NGHỊCH THIÊN THẦN Y PHI



Đợi đến khi đến trước cổng của Dung Vương phủ, thái giám đó kinh ngạc Sở Cửu Ca không những không bị người của Dung Vương phủ sỉ nhục, ngược lại thành công vào được Dung Vương phủ, trong khi hắn lại bị đuổi đi.

Người Dung Vương phủ ra chiêu đãi cô là quản gia Dung Hiên, vị quản gia này cực kỳ trẻ trung tuấn tú, hoàn toàn không thua kém Tần thiếu chủ.

Cô hỏi: "Ngươi có phải đã có thể đưa ta đi gặp vị hôn phu của ta chưa?"
"Cửu tiểu thư thân mang trọng thương, Vương gia nói nhất định trị liệu thương thế trước mới có thể đi gặp ngài, vẫn mong Cửu tiểu thư chờ thêm đôi chút.

"
Trước đó cô bị tiểu Điệp tổn thương không nhẹ, tình trạng cơ thể này thật sự quá tệ, cô cũng đành tiếp nhận lòng tốt này.

Cô nói: "Vậy thì trị liệu vết thương trước vậy! Dù sao ta cũng thắng rồi, chẳng sợ vị hôn phu này chạy mất.

"
Trong bóng tối, Mặc Thất nghe được những lời này khoé miệng khẽ giật, đi bẩm báo cho chủ tử nhà hắn.

"Chủ tử, Sở cửu tiểu thư nhưng là đối với người tràn đầy khát vọng.

"
"Ta cũng không có ý định chạy!" Khoé miệng hoàn mỹ khẽ nhếch lên.

"Chỉ hy vọng nàng không bị ta dọa sợ bỏ chạy.

" Hắn thì thầm nói.


Dược liệu Dung Vương phủ dùng để trị liệu vết thương của cô toàn là thứ tốt nhất, thuốc thoa lên xong hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn nữa, những dược liệu này cô tại Sở gia là hoàn toàn không có cơ hội chạm đến.

Đôi mắt Sở Cửu Ca lại càng sáng, xem ra vị hôn phu này của cô tuy là một con bệnh, nhưng thật là một người chủ tử có tiền.

Sau khi trị liệu xong, lại bị thị nữ xoay đi xoay lại một hồi.

Cái người bị ức hiếp khổ sở như con trùng tội nghiệp đã biến mất, so với những nữ tử công chúa trong kinh thành càng thêm mỹ lệ.

"Cửu tiểu thư thật đẹp!" Những thị nữ này khen một cách chân thành.

Sở Cửu Ca đứng trước tấm gương toàn thân, tỉ mỉ đánh giá dáng hình cơ thể hiện nay của cô.

Ngũ quan tinh tế, làn da không có chút khiếm khuyết như sứ trắng, tóc đen như thác nước xõa ngang eo.

Ánh mắt lưu chuyển, làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ của cô thêm nét mê hoặc, hấp dẫn.

Hiện nay cơ thể này của cô còn chưa đến 15 tuổi, nếu qua vài năm nữa, Sở Cửu Ca thật khó tưởng tượng sẽ trở thành một mỹ nhân họa thủy thế nào?
Vẻ ngoài khi xưa của cô cũng không tệ, nhưng vẫn không bằng cơ thể này, đến bản thân nhìn còn cảm thấy mê hoặc.

"Trước đó nô tì chỉ nghe đến Cửu tiểu thư thiên phú cực cao, không ngờ Cửu tiểu thư là nữ tử khuynh quốc khuynh thành đến thế, cái gì mà đô thành đệ nhất mỹ nhân, so với Cửu tiểu thư còn kém xa.

"
Sở Cửu Ca thật sự đẹp một cách mê hoặc, nên khóe miệng những thị nữ này như đã thoa mật, không ngừng khen.

Hơn nữa đây còn là Vương phi tương lai của họ! Càng phải cố gắng lấy lòng cho tốt.


Trước đó.

.

Sở Cửu Ca ánh mắt trầm đi, nghĩ đến kiểu trang điểm khi xưa của Sở Cửu Ca.

Vì đại tiểu thư Sở gia nói Tần Hàn thích nữ tử mặc hắc y, cảm thấy nữ tử mặc hắc y càng thêm thu hút.

Hơn nữa càng không thích nữ tử quá nhu nhược, thuận tiện trang điểm kiểu trung tính cho cô.

Cộng thêm tuổi tác cô còn trẻ, chưa hoàn toàn phát dục, trang điểm thành như vậy làm cô trông như một tiểu tử.

Cô như vậy trong đám thiên kim tiểu thư mỹ lệ tại đô thành, trừ thiên phú tu luyện ra, không có điểm nào hấp dẫn người khác.

Nhất định là những nữ nhân Sở gia biết trang điểm hàng ngày của cô, quá nổi bật sẽ làm mờ nhạt đi bọn họ, mới cố ý tính toán cô.

Cô lại chưa từng phát giác, tiếp nhận những kiến nghị của họ.

Mẫu thân từng nói cô, nhưng Sở Cửu Ca khi đó bị Tần Hàn hư tình giả ý tán thưởng một phen, cầm thấy lâng lâng, thật sự tưởng rằng như thế là đẹp nhất, cho nên kiên trì trang điểm như vậy.

Mẫu thân không còn nói thêm gì nữa, hơn nữa nhiều lúc quá mỹ lệ nổi bật cũng sẽ đem đến tai họa.


"Bang!" Khi Sở Cửu Ca từ trong phòng đi ra, nhìn thấy con người dung nhan tuyệt mỹ, người người đều há hốc miệng, không ngờ Xích Linh Quốc vẫn còn nữ nhân mỹ mạo như vậy.

Nhưng, có thể đi ra từ gian phòng đó, trừ vị vương phi tương lai của họ thì có thể là ai nữa?
Vương phi không ngờ mỹ lệ như vậy, nói không chừng thật sự có thể làm cho Vương gia nhà họ thiết thụ nở hoa.

"Khục khục khục!" Quản gia Dung Hiên ho vài tiếng nhắc họ hoàn hồn.

Hắn nói: "Cửu tiểu thư, mời đi bên này! Vương gia đang chờ người tại hậu hoa viên.

"
"Được!" Sở Cửu Ca sảng khoái cười nói.

Hậu hoa viên của Dung Vương phủ rất lớn, tập hợp tất cả các loại hoa tuyệt sắc trên thế gian.

Trong số tất cả hoa đầy màu sắc tại bụi hoa, thu hút Sở Cửu Ca lại là dóng dáng màu trắng độc lập dị thế kia.

Sở Cửu Ca một chút thục nữ cũng chẳng có chạy qua, chỉ là bóng lưng đã xinh đẹp đến vậy, chính diện nhất định càng thêm tuyệt sắc vô song.

Dự đoán của Sở Cửu Ca không sai, người nam nhân trước mắt này có một gương mặt hoàn mỹ, đẹp như thần tiên trên trời, làm người ngạt thở.

Một bộ y phục trắng không nhuốm chút bụi trần, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dù cho chỉ yên lặng ngồi đó, lại có thể làm cho những đóa hoa xung quanh mất đi sắc màu.

Nam nhân đẹp như vậy, Sở Cửu Ca cảm thấy tim mình ngứa ngáy, giơ tay nắm lấy cằm của hắn nói: "Kiểm hàng hoàn tất, mỹ nhân như vậy, vị hôn phu như thế, bổn tiểu thư rất hài lòng!"
Nam nhân đẹp một cách yên tĩnh đến không giống người đột nhiên mở ra đôi mắt đang nhắm nghiền, Sở Cửu Ca nhìn thấy một đôi mắt như tử thủy tinh.

Đôi mắt như tử thủy tinh này lưu chuyển thứ ánh sáng lấp lánh, có khả năng đem tâm hồn con người cướp đi, lại mang theo sự lạnh lẽo khiến người tâm sinh sợ hãi.

Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người nữ nhân to gan trước mắt, khàn giọng nói: "Có thêm đôi mắt này, nàng vẫn cảm thấy hài lòng sao?"
Sở Cửu Ca kinh ngạc buông lỏng tay thì thầm nói: "Yêu nghiệt!"

Đôi mắt này yêu nghiệt không gì sánh được, nếu nói hắn trước đó như thần của loài hoa không nhuốm chút bụi trần, hắn của lúc này chính là yêu nghiệt họa loạn thiên hạ, càng làm người thêm thổn thức.

Yêu nghiệt hai chữ bị Dung Uyên nghe thấy, trong giây lát mắt hắn vụt qua ánh sáng nguy hiểm, lạnh giọng nói: "Yêu nghiệt.

.

"
"Ta tưởng cơ thể này của ta qua vài năm nữa sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt, bây giờ nhìn thấy ngươi ta biết là vô vọng rồi, thật sự là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

" Sở Cửu Ca than thở nói.

Đôi mắt đen huyền lấp lánh đó nhìn đăm đăm hắn nói: "Vị hôn phu của ta trông như thế này, thật sự làm người ta khó lòng cưỡng nổi!"
Đôi mắt này không những không làm hắn xấu đi, ngược lại càng thêm đẹp, đương nhiên hài lòng không gì bằng.

"Nàng không sợ sao? Đôi mắt này.

" Đôi tử thủy tinh càng thêm yêu nghiệt, mang theo hàn ý nguy hiểm.

"Đẹp như vậy mà! Nghĩ đến khi xưa ta vì đẹp mà phải phiền phức đeo kính sát tròng, lại không thể tìm được màu chính thống như vậy, màu này như là màu của tử thủy tinh đẹp nhất trên thế gian, làm ta nhịn không nổi muốn trộm đi.

" Nhìn vào đôi mắt kia, Sở Cửu Ca lòng ngứa ngáy, bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi.

Đẹp như vậy, quý như vậy, bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian này, là thứ đệ nhất thần trộm Cửu Ca cô thích nhất.

Ánh mắt sáng ngời ấy tựa như đang nhìn thứ bảo bối trân quý nhất trên thế gian này, tựa như bầu trời rộng lớn đầy sao, Dung Uyên khẽ đứng hình, vị hôn thê mà tỷ võ chiêu thân chiêu đến này của hắn quả nhiên không tầm thường.

Khí thế nguy hiểm trên người đột nhiên biến mất, khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, nói: "Muốn trộm đi đôi mắt này của ta, nàng không thể nào làm được, có muốn ta đổi với nàng?".


Bình luận

Truyện đang đọc