngoảnh đầu lại, Đường Mộ Bạch không biết đã rời đi từ lúc nào.


Mà bên cạnh tay Lục Dĩ Ngưng, không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc bình giữ nhiệt màu xanh đậm, bên dưới còn đè một tờ giấy, chữ viết phía trên rất phóng khoáng đẹp mắt: Uống nhiều nước ấm vào.


Khóe môi Lục Dĩ Ngưng khẽ cong, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc