NGHỊCH THIÊN THẦN Y PHI



Thiếu niên mở miệng nói: "Những vật này sao, chia bốn sáu, ngươi sáu, hội đấu giá Cửu thiên bốn."
Tỷ lệ chia này cũng quá khôn đi, nhưng Sở Cửu Ca biết rõ ngoại trừ hội đấu giá Cửu thiên này không còn nơi nào thích hợp hơn để tiêu tang vật, cho dù là sáu thành, thu hoạch cũng tuyệt đối vượt xa sự mong đợi của Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca hồi đáp: "Được! S áu bốn chia thì sáu bốn chia, dù sao đến tay cũng rất dễ dàng, tiểu gia cũng không tính toán nhiều như vậy nữa."
Khóe miệng Lạc quản sự khẽ giật, tiểu tử này trông tuổi tác thì nhỏ, trên người lại không có sự dao động quá mạnh của linh lực, đột nhập sâu vào một trong tứ đại gia tộc Xích Linh Quốc quét sạch bảo khố nhà người ta mà lại nói là siêu cấp dễ dàng.
Quá cuồng vọng đi!
Không biết nếu như Tần gia chủ nghe được lời nói ngông cuồng của tên tiểu tử này có bị chọc tức đến thổ huyết hay không?
Bạch y thiếu niên lại lần nữa mở miệng nói: "Nhất phẩm đan dược này, chúng tôi không thu bất kỳ phí thủ tục nào, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ thuộc về ngươi."
Sở Cửu Ca ngây ra, vừa cười vừa nhìn hắn nói: "Thật là một thương nhân thông minh, hợp tác với ngươi ta rất thoải mái! Sau này nếu như có sinh ý sẽ tìm đến hội đấu giá Cửu thiên của các ngươi vậy."
Lạc quản sự có một dự cảm chẳng lành, sau này hội đấu giá Cửu thiên có lẽ sẽ trở thành nơi chuyên tiêu tang vật của đệ nhất thần trộm.
Hắn lấy ra một tấm thẻ tinh thạch giao cho Sở Cửu Ca, phía trên tấm thẻ này viết một chữ ngũ, "Đây là thẻ khách quý của hội đấu giá chúng tôi, ngày mà buổi đấu giá bắt đầu nếu như ngươi có hứng thú, có thể đến xem!"
Thẻ khách quý của hội đấu giá Cửu thiên có chín tấm, dĩ cửu vi tôn.
Xếp hạng thứ năm chỉ có thể xem là trung thượng, nhưng đó cũng là thẻ khách quý có tiền cũng chưa chắc có thể sở hữu, Xích Linh Quốc đến nay vẫn chưa có người sở hữu.
Sở Cửu Ca không khách khí thu tấm thẻ khách quý không tầm thường này, nói với hắn: "Vậy cám ơn nhé!"
"Cho thêm ngươi một kiến nghị!" Sở Cửu Ca nói nhỏ vài câu bên tai hắn.
Mắt thiếu niên lóe sáng, ôn hòa nói với Sở Cửu Ca: "Đa tạ chỉ điểm."
"Ta gọi là Nhất Nặc, không biết công tử xưng hô thế nào?" Hắn hỏi.

Sở Cửu Ca đáp: "Ta gọi A Cửu, có duyên gặp lại!"
Thân hình đó nhanh chóng biến mất trước mặt bọn họ, tròng mắt vàng nhạt của Nhất Nặc khẽ đảo, thấp giọng nói: "A Cửu!"
Con số cửu này, đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt.
Sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi không bao lâu, liền có một nhóm người đến hồi báo: Thiếu chủ xin trách phạt, chúng tôi để mất dấu rồi.

"
Nhất Nặc nói:" Đứng lên đi! Nếu như bị các ngươi theo đuôi được, ngươi nghĩ hắn có thể thần không biết quỷ không hay trộm sạch bảo vật của Tần gia sao? "
Đệ nhất thần trộm, A Cửu, nụ cười trên mặt Nhất Nặc càng thêm khó hiểu.
Hắn mở miệng nói:" Vật phẩm đấu giá đã đủ nhiều, có thể đẩy nhanh tốc độ tổ chức buổi đấu giá rồi.

"
Lạc quản sự nói:" Vâng, thiếu chủ! "
Sở Cửu Ca thành công cắt đuôi bọn họ, trở về Sở gia.
Những người đó thực lực không yếu, nhưng muốn theo dõi đệ nhất thần trộm cô, thực lực như vậy vẫn là chưa đủ.
Hội đấu giá Cửu thiên quả nhiên trước khi đại hội tứ tộc bắt đầu, tổ chức một buổi đấu giá cực lớn.
Tuyên truyền của họ rất tốt, nghe nói có vô số trân bảo, hơn nữa lại có không ít nhất phẩm đan dược cho bọn họ đấu giá.
Người của Xích Linh Quốc sôi sục cả lên, cho dù là hoàng thượng trong cung, cũng đặc biệt an bài thái tử tham gia lần bán đấu giá này, cho dù thế nào cũng phải đấu giá được trân bảo của buổi đấu giá.
Sở Tuyền Nguyệt thân là gia chủ tạm thời Sở gia, đương nhiên là cũng nhận được thư mời.
" Ca nhi, hội đấu giá Cửu thiên con có hứng thú đi với mẫu thân không? "Sở Tuyền Nguyệt tại bên ngoài tuyệt đối là mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với nữ nhi của mình lại dịu dàng như nước.
Cô xót xa cho nữ nhi thời gian này liều mạng tu luyện, nếu như không phải do Tần gia phế đi Ca nhi, cũng không đến nỗi khiến tu luyện mấy năm trước của Ca nhi uổng phí, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, cực khổ như vậy.
Sở Cửu Ca cười nói:" Hội đấu giá Cửu thiên sao? Con khá là hứng thú đó, con sẽ đi cùng với người.

"
Buổi đấu giá này sao cô có thể bỏ qua! Cô còn đang đợi xem kịch hay nữa mà!
Ba canh giờ trước khi buổi đấu giá bắt đầu, đã có người lần lượt đến, đều là những nhân vật có tiếng tăm tại Xích Linh Quốc.
" Gia chủ của ba gia tộc trong tứ đại gia tộc đều đã đến rồi, chỉ còn gia chủ thay thế của Sở gia, Sở Tuyền Nguyệt! "
" Chính là..


chính là Sở Tuyền Nguyệt đó sao? "
Xe ngựa của Sở gia đã đến, nam nhân lái xe ngựa toàn thân tràn đầy hàn khí, trên mặt có một vết sẹo thoạt nhìn rất là nguy hiểm.
Vốn có người muốn nghị luận về Sở Tuyền Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó họ không dám nói bậy nữa.
Nếu không sát thần mặt quỷ này vừa ra tay, cái mạng này của họ xem như xong đời.
Sở Tuyền Nguyệt luôn dẫn theo Cửu thúc mượn từ chỗ Sở Cửu Ca đến các nơi xử lý công chuyện, Sở Tuyền Nguyệt lạnh như băng, mà Cửu thúc mỗi ngày đều mang theo sát khí.
Hắn đã nhiều lần ra tay đối phó với những người nói lời bất kính với Sở Tuyền Nguyệt, đánh đến họ khóc cha gọi mẹ, danh xưng sát thần mặt quỷ cũng nhờ thế truyền xa.
Một đôi tay trắng như tuyết kéo rèm ra, mọi người chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, một người mặc một bộ sa y tím nhạt tiêu sái đi xuống.
Ba ngàn sợi tóc đen không có vấn lên, như mây như lụa xõa dài đến eo của cô.
Thiếu nữ cực đẹp, căn bản không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung.
Cử chỉ của cô không như một số tiểu thư yếu đuối, ngược lại có vài phần mạnh mẽ, tiêu sái.
Mọi người ngây ra, Sở gia..

Sở gia từ khi nào có một thiếu nữ xinh đẹp đến vậy?
Cho dù là vị đại tiểu thư bị trục xuất khỏi Sở gia cũng không có được một phần vạn cái đẹp và chói lòa này của cô.
Sở Cửu Ca kéo rèm xe ra nói:" Mẫu thân! Con đỡ người.

"
Nữ nhân đi xuống trang điểm long trọng và ổn trọng hơn so với thiếu nữ, một thân bạch y như thiếu nữ ôn nhuận, lại băng lạnh như sương, như băng tuyết không tan ngàn năm.
Hai người nữ nhân này đứng với nhau, một người tiêu sái phóng khoáng, một người yên tĩnh như ưu lan.
Chỉ nhìn một cái đã là một việc cực hưởng thụ.

Đôi mắt Cửu thúc mang đầy sát khí nhìn những người bị mỹ sắc mê hoặc, những người đó cảm thấy toàn thân băng lạnh, không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác.
Người tiếp đãi của hội đấu giá Cửu thiên nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười nói:" Sở gia chủ, Sở cửu tiểu thư, mời vào bên trong! "
Người tiếp đãi mở miệng nói, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Họ..

họ không nghe nhầm chứ! Hai mỹ nhân đẹp đến khiến người khác không thể rời mắt, một người là danh tiếng xấu hết cả thất quốc Sở Tuyền Nguyệt, một người chỉ được cái thiên phú, dung mạo bình bình Sở Cửu Ca!
Lừa người sao! Họ đến lúc này vẫn có chút hoang mang, khó lòng tưởng tượng nổi.
Lúc này lại có một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đến, mọi người vừa nhìn đã biết là xe ngựa của thái tử.
Xích Hồng vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy hai người tuyệt sắc mỹ nhân, khẽ ngây ra.
Hắn đã từng nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, một ánh nhìn đã có thể nhận ra hai người trước mắt.
Hai người này đứng với nhau, người không quen biết sẽ không cho rằng hai người là mẫu tử, lại càng giống một đôi tỷ muội.
Thái tử cười nói:" Nguyệt di, Cửu Ca muội muội, đã lâu không gặp."
Hắn như một công tử nho nhã, cư chỉ tao nhã, không hề có tư thái của một vị hoàng tử.

.


Bình luận

Truyện đang đọc