Lúc trước hắn là nhân vật bị vây xem, lần này muốn làm người vây xem, thế nhưng cả người Lâm Huyên ngây ngốc rồi.
Cô hoàn toàn không ngờ đến một người nam nhân tôn quý dịu dàng đa tình như vậy, sẽ bạc tình và tàn nhẫn đến thế!
"Điện hạ, ta là nữ nhân của người, người.
.
người.
.
"
Tử Kha lạnh giọng nói: "Có thể làm bổn hoàng tử vui vẻ vui vẻ, cũng xem như là giá trị cuối cùng của ngươi rồi, Huyên nhi!"
"Thả ta ra, thả ta ra!" Lâm Huyên hét.
Thực lực của Lâm Huyên tại nhóm người trẻ tuổi Xích Linh Quốc quả thật không tồi, thế nhưng căn bản không phải là đối thủ của những hộ vệ bên cạnh Tử Kha hoàng tử.
"Điện hạ, điện hạ nhất định là Sở Cửu Ca ám toán chúng ta! Chúng ta du hồ cũng chỉ có người nhận được thư mời mới biết, cô ta cố ý không đến, sau đó đối phó chúng ta, cô ta muốn hủy đi ta! Tử Kha hoàng tử tha cho ta đi!" Lâm Huyên hét lớn.
Cô ta!
Tử Kha không tin Sở gia có năng lục như vậy, nhưng mà suy luận như vậy cũng có thể suy nghĩ suy nghĩ.
Tử Kha không có ý định tha cho Lâm huyên, hắn chỉ huy nói: "Đem người cột lại thả xuống dưới.
"
"Một người sao có thể làm hài lòng được Huyên nhi, các ngươi cũng cút xuống dưới cho ta!"
"Vâng, điện hạ!"
Nghe đến tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Huyên, Tử Kha cười như ma quỷ, "Ha ha ha!"
Biến thái!
Lâm Huyên giật bắn người, cô bây giờ hối hận rồi.
Đang yên đang lành làm Lâm gia đại tiểu thư của cô không tốt sao, không tham, không trêu chọc một nam nhân khủng bố như vậy, có phải cô sẽ không phải đối mặt với sự chết chóc này hay không.
Sở Cửu Ca, tên biến thái này xem ngươi như con mồi, ta tin kết cục của ngươi nhất định so với ta không tốt hơn là bao.
Để nhìn thấy kết cục bi thảm của ngươi, ta tuyệt đối không thể chết.
Một đêm này Tử Kha hoàng tử xem như hài lòng, cho người đem Lâm Huyên toàn thân là vết thương giao về nhà.
Lâm Huyên yếu ớt tỉnh lại liền nhìn thấy ánh mắt thất vọng của phụ thân, cứ như thể cô là một thứ đồ dơ bẩn gì đó, lòng cô lạnh đi.
Mai Cơ nói: "Ai da! Phát sinh chuyện như vậy ta cũng bất lực, đại tiểu thư của ta ngươi vẫn ổn chứ?"
Lâm Huyên mơ mơ hồ hồ nói: "Đều tại Sở Cửu Ca, nếu như hôm đó cô ta đi thì tuyệt đối không phát sinh chuyện như vậy, ta cho dù có chết, cũng phải nhìn thấy cô ta có kết cục bi thảm mới có thể chết.
"
Tử Kha phái người đi điều tra người ám toán hắn, nhưng lại chẳng đạt được gì.
Hắn kêu Xích Hoàng ban lệnh truy nã, truy nã hung thủ ám sát Tử Kha hoàng tử.
Sau khi Tử Kha hồi phục được chút tinh thần, đem theo người ban đêm xông vào Sở gia.
Tử Kha nói: "Phòng vệ này thật sự quá yếu đi! Đêm nay, Sở Cửu Ca ngươi sẽ trở thành vật trong tay của ta.
"
Có người lạ xông vào, Sở Cửu Ca đang trong trạng thái tu luyện mở mắt ra, đáy mắt lóe qua hàn quang.
Đến không ít cao thủ, hơn nữa còn có cả ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, còn có lợi hại hơn nữa, cao thủ luyện hồn cảnh.
Xích Linh Quốc không có cao thủ cấp bậc như vậy, thân phận của người đến đương nhiên đã rất rõ ràng.
Xem ra hoàng tử ngựa giống này dự tính tiên lễ hậu binh, trước thân sĩ sau cầm thú, muốn cường thế bắt người rồi.
Sở Cửu Ca quỷ mị biến mất trong phòng, tìm một nơi bí mật ở góc khuất trong vườn ẩn nấp.
Ngón tay vừa động, vô số ngân châm như sấm tập kích đến thân hình màu tím đó.
Người đó là Tử Kha, là người có thực lực yếu nhất trong số đó, cũng là người có nhiều sơ hở nhất, không công kích hắn thì công kích ai.
"Điện hạ, cẩn thận!" Cao thủ luyện hồn cảnh của đối phương so với tưởng tượng của cô mạnh hơn nhiều, phát hiện đánh lén của Sở Cửu Ca phút chốc chặn lại mấy ngân châm độc đó, kéo theo Tử Kha tránh khỏi.
"Ai, cút ra đây!" Lão giả đó giận dữ nói.
"Các ngươi tìm chết!"
Trong bóng tối, một nam nhân cao to đột nhiên xuất hiện.
Hơi thở khủng bố đó khiến cho người đã tu luyện đến cảnh giới thứ ba, luyện hồn cảnh cũng kinh hồn tán đảm.
Nam nhân này cho họ cảm giác nhìn không thấu, "Người vừa đánh lén là ngươi!"
"Giết!"
Trên mặt họ lộ ra sát khí, Tử Kha nói: "Giết thì miễn đi, đem người đánh ngất, mục đích của chúng ta chỉ có một.
Đó chính là đưa đi nữ nhân của bổn hoàng tử, nếu như giết người khó tránh sau này nữ nhân ta oán hận ta thì sao.
"
Nữ nhân của hắn!
Cửu thúc liếc nhìn tên tự đại Tử Kha, ánh mắt đó như nhìn người chết nhìn bọn họ.
Hắn rất nhanh đã hung dữ ra tay, muốn kích sát hắn.
"Bảo hộ điện hạ!"
"Dám có sát ý với điện hạ, diệt đi ngươi!"
"Uỳnh!"
Âm thanh khủng bố bạo phát, Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Ai dám xông vào Sở gia ta?"
Tử Kha đưa đến toàn bộ là cao thủ, vốn tưởng rằng dễ dàng im hơi lặng tiếng đem Sở Cửu Ca đưa đi, không ngờ đến lại bị đối phương phát hiện, náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Sở Tuyền Nguyệt vừa xuất hiện, cao thủ của Sở gia cũng động rồi, tuy rằng thực lực những người này đối với họ không là gì, nhưng mà muốn bắt đi Sở Cửu Ca, đêm nay người Sở gia sẽ không chết không thôi.
Tử Kha hoàng tử vẫn cần có mặt mũi, nếu như có người nói hắn không có cách nào khiến Sở Cửu Ca thích hắn, còn phải dùng đến biện pháp mạnh là giành giật, thật sự là quá mất mặt rồi.
"Rút lui!"
Tử Kha hoàng tử chỉ còn cách lực chọn rút lui, để dự tính khác.
Lúc này một thân hình lửa đỏ vụt qua, ngọn lửa đen trực tiếp đem hắn đốt cháy.
"Điện hạ!"
Một ngân châm phá hư không, trực tiếp đâm vào huyệt đạo bên dưới bụng hắn, Tử Kha chỉ cảm thấy cơn đau thấu tim truyền đến.
"Aaaaa!" Một trận thảm kêu truyền ra.
"Điện hạ, người thế nào rồi?"
"Điện hạ!"
Nhóm người này tự tin tràn đầy xông vào Sở gia, tưởng rằng nhất định có thể thành công trờ về, khiến cho Tử Kha hoàng tử hài lòng, kết quả xấu hổ bỏ chạy.
Trời rất tối, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng Sở Tuyền Nguyệt cũng biết người đó là ai.
"Một hoàng tử của đại quốc lại có đức hạnh như vậy, lại muốn cường thế bắt đi Ca nhi của ta.
"
Lửa giận trong lòng Sở Tuyền Nguyệt ngút trời, quả thật hiếp người quá đáng.
Sở Cửu Ca nói: "Sở gia ta có thích khách đột nhập, mẫu thân nhanh cho người đi truy sát thích khách, nhất định phải bắt được bọn họ.
"
"Ừm!" Sở Tuyền Nguyệt cũng phản ứng kịp.
Bọn họ tuy rằng tự bảo vệ mình, nhưng mà bị thương là hoàng tử của Tử Linh Quốc, cho dù bọn họ không quang minh lỗi lạc, nếu như đến gây sự lại rất phiền phức.
Nếu như gáng lên thân phận thích khách, đại biểu Sở gia họ căn bản không biết bọn họ là người của Tử Kha hoàng tử, thương thì thương rồi, không biết không có tội không phải sao?
Phải biết hoàng tử Tử Kha cũng không muốn để người biết bọn họ nửa đêm canh ba xông vào Sở gia bắt người, kết quả bị xem thành thích khách đánh ra ngoài.
Lần trước mời Ca nhi du hồ, lần này đêm đến xông vào, cũng không biết Tử Kha hoàng tử muốn làm gì.
Sở Tuyền Nguyệt rất lo lắng cho Sở Cửu Ca, cô nói: "Đệ cửu đại nhân, từ hôm nay trở đi, ngươi một bước không rời bảo hộ Ca nhi.
Không cần đi theo bên cạnh ta nữa.
"
Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân không cần lo lắng cho con, sau này Tử Kha hoàng tử cho dù muốn làm gì cũng làm không được nữa, một châm vừa rồi của con đã khiến cho hắn trở thành thái giám rồi, trong thời gian ngắn đừng mong hồi phục.
Cho nên vẫn là để Cửu thúc lưu lại bên cạnh người bảo vệ người vậy!"
Sở Tuyền Nguyệt ngây ra, không nghĩ đến nữ nhi mình lại ra một chiêu như thế.
"Cho dù hắn không thể hành sự, khó tránh điên cuồng nghĩ biện pháp khác đối phó Ca nhi, ta không yên tâm!".